TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM

Hình tượng của Tô Trạm ở trước mặt người ngoài luôn là một mỹ nam Đông Phương nội liễm, trầm tĩnh, mang theo sự mê muội, bất kỳ ai cũng đều nhìn không ra, tên gia hoả này lúc còn nhỏ là một chủ nhân có thể đem Tô gia từ trên xuống dưới chỉnh đến gà chó không yên, nhưng bây giờ chỉ có ở trước mặt Tô Phiếm, hắn mới có thể khôi phục lại một chút bản tính lúc trước, “Tô Phiếm, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn kêu em mãi gọi anh là anh trai nữa, đã bao nhiêu năm rồi, anh cũng không nghe chán hả!” Gia hoả nào đó bĩu môi, dứt khoát gọi cả tên lẫn họ của anh trai mình, “Lần trước có bài tập chưa đạt tiêu chuẩn, bị giữ lại một mình chỉ đạo.”

Tô Phiếm đối với việc người nào đó vẫn luôn “trong mắt không có anh trai” đã tập mãi thành thói quen, khẽ cười một cái, “Ở giữa đã thiếu mấy năm lận, nào có thể nghe chán được chứ.”

Năm đó Tô Trạm vừa mới có thể thật tâm thật lòng mà gọi y là anh trai, y thoả mãn cho rằng hai anh em bọn họ có thể trở về nhà ở Mạnh Quả, có thể tiếp nhận hưởng thụ sự yêu quý của cha mẹ, cùng nhau đi học, cùng nhau đi chơi, cùng nhau trưởng thành, lại không ngờ tới thế sự trêu người. Y biết cho dù cha mẹ yêu thương y như thế nào, Tô Trạm dù sao cũng không giống như vậy, hơn nữa, y lại lớn tuổi hơn Tô Trạm. Coi như là cha mẹ không nói, y cũng cảm thấy nên là mình đi, mà không phải là Tô Trạm nhỏ hơn mình.

Nào đâu nghĩ đến rằng Tô Trạm chủ động yêu cầu tự mình đi, Tô Phiếm vẫn luôn biết rằng, em trai đây là thay y đi.

Nghe được Tô Phiếm nói như vậy, người nào đó rất là không biết nói gì mà nghĩ rằng, anh trai này sẽ không phải là bởi vì ở giữa ít nghe được vài năm, cho nên bây giờ mỗi lần đều ép hắn kêu vài lần đi, đây há chỉ là vài năm, phỏng chừng ngay cả đời trước cũng bổ sung vào, chỉ có đều Tô Trạm đã sớm biết nên làm thế nào để đối phó với tình trạng như thế này, “Anh….” Tô Trạm cố ý kéo dài âm thanh: “Em hôm nay cổ họng có chút không thoải mái, không thể nói chuyện nhiều.” Tô Trạm làm bộ làm tịch nói.

Tô Phiếm trước tiên là bị một tiếng “anh” của hắn gọi đến nỗi trong lòng run lên(Mã: không biết vì một tiếng “anh” này mà anh công của chúng ta có cương lên không ha, ôi, Mã thật là đen tốiJ), mà sau đó lại nghe được Tô Trạm nói cổ họng không thoải mái, càng có chút căng thẳng, “Sao lại không thoải mái, không phải là bị cảm chứ? Buổi tối đừng để mệt quá, đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya. Thi không tốt cũng không sao cả, tuỳ tiện học một chút, có thể tốt nghiệp là được rồi…” Người anh trai nào đó rất có thiên phú làm một bà già.

Tô Trạm bất đắc dĩ mà nghĩ rằng, may mà chính mình đời trước đã chết qua một lần, giác ngộ một lần, hiểu được cái người anh trai yêu thương em trai này, hắn còn có thể lớn lên thành một Tô Trạm ăn chơi trác táng lần thứ hai là do đời trước được cha mẹ thương yêu, đời này là sự thương yêu của Tô Phiếm.

Tô Phiếm nói cả nửa ngày, thấy người nào đó ở đầu dây bên kia của điện thoại không có phản ứng, chỉ có tiếng huyên náo của luồng điện và tiếng hít thở nhẹ nhàng, nghĩ rằng người nào đó đang lẳng lặng nghe mình nói chuyện, không nhịn được cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp, “Anh có phải là có chút dài dòng hay không?”

Tô Trạm không tự giác mà khoé miệng cong lên, cười nhạo nói: “Đúng, quá dài dòng, lần trước mẹ nói chuyện với em, lời mẹ nói còn không nhiều bằng anh! Anh còn ra vẻ người lớn như vậy hoài, cẩn thận không tìm được vợ.”

“Không tìm được thì thôi, hai anh em chúng ta cùng trải qua một đời.” Tô Phiếm không để ý lắm mà nói.

Người nào đó càu nhàu nói: “Anh muốn ở độc thân, nhưng em không muốn đâu. Đúng rồi, cha mẹ hẳn là ngủ rồi đi, tối như vậy còn gọi điện thoại cho em.”

“Đã sớm đi ngủ rồi. Đúng rồi, Tưởng Giới Thạch chết rồi, em biết rồi đi.” Tô Phiếm nói.

“Uhm, thấy trên báo hôm nay rồi.”

“A Trạm, qua không lâu nữa em có thể trở về rồi, năm nay em có thể nghỉ hè ở nhà rồi.” Thanh âm của Tô Phiếm có hơi cao, mang theo một tia chờ mong và tự tin. Y có năng lực, ở thời khắc đặc thù này cố gắng chu toàn, tranh thủ kêu Tô Trạm năm nay trở về. Y biết hắn mỗi năm đều ở lại Mỹ, bất luận là Tết âm lịch hay là Trung thu đoàn viên náo nhiệt của người Trung Quốc, hay là lễ giáng sinh mà người nước ngoài vô cùng yêu thích, Tô Trạm đều chỉ có một người cô đơn buồn tẻ. Hắn thật sự là không có chỗ để đi, có nhà mà không thể trở về.

“Được.” Sự chờ đợi để trở về nhà đã đợi rất lâu rất lâu rồi, Tô Trạm ngược lại đã không còn kích động như lúc ban đầu nữa.

“Đúng rồi, tiền còn đủ tiêu không? Nếu không đủ nhớ…” Tô Phiếm nhớ đến liền vội vàng dặn dò.

Lần này Tô Trạm triệt để tạc mao, người anh trai của hắn thật sự không phải là bà già đầu thai sao, hoặc là sống lại chuyển thế? Tháng trước vừa mới gửi điền đô trắng bóng, quả thực đủ cho sinh hoạt phí một năm của một gia đình bình thường ở Mỹ đó được không!

Hơn nữa hắn căn bản không có chỗ để tiêu một số tiền lớn như vậy, ăn mặc đi lại đều đầy đủ, muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế đó. Hắn đời trước đã quen cuộc sống ngợp trong vàng son, một bình rượu có thể uống cạn tiền của một đời người của người Miến Điện cũng không kiếm được, bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ hai chữ rỗng tuếch có thể hình dung ra, không có bất kỳ cảm giác gì.

“A Phiếm, anh đây là sợ người khác không biết em có tiền rồi bắt cóc em, cho nên liều mạng cho em tiền phải không, anh còn gửi tiền nữa, em không cần đi học nữa, mỗi ngày chuyên tâm tiêu tiền là được.” Tô Trạm nói.

Tô Phiếm ở đầu dây bên kia mỉm cười: “Chỉ gặp qua người khác xin tiền tiêu, ngược lại chưa từng gặp qua cho tiền cầu người tiêu, em tiểu tử thối này. Được rồi được rồi, cổ họng không thoải mái thì đi nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều còn phải đi học không phải sao? Phải nhớ chăm sóc bản thân, chờ một chút, còn vài tháng nữa, anh trai em có thể để em về nhà rồi.”

Trong lời nói của Tô Phiếm bộc lộ sự yêu thương làm cho Tô Trạm rất hưởng thụ, thế là Tô nhị thiếu tâm trạng rất tốt quyết đoán rộng rãi một lần, “Uhm, anh trai, anh cũng vậy, chăm sóc tốt cho cha mẹ.”

Một tiếng “anh trai” kêu đến nỗi trong veo êm tai, giống như những viên châu lớn nhỏ rơi trong khay đựng, đinh đang vang dội khiến cho trong lòng Tô Phiếm lộn xộn. Y chợt nhắm chặt mắt, chầm chậm hít thở, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Được, anh cúp máy đây, đợi em trở về.”

Mà ở đầu bên kia đại dương, Tô Phiếm sau khi đặt điện thoại xuống, lại chậm rãi nhắm mắt lại. Sắc mặt của y có chút phiếm hồng, áo sơ mi mở rộng cổ, xương quai xanh đỏ một mảnh, hơi thở có chút không ổn định, có chút nóng, trong đầu y quanh quẩn một tiếng anh trai trong trẻo mà lúc nãy Tô Trạm đã gọi.

Y nhớ đến cảnh tượng lúc còn nhỏ, lần đó đem em trai đặt dưới thân quan sát hắn, khuôn mặt của con nít trắng như tuyết, miệng nhỏ đỏ thẫm, lông mi thật dài giống như được chỉnh sửa tỉ mỉ — Suy nghĩ một chút, đứa con nít dưới thân đó đã lớn rồi, vóc người thon dài gầy gò, trắng nõn thanh tú, biểu tình mím môi như trong bức ảnh, lông mi dài dài khiêu lên mang theo ý cười…

Sự nhung nhớ và dục vọng giống như thuỷ triều đập vào mặt, khiến cho Tô Phiếm luôn trấn tĩnh tự kiềm chế không có cách nào hạ thủ nghênh đón. Tô Phiếm nhắm mắt trầm mặc một hồi, khuôn mặt sáng sủa tràn đầy sự tịch mịch cùng với ánh đèn sáng tắt không ổn định.

Tô Phiếm không biết lúc nào, sự yêu thích và nhớ nhung đối với em trai đã biến thành một loại cảm giác thật dài thật lâu không có cách nào bình phục. Mỗi một màn giữa hai người bọn họ lúc còn nhỏ, dáng vẻ Tô Trạm không hiểu chuyện châm chọc khiêu khích, hiên ngang lẫm liệt mà giúp mình đoạt lại quyển sách từ trong tay Mục Thiên Chương, ba ngày ở Yangon ngắn ngủi nhưng lại khó quên, màn cuối cùng khi Tô Trạm rời xa mình và cha mẹ đến Đài Loan… Từng chút từng chút y đều nhớ một cách rõ ràng, giống như một sợi dây tơ tằm màu đỏ, theo thời gian màu sắc thấm vào càng sâu, quấn quanh càng loạn, cuối cùng đem mình hãm sâu vào.

Đồng thời, y cảm thấy mình tựa như nên là trời sinh như vậy, lúc còn nhỏ không biết tình yêu như thế nào, y đối với em trai là tình cảm anh em thuần tuý chân thành tha thiết; Lúc biết có một loại tình cảm có thể khiến cho hai người đầu bạc đến già, sinh cùng giường, chết cùng mộ, y cảm thấy người này chỉ có thể là Tô Trạm.

Tô Phiếm y không thích con gái, cũng không thích con trai, chính xác mà nói, y không thích bất cứ người nào, ngoại trừ Tô Trạm. Y chỉ muốn Tô Trạm, em trai của y. Y ở vùng Tam Giác Vàng cũng coi là quyền thế ngập trời, tài phú kinh người, nhất ngôn cửu đỉnh nói một là một, lại cảm thấy đời này có lẽ sẽ nếm những đau khổ chỉ cầu mà không có được.

Tô Phiếm cầm lấy quyển “42 Chương Kinh” ở trên bàn, tuỳ tay lật một trang, bên trên có một câu nói lọt vào tầm mắt của y, lại vào không được lòng y — Con người từ ái dục sinh ưu(buồn), từ ưu sinh bố(sợ hãi), nếu như rời xa yêu, nào ưu nào bố?

Rất nhiều đạo lý y đều hiểu, lại hông có cách nào làm được không yêu, cho dù người đó là em trai của mình. Cầu mà không được thì như thế nào. Y nguyện ý thử một chút.

+++++++++++

Cứ như vậy trôi qua hai tháng, Tô Trạm cuối cùng cùng sống dở chết dở từ trong kỳ thi cuối kỳ thuận lợi sống lại, liền vội vàng về ký túc xá mà thu dọn hành lý. Jack đối với lần này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên — Trạm, cậu đây là dự định đi du lịch ở đâu sao? Sao lại không nói với tớ?

Tô Trạm không nói gì mà nhìn người bạn cùng phòng của mình đang vô cùng ngạc nhiên một cái, “Tớ nào có chỗ để đi, tớ chỉ là –” Tô Trạm dừng một chút, thanh âm mang theo sự dịu dàng, vuốt lông mày của mình nói: “Tớ chỉ là muốn về nhà.”

Jack nhún vai, sắc mặt nghiêm túc mà nói: “Oh, cậu ngàn vạn lần đừng nói với tớ, cậu là dự định lên Apollo trở về mặt trăng nha!” Y và Tô Trạm làm bạn cùng phòng đã ba năm rồi, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua cậu con trai xinh đẹp đến từ Phương Đông này trở về nhà. Tô Trạm dường như mãi mãi đều có một người, độc lai độc vãng, tự mình tồn tại.

Anh tuấn, giàu có, trầm lặng, có một âm thanh giống như thơ cổ của Trung Quốc làm mê hoặc lòng người, mặt mày yên tĩnh như tranh sơn thuỷ của Trung Quốc, trải qua sự bát quái hết lần này đến lần khác của Jack, trong học viện xem như là một nhân vật phong vân tự động điệu thấp lại không thể làm gì.

Mà chuyện Tô Trạm ba năm nay không về nhà, càng khiến cho người ta cảm thấy thần bí không thôi, giống như văn tự Trung Quốc khiến cho người ta khó hiểu.

“Đúng rồi, Trạm, cậu muốn trở về Đài Loan sao?” Jack thuận miệng hỏi, y không thích gọi tên tiếng Anh của Tô Trạm lắm, ngược lại đối với tên tiếng Trung rất có cảm tình, cảm thấy lúc gọi rất dễ nghe, hơn nữa lại hỏi thăm ý nghĩa của cái tên này — Sau khi hiểu rõ thông suốt, càng khen không dứt miệng.

Tô Trạm ngước mắt nhìn y một cái, ánh mắt mang theo độ ấm phát ra từ hàng lông mi thật dày giống như vẻ mặt của tất cả mọi người khi nhắc đến quê hương của mình, “Miến Điện.”

Miệng của Jack há to thành một vòng cực lớn.

Trong điện thoại trước khi đi của Tô Trạm đã nhiều lần dặn dò cha mẹ ngàn vạn lần đừng đi đón hắn, ở trong nhà đợi là được rồi. Lúc Tô Phiếm biểu thị mình muốn đi Băng Cốc, Tô Trạm càng lấy lý do “Nếu như anh dám đến, vậy thì đừng nghĩ em sẽ gọi anh một tiếng anh trai nữa” để uy hiếp người nào đó.

Hắn biết bây giờ ở Tô gia từ trên xuống dưới dần dần do Tô Phiếm đến xử lý, cha của mình càng có cảm giác lui về sau hậu trường, chỉ là uy danh vẫn còn đó, giống như cây cọc rất có lực ảnh hưởng. Vô luận là Tô Phiếm hay là Tô tướng quân, tốt nhất là vẫn trong thế lực của Tô gia bọn họ, nơi đó là địa phương chính phủ Miến Điện quản không được, các loại cát cứ hỗn loạn thế lực của trùm buôn thuốc phiện, thế lực của dân tộc độc lập. Hôm nay mày chiếm lấy tao, ngày mai là mày nuốt chửng tao, nguy cơ ngầm bố trí.

Hắn chỉ đồng ý Tô Phiếm phái người đến Yangon đón hắn, từ Mỹ đến Băng Cốc, từ Băng Cố đến Yangon rất an toàn, ngoại trừ từ thủ đô Miến Điện vào vùng Tam Giác Vàng, vượt qua những con đường gập ghềnh trong rừng mưa nhiệt đới, tốt nhất là có người đến đón.

May là như vậy, Chung Ý Ánh vẫn vô cùng không yên tâm mà dặn dò bên tai Tô Trạm thật lâu, nàng vẫn yêu thương gọi Tô Trạm như lúc còn nhỏ: “Trạm Nhi, nếu không kêu Lý Thành Phong và Nghiêm Tòng Gia đến Băng Cốc đón con đi! Con còn nhớ không? Lý Thành Phong là con trai của Lý phó quan, Nghiêm Tòng Gia chính là con trai của Nghiêm Ninh Viên, con lúc còn nhỏ vẫn thường hay giận qua giận lại với nó đó, sợ rằng nó đoạt anh trai của con…”

Tô Trạm đối với sự yêu thương vô bờ bến đối với con trai mười năm không về của mẹ hiểu rất rõ, nhưng mà hắn độc lai độc vãng một mình đã quen rồi, cũng không thích giống như đời trước đến đâu cũng có người vây quanh, giống như quốc vương trong “Bộ đồ mới của quốc vương” vậy. Khuyên can mãi lúc này mới xoá bỏ được chủ ý của mẹ muốn phái một đoàn người đến Băng Cốc đón mình.

Máy bay đang trong lộ trình băng qua những đám mây, Tô Trạm trên máy bay ngốc hơn 10 tiếng đồng hồ, lúc này mới đến được Băng Cốc. Lúc vừa lên máy bay trong lòng đè nén sự hưng phấn không thôi, hắn ở trên máy bay ngủ một giấc, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

Máy bay cất cánh ra khỏi Mỹ, Thái Lan giống như trái cây xứ nóng đã bị hắn giẫm dưới chân, sự ấm áp và oi bức trong không khí đập vào mặt.

Tô Trạm kéo vali nho nhỏ của mình, cái vali này từ nhà mang theo tới, theo hắn từ Yangon đến Đài Loan, lúc ở Đài Loan chuyển đến chuyển đi, hắn mất rất nhiều đồ, duy chỉ có cái vali này là không mất. Ở trong đó có chứa bức tranh ghép, vốn là còn có giỏ hoa mà Tô Phiếm đã bện cho hắn, chỉ là lúc mang đi giỏ hoa đã trở thành hoa khô, không bao lâu, hoa khô đó cũng thành bột phấn, bị gió thổi một cái phân tán đến nơi nào rồi cũng không biết. Bây giờ, Tô Trạm và vali cùng hắn lại trở về.

Hắn trong một đám người Thái Lan đen đen, gầy ốm, xen lẫn vài người nước ngoài da trắng, tiếng Thái bô bô, quang quác đời trước hắn rất quen thuộc, cùng với tiếng Anh quen thuộc ngẫu nhiên vài cầu truyền đến bên cạnh, khiến cho Tô Trạm đối với hoàn cảnh ồn ào có chút không kiên nhẫn, hàng lông mi đen nhánh như được bút mực tô vẽ hơi nhíu lại.

Nhưng mà, một chút không kiên nhẫn liên tục xuất hiện trong lòng Tô Trạm và sự bực bội theo nhóm người trước mắt dần dần đến gần bị một người xua đuổi không còn một mống.

Người đó mặt mũi anh tuấn sâu sắc, sâu sắc đến nỗi dường như ngũ quan bao phủ trong bóng tối mỏng manh, lại càng thêm đối lập và anh khí bức người. Đôi mắt của y sáng sủa như ánh sáng mặt trời, một bên khoé miệng chứa ý cười, dường như theo thói quen vểnh lên, mang theo ý vị mấy phần ấm áp và thân thiết.

Tô Trạm đầu tiên là sửng sốt một chút, lông mi dày rậm bởi vì không xác định được và ngạc nhiên mà khiêu lên, lộ ra một đôi con ngươi sáng sủa, giống như là trăng sáng bị mây vây quanh trong đêm tối.

“Mục — Thiên — Chương?” Tô Trạm vô cùng không xác định mà kéo dài âm thanh

Bình luận

Truyện đang đọc