TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM

Lí phó quan gật đầu mỉm cười, đứng dậy. Tô Trạm thình lình bị ông ôm lấy, bay lên trời, nâng giữa không trung, chỉ nghe thấy Lí phó quan nói với hắn: “Nhị thiếu, tướng quân kêu tôi ôm cậu như thế này, ông ấy đi gấp, không đến kịp để ôm cậu. Tướng quân còn nói, A Trạm là đứa nhỏ giỏi, chỉ là, cậu phải bắt đầu trưởng thành, ở cùng với anh trai thật tốt, làm một đôi anh em tốt.”

Tô Trạm cái mũi chua xót, lại cố gắng nhịn xuống. Cha của hắn đây là đang làm di ngôn sao! Hắn không cần di ngôn như vậy, mặc dù hắn biết, mỗi lần lên chiến trường đều sẽ có người không quay lại nữa. Nhưng Tô Trạm chưa từng nghĩ đến, cha của hắn, Tô tướng quân đỉnh thiên lập địa sẽ không trở về.

Tô Trạm cũng đột nhiên rõ ràng, thật ra thì cha cái gì cũng biết.

Lời ông nói với Tô Phiếm, là để cho Tô Phiếm gánh vác trách nhiệm, lời nói với mình lại là muốn mình trưởng thành hơn. Cho dù là đời trước, cha có phải cũng biết, Tô Phiếm mới là người có tài năng có thể đảm đương được? Nhưng hắn lại kiên trì, để mình quản lý Tô gia. Biết rõ mình không tài giỏi, nhưng vẫn nguyện ý để mình thừa kế tất cả. Tô Trạm phát hiện, chính mình đời trước bất lực vô dụng bao nhiêu, cha của hắn thì yêu thương mình bấy nhiêu, bởi vì ông chưa từng vứt bỏ mình.

Vừa nhớ đến đời trước, người cha tướng quân của mình vững vàng và có nghị lực cứng như sắt thép, cuối cùng không phải là chết trên chiến trường, mà là bị hai anh em mình và Tô Phiếm tranh chấp tức giận đến nỗi trúng gió phải nằm trên giường kéo dài hơi tàn, dáng vẻ dần dần già đi, Tô Trạm chưa từng hối hận giống như bây giờ, chính mình đời trước hối hận, hoang đường hồ đồ vô cùng.

Nhưng may mà, may mà hắn có thể sống lại một lần nữa.

“Dạ.” Tô Trạm trong lòng cuộn trào mãnh liệt ào ào, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hoá thành một chữ như vậy.

Sau khi Lí phó quan đi rồi, trong hầm trú ẩn dần dần an tĩnh lại, trên dưới Tô gia tha thiết dựa vào nhau nghỉ ngơi, Tô Trạm và Tô Phiếm bị Chung Ý Ánh ôm dựa vào lòng mẹ, ấm áp mềm mại thêm hương vị quen thuộc như có như không trên người nàng, tinh thần căng thẳng của hai người cuối cùng cũng ngủ được một chút.

Chung Ý Ánh ôm hai đứa con trai trong lòng, che chở chặt chẽ cho Tô Trạm và Tô Phiếm. Nàng nhìn hai đứa con ngủ say, trong lòng chua xót và mềm mại. Nàng bây giờ, không có hối hận, thậm chí cảm thấy may mắn vì mình đem Tô Phiếm giữ lại. Không có cha mẹ, hai anh em này cùng nhau sống nương tựa lẫn nhau. Nếu như chỉ có Tô Trạm, vậy thì hắn chỉ có một mình đối mặt với chiến trường tàn khốc này, mà Tô Phiếm cũng sẽ ở cái đất nước của chiến trường này không chịu nổi, lang thang đây đó. Mà bây giờ, cho dù là chết, hai anh em cũng có thể ở cùng nhau.

Tiếng lửa đạn trong sự lo sợ bất an của mọi người không hề vang lên trên bầu trời của bọn họ. Đợi đến khi Tô Trạm từ trong lòng A Nghĩa tỉnh lại, mọi người thậm chí đơn giản mà ăn qua buổi sáng. Mà hắn vẫn như cũ mà ngủ thẳng một giấc. Tô Phiếm thậm chí còn mang theo mấy đứa con nít con nhà sĩ quan cao cấp, chơi đùa cùng nhau trên khoảng đất trống. Mà Tô Phiếm bị một con nít vây quanh lộ ra dáng vẻ phong độ và kiên nhẫn cực kỳ.

Tô Trạm đứng ở một bên nhìn anh trai nhà mình cả khuôn mặt đều tươi cười, không yên lòng mà cắn một ngụm bánh nướng lớn, cái răng sữa vốn là đang lung lay bỗng chốc bị cắn trúng, đau đến nỗi hắn “A–” lên một tiếng.

Tô Phiếm vội vàng đi qua, chỉ thấy trên tay của Tô Trạm đang cầm một miếng bánh nướng, một tay khác thì bụm nửa bên mặt, đang hít hà hít hà. Y đem miếng bánh trong tay Tô Trạm nhận lấy, trấn an em trai nói: “Bánh nướng này thật sự là hơi cứng, em trai em đang thay răng, anh bẻ ra cho em.” Nói rồi bàn tay nho nhỏ liền bắt đầu bẻ bánh nướng trong tay.

“Anh trai, em cũng muốn ăn bánh nướng, em cũng muốn, muốn bánh nướng.”

Tô Trạm đang đợi Tô Phiếm bẻ bánh nướng cho mình nghiêng đầu, chỉ thấy một tiểu đậu đinh(小豆丁) khoảng chừng sáu, bảy tuổi, ôm lấy thắt lưng của Tô Phiếm núp sau lưng Tô Phiếm lộ ra một cái đầu tóc xù xù, đôi mắt to tròn ngập nước, cái miệng lại giống như góc cạnh, da dẻ trắng nõn, môi hồng răng trắng, vậy mà là một thằng nhóc tương đối dễ nhìn!

Tô Trạm nổi lên tâm tư trêu đùa, hung tợn mà trừng mắt nhìn tiểu đậu đinh, đem ánh mắt trừng về phía sau lưng Tô Phiếm, không nghĩ đến tiểu đậu định đầu quả dưa hấu đó rụt trở về, lại vẫn không buông tha mà nắm lấy góc áo ngay thắt lưng của Tô Phiếm, trong miệng lẩm bẩm: “Anh trai Tô Phiếm, Tiểu Gia muốn ăn bánh nướng, muốn bánh nướng.”

Tô Phiếm kéo tiểu đậu đinh ra, nửa ôm nửa kéo đến trước mặt mình, mặt mày cong cong mỉm cười nói với Tô Trạm: “Em trai, em nhìn xem, Tiểu Gia có phải rất đáng yêu hay không?” Thấy tiểu đậu đinh vẫn luôn nhìn miếng bánh nướng mà mình đã bẻ xong trong tay, Tô phiếm rất tự nhiên mà đem một miếng bánh nướng nhỏ đút cho tiểu đậu đinh ăn, mà tiểu đậu đinh cũng ngoan ngoãn há cái miệng hồng hào đem miếng bánh một ngụm nuốt vào.

“Ăn ngon hay không a?” Tô Phiếm sờ sờ đầu của tiểu đậu đinh, cảm thấy y có vài phần giống với Tô Trạm lúc nhỏ, nhưng mà Tô Trạm nhu thuận hơn nhiều.

“Ăn ngon.” Tiểu đậu đinh gật gật đầu, nhu thuận non nớt trả lời Tô Phiếm.

“Đó là buổi sáng của tôi.” Tô Trạm nhe răng trợn mắt mà hù doạ thằng bé, doạ cho tiểu gia hoả rụt trở về.

“A Trạm đừng hung dữ như vậy. Thằng bé tên là Nghiêm Tòng Gia, là con trai của Nghiêm thúc thúc! Chính là Nghiêm thúc thúc đã tặng chuồn chuồn tre cho chúng ta đó.” Tô Phiếm giải thích nói.

Tô Trạm bụm nửa bên mặt không muốn nói chuyện cùng Tô Phiếm, lại vì mặt mũi của Nghiêm Ninh Viễn cũng không hù doạ tiểu đậu đinh nữa, mặc dù, nhìn thấy tiểu đậu đinh đó kề cận với Tô Phiếm mà Tô Phiếm cũng cười đến dịu dàng như vậy, trong lòng có chút gì đó bất bình… Mà Tô đại thiếu gia thì từ từ từ từ mà bẻ bánh nướng đút cho hai tiểu gia hoả ăn…(Mã: Ghen mà còn ngạo kiều!)

Mấy đứa nhỏ đối với những từ như chiến tranh, trục xuất, thuốc phiện không hề có bất kỳ khái niệm nào. Trong đại đa số bọn họ đều là ra đời sau khi tàn quân thất bại thảm hại trước quân đội chính quy Miến Điện, lại vẫn đang bình yên an bổn mà trưởng thành trên mảnh đất của xứ người này. Đối với việc trốn vào hầm trú ẩn, bọn họ cũng chỉ coi là vui chơi, so với những người lớn mày chau mặt ủ lo lắng mà nói, ngược lại tâm trạng càng thả lỏng hơn.

Tô Trạm đương nhiên không cho mình là con nít, càng không thể gia nhập vào đội ngũ chơi đùa của bọn nhóc. Hắn chỉ an tĩnh mà ngồi bên cạnh tay nâng hai má nhìn Tô Phiếm dẫn theo một đám con nít đi bắt chim.

Quân đội của Tô tướng quân, ngay cả tàn quân quốc dân lưu lại trong núi rừng Miền Bắc Miến Điện, mọi người đều cảm thấy tàn quân mà thôi, không nên trò trống gì. Lại không nghĩ đến một đoàn người không có quốc tịch có thể ở trên cái đất tha hương nơi xứ người này thâm nhập ăn sâu vào gốc rễ, quân đội chính phủ, cắt cứ vũ trang* và các thổ ty của Miến Điện, Lào, Thái Lan ai đến đánh đều đuổi không đi, ương ngạnh ngoan cố vô cùng.

* 割据: /Cắt cứ/: Trong một quốc gia, người có vũ lực chiếm cứ bộ phận khu vực, hình thành cục diện phân chia đối kháng.

Tô Trạm thấy mấy đứa con nít chơi đùa nào nhiệt, ngược lại hiểu rõ nguyên nhân Tô tướng quân bách chiến bách thắng, mọi việc thuận lợi — Nhóm phụ nữ trẻ em này, là người nhà của bọn họ, là gốc rễ của bọn họ, bọn họ nhất định phải bảo vệ, cho dù là phải đi vào mưa bom bão đạn, dùng sinh mệnh đi chém giết. Cho nên, hắn tin rằng, người cha tướng quân của hắn nhất định sẽ dẫn mọi người đánh thắng trở về.

Tô Phiếm còn chưa kịp bẻ miếng bánh nướng thứ hai cho em trai bảo bối của mình ăn, nguy cơ cảnh báo liền giải trừ.

Tô Trạm dự đoán rằng chiến tranh trong này đánh nữa cũng bất quá chỉ có như vậy, trang bị, nhân viên, thực lực của quân đội Miến Điện mặc dù yếu, nhưng dù sao thì mạnh hơn những cô quân tha hương nơi xứ người như bọn họ. Nhưng Miến Điện là quốc gia tín ngưỡng Phật giáo, quân đội Miến Điện có một nhược điểm trí mạng: Nhân dân trong nước không thượng võ, lại tín ngưỡng Phật giáo, quân đội rất nhiều năm đều khó mà gặp phải một lần chiến tranh, bọn họ sợ chiến sĩ bị bắt làm tù binh, bị sát hại, mỗi lần cùng lắm là đánh những trận nhỏ, chưa bao giờ đem hết toàn lực tính toán đem toàn quân một lần tiêu diệt hết. Lúc này mới khiến cho các đạo nhân mã không hề nghe được hiệu lệnh từ chính phủ Miến Điện, hoàn cảnh mà Tam Giác Vàng sẽ có sau này, với bối cảnh thời đại lịch sử như vậy và chính phủ Miến Điện không phải là không có liên quan.(Mã: Đoạn này khó hiểu mọi người nhỉ.)

Chiến tranh lại tiếp tục vài ngày, ngoại trừ một trận kích động vào mỗi ngày lúc trở lại báo cáo kết quả chiến đấu sẽ dẫn đến sự sốt ruột và trông mong của mọi người, tất cả hồi phục lại dáng vẻ mà Tô Trạm quen thuộc, cuộc sống yên bình và ngay ngắn chỉnh tề.

Tô Trạm trong lòng nghĩ cuộc sống của đứa con nít 9 tuổi vẫn rất hạnh phúc, mặc dù người cha tướng quân của mình đang ở bên ngoài đánh chiến, nhưng mà theo như báo cáo thắng lợi trở về càng lúc càng nhiều, dự đoán rằng đại quân chiến thắng trở về cũng là chuyện sớm muộn. Cha mẹ hiền lành, anh trai yêu thương, quả nhiên làm một đứa con nít thật tốt a. Mỗi ngày hắn đều ở cùng với Tô Phiếm, ngay cả cùng nhau đi ngủ cũng cảm thấy được mẹ ngầm cho phép.

Tô Trạm ở giữa đã từng kháng nghị với mẹ một lần, mà nhận được là câu trả lời của Tô Phiếm đang cười híp mắt: “Em trai, em buổi tối sợ tối, vẫn là anh cùng với em ngủ thì tốt hơn. Anh buổi tối còn có thể kể cuyện cho em nghe nè. Đúng rồi, mẹ cả, em trai thích ôm người ngủ, mỗi lần con để hắn ôm, hắn đều có thể ngủ rất an ổn.” Tô Phiếm nhớ đến mỗi sáng thức dậy, cánh tay nhỏ bé, cẳng chân nho nhỏ trắng nõn của Tô Trạm đều quấn lung tung trên người mình, ngủ đến ngay cả lông mi cũng an ổn không chút run rẩy, trong lòng liền rất tự đắc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm đen thui, là ai buổi tối ôm mình không thả lỏng, nói là muốn dỗ người ta ngủ a!

Mà từ sau cái ngày ở chung trong hầm trú ẩn không đến một ngày, tiểu đậu đinh Nghiêm Tòng Gia nhà Nghiêm Ninh Viễn quả thực là si mê Tô Phiếm, sống chết ôm lấy anh trai Tô Phiếm đã không buông tay thì thôi, ngày hôm sau về đến nhà, lại lập tức kêu mẹ của mình dẫn y đến tìm anh trai Tô Phiếm. Vợ của Nghiêm Ninh Viễn thấy con trai nhỏ làm nũng khóc lóc om sòm đủ loại thủ đoạn đều dùng chính là muốn tìm đại thiếu gia của nhà Tô tướng quân chơi cùng, vô cùng bất đắc dĩ. Lại cảm thấy cái ngày đó có gặp qua Tô phu nhân, ngược lại là người cực kỳ tốt, đối với Nghiêm Tòng Gia cũng rất yêu thương, liền dẫn tiểu đậu đinh đến Tô gia tìm Tô Phiếm.

Chung Ý Ánh thích con nít, càng đồng ý để tiểu đậu đinh ở đây chơi cùng Tô Phiếm và Tô Trạm. Nghiêm Tòng Gia sau đó còn trừng to mắt, còn chảy cả nước mũi, cuối cùng cũng hài lòng mà bắt lấy góc áo của Tô Phiếm không chịu buông tay. Ngại vì mệnh lệnh của mẹ, Tô Trạm đành phải miễn cưỡng mà đồng ý.

Chỉ có điều, Tô Trạm rất kiên quyết mà cảm thấy, tiểu đậu đinh này là đến cướp đoạt anh trai với hắn, tuyệt đối không đơn giản là đến chơi. Trẻ con nhà ai cứ hễ mở miệng ra là kêu anh trai của nhà người ta là anh trai! Thế là hắn trong cuộc sống mỗi ngày nhiều hơn một hoạt động là cố ý trêu đùa con nít, giống như lúc đầu Mục Thiên Chương trêu đùa hắn vậy, Tô Trạm hứng thú ác liệt cảm thấy nếu là Mục Thiên Chương cũng ở đây, khẳng định cũng sẽ cùng hắn mà trêu chọc con nít.

Chỉ có Tô Phiếm bị kẹp ở giữa mà dở khóc dở cười, trấn an Nghiêm Tòng Gia xong rất dễ liền bị Tô Trạm khi dễ cho khóc lóc om sòm, cũng phải chú ý bảo bối nhà mình, rất là bận rộn. Nhưng mà, Tô trạm nếu như biết nghiêm Ninh Viễn sẽ không trở về, hắn chắc là sẽ không bởi vì cảm thấy Nghiêm Tòng Gia mềm mại rất đáng yêu mà cố ý đi trêu chọc y đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc