TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM

Mục Thiên Chương thoáng cau mày lại. Khó trách, khó trách chính mình lúc còn nhỏ ở trong tiệc sinh nhật nghe nói về Tô Trạm so với trong nhận thức thì có chút không giống, đây quả nhiên là một câu chuyện liêu trai.

“Em và Tô Phiếm, đã từng bỏ lỡ một đời, nhưng mà lúc đó em ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có. Chẳng qua là, em không cần hối hận, bởi vì em được trực tiếp làm lại.” Tô Trạm hời hợt nói, nhưng mà, hắn có trực giác chính mình sẽ không doạ được Mục Thiên Chương.

Mục Thiên Chương hiểu rõ cười một cái, nhưng mà trả lời giống như hoàn toàn không nắm được trọng điểm, “Vốn dĩ, em và Tô Phiếm, là do trời định. Khó trách, anh không chen lọt vào.”

“…Chỉ là, không phải mỗi người đều có cơ hội làm lại một lần. Anh chỉ cần không hối hận là được.” Tô Trạm chuyển tầm mắt nhìn vào bóng đêm mờ mịt nói. Chính hắn thà rằng sống thành một Tô Trạm nhị thế tổ trong mắt những người khác, nhưng Mục Thiên Chương không chắc là như thế, mỗi người đều dựa theo tâm ý của mình mà sống, không thể cưỡng cầu.”

Mục Thiên Chương xoay người, đứng bên cạnh Tô Trạm, cũng là không nói một lời mà theo hắn nhìn cảnh tượng mọi người vui vẻ trong đêm đen. Tô Trạm rộng lượng, nhưng y không làm được.

“Tôi yêu cái màn đêm mênh mang này, cũng yêu cả tiếng hát của những chú chim sơn ca…” Tiếng hát của bài Dạ Lai Hương lúc ẩn lúc hiện vang lên.

Trong lòng Mục Thiên Chương nghĩ rằng, y không hối hận, không phải bởi vì cái giá phải trả không đủ lớn, mà là bởi vì cái giá đã lớn đến nỗi không thể quay đầu lại.

Hai người không nói đến cái vấn đề này nữa, Mục Thiên Chương chuyển đề tài hỏi đến chuyện Tô Trạm trở về Mỹ, Tô Trạm và y nói chuyện một lát, ngược lại sợ Tô Phiếm ở dưới sốt ruột chờ mong. Anh trai này của nhà hắn là hơi chút không thấy hắn y liền bắt đầu lo lắng không yên, phỏng chừng là hậu di chứng sau vụ bắt cóc. Cho nên nói loại nguyên nhân gì sẽ được kết quả đó, Tô Phiếm lúc trước hợp tác với Mục Thiên Chương đối phó Mục Uy, không nghĩ đến Mục Uy đem chính mình bắt đi, tổn thất tiền tài đối với Tô Phiếm mà nói là không vấn đề, ngược lại bị mình doạ một trận.

Nghĩ đến Tô Phiếm, Tô Trạm thúc giục Mục Thiên Chương xuống lầu. Nhưng mà vừa xuống lầu thì thấy được cảnh tượng khiến cho sắc mặt của Tô nhị thiếu nhất thời rất khó coi.

Ban nhạc đang diễn tấu một bản nhạc jazz nhẹ nhàng du dương, mọi người đều vây quanh sân nhảy, chỉ thấy trong sân nhảy đó một đôi nam nữ đang tung tăng khiêu vũ, người nam thì một thân quân trang màu vàng phẳng phiu, trong tư thế oai hùng hiên ngang mạnh mẽ toát lên sự dịu dàng nho nhã; Cô gái thì mặc một bồ đồ màu trắng, hơi hơi cúi đầu, mặt mày ửng hồng, e thẹn tựa như một đoá hoa sen. Điệu nhảy uyển chuyển, khéo léo động lòng người, một cương một nhu, là sự phối hợp tuyệt vời của trai tài gái sắc. Dẫn đến những người vây xem thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng không thôi.

Tô Trạm khuôn mặt lạnh lùng nhìn hai người vô cùng môn đăng hộ đối trong trung tâm, trong lòng nghĩ rằng, hắn còn không biết Tô Phiếm khiêu vũ giỏi như thế này đâu! Đem chính mình vứt cho Mục Thiên Chương, cư nhiên cùng một cô gái khác đi khiêu vũ! Nhị thiếu nào đó hoàn toàn quên mất rằng chính mình vừa nãy thế nào xua đuổi Tô Phiếm vô tội cùng Mục Thiên Chương nói chuyện…

Mục Thiên Chương nhìn sắc mặt Tô Trạm không ổn, lại dường như giống như người không liên quan mà mỉm cười, kéo dài âm thanh cảm thán nói, “Ai, hai người này, khiêu vũ đẹp đến nỗi thật sự là cảnh đẹp ý vui…” Tô Trạm quay đầu trừng mắt nhìn y một cái, lạnh hừ nói, “Tôi sao lại không nhìn ra a!”

“Em nhìn xem a, Niên Hựu Liên vậy mà có thể lọt vào mắt xanh của Tô đại thiếu, nghe nói tối hôm nay Tô đại thiếu thế nhưng cự tuyệt tất cả lời mời của tất cả mọi người, hết lần này đến lần khác không có từ chối cô ấy!”

“Vậy thì sao? Nếu không anh cũng có chị gái xinh đẹp có thể có được sự cưng chiều của trung tướng Thaksin a! Còn không phải nhìn trên mặt mũi của chị gái cô ấy!”

“Chậc chậc, hai chị em đều không đơn giản, nhìn xem Niên Hựu Liên yếu đuối nhu nhược, vậy mà có thể leo lên Tô đại thiếu…”

“Chỉ bằng cô ta? Thân phận gì chứ, chính là tiến vào cửa lớn của Tô gia cũng chỉ có thể làm tiểu…”

Vài cô tiểu thư phía trước ngăn trở đang nhỏ giọng líu ra líu ríu bàn luận, những chuyện khác Tô Trạm nghe không vào, ngược lại nắm bắt được cái tên đó — Niên Hựu Liên? Cái tên này thật sự quá quen tai, nhưng mà lại nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra là đã từng nghe ở đâu.

Tô Trạm híp mắt nhớ lại, vẻ mặt không chắc chắn, đợi sau khi ca khúc kết thúc người cũng tản ra vẫn chưa hồi thần lại.

Thẳng cho đến khi Tô Phiếm và cô gái đó ra khỏi sân nhảy, trung tướng Thaksin cùng với một cô gái xinh đẹp động lòng người khác cùng nhau đi đến, hắn lúc này mới hồi thần lại.

“Không nghĩ đến em gái này của tôi và Tô đại thiếu vậy mà xứng đôi như vậy, thật sự là không ngờ.” Niên Hựu Hà che miệng mỉm cười, một đôi mắt xinh đẹp ở trên người Tô Trạm và Mục Thiên chương chuyển qua rồi lại chuyển lại, trong lòng nghĩ hai người này cũng không tệ, nhưng tính tới tính lui, vẫn là đại thiếu của Tô gia tương đối tốt hơn, em gái đính hôn với y cũng đã xứng đôi, lại có thể vì chính mình tăng thêm lợi thế.

“Phu nhân thật sự là quá khen rồi, là Niên tiểu thư nhảy rất giỏi, lúc này mới kéo theo một quân nhân như tôi nhảy tốt theo.” Tô Phiếm nhẹ nhàng mỉm cười, khiêm tốn nói chuyện.

“Ai yo các cô các cậu, đều tốt đều tốt, anh hùng phối hợp với mỹ nữ a!” Trung tướng Thaksin đem một khuôn mặt tròn vo đã uống đến đỏ bừng, cười ha ha nói. Cô gái được nhắc đến lại hơi thẹn thùng mà cúi thấp đầu, vô cùng mắc cỡ ngẩng đầu kéo kéo góc áo của chị gái cô.

Tô Trạm nghi ngờ nhìn trái nhìn phải, nhất thời cảm thấy sấm sét giữa trời quang! Hắn cuối cùng cũng nhớ được đây là ai rồi — Niên Hựu Liên a, nữ nhân duy nhất của Tô Phiếm ở đời trước!

Mà Niên Hựu Hà và trung tướng Thaksin còn đang ở bên cạnh líu ra líu ríu muốn đem Niên Hựu Liên và Tô Phiếm ghép thành một đôi, hận không thể để Tô Phiếm tối hôm nay liền có thể đem Niên Hựu Liên đó mang về nhà. Mục Thiên Chương rõ ràng là không cam lòng rớt lại phía sau, cũng là vô tình hay cố ý chêm vào hai câu, nghe được Tô Trạm càng thêm tức giận. Hắn thế nhưng thật sự không ngờ tới, vậy mà sẽ gặp được cái người này ở đây, luôn cho rằng đời này và đời trước vẫn là không giống nhau, ví dụ như, ở đời trước căn bản không có Mục Thiên Chương người này.

Lúc hắn và Tô phiếm đối nghịch ở đời trước, đã từng nghi ngờ, anh trai này của y cả ngày đối với người khác đều là ba phần cười, làm việc cẩn thận đến tột cùng sẽ nhìn trúng cái loại nữ nhân nào? Lúc đó trong nhà cũng thúc giục Tô Phiếm kết hôn, nhưng đều bị y tìm đủ loại lý do miễn cưỡng qua đi. Nhớ đến chính mình lúc đó còn cho rằng Tô Phiếm không thể nhân đạo đâu, cho nên ở một buổi tiệc nào đó thật là đúng dịp đụng phải Tô Phiếm và bạn gái của y, chính mình vẫn luôn đối với Tô Phiếm khá là coi thường, còn đắc ý quan sát nữ nhân đó rất lâu — Trong ấn tượng của hắn Niên Hựu Liên chính là một cô gái hay thẹn thùng cúi thấp đầu, ngay cả rót rượu cùng không dám nhìn mình, chỉ thấy được một đôi mắt trong sáng, hàng lông mi rất dài, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.

Trung tướng Thaksin và Niên Hựu Hà rì rầm nói chuyện, đem Niên Hựu Liên lưu lại bên cạnh Tô Phiếm, lại giống như gái hồng lâu mà bay đi mất.

“Tô tiên sinh, nếu không, Hựu Liên mang ngài đến vườn hoa đi dạo đi.” Niên Hựu Liên nhớ đến lời dặn dò lúc nãy của chị gái, đành phải bất chấp khó khăn mà lên tiếng.

Tô Phiếm đã sớm nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của em trai bảo bối nhà y rồi, nhưng lại không thể trực tiếp quăng người ta lại rồi bỏ đi, một bên chú ý sắc mặt của Tô Trạm, một bên không yên lòng nói, “Đây, nếu không…”

Mẹ nó, còn dám nói chuyện!

Tô Trạm tức giận nhìn Tô Phiếm và cô gái đó định ở trước mặt mình một hỏi một đáp, nhất thời không nói một lời quay đầu liền đi, quả thật giống như một con nghé nổi giận đùng đùng.

Lúc này Tô Phiếm cũng chẳng thèm quản cái gì thân sỉ lễ tiết nữa, nhấc chân liền đuổi theo em trai, bỏ lại Niên Hựu Liên mờ mịt lại hoảng hốt trong lòng nghĩ rằng chính mình có phải đã nói sai cái gì hay không, nếu không sao Tô nhị thiếu này sao lại tức giận như vậy. Đối với Mục Thiên Chương cà lơ phất phơ lại xa xạ, nàng càng không dám nói chuyện.

Mục Thiên Chương thờ ơ mỉm cười, híp mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, hàng lông mi dài dài xinh đẹp theo động tác cúi đầu của nàng cũng rủ xuống che khuất tầm mắt, mi thanh mục tú động lòng người, ngược lại là đột nhiên cảm thấy có chút ý tứ — Cái loại mặt mày xinh đẹp tinh tế này, ngược lại có chút giống như…

“Không sao đâu, Tô nhị thiếu tâm trạng không tốt, Tô đại thiếu đi dỗ y thôi. Hai anh em bọn họ, tình cảm rất tốt.” Mục Thiên Chương nhấp một ngụm rượu, tựa hồ rất có thiện chí mà nói.

“Uhm, cảm ơn Mục tiên sinh.”

“Tiểu thư xinh đẹp, tặng cho cô một câu này, thứ không nên muốn, ngàn vạn lần đừng muốn.” Mục Thiên Chương thấp giọng nói xong câu này liền đi.



Tô Trạm bị y ép ở trong một góc của vườn hoa trong biệt thự này, ở đây so với tình cảnh ca hát vui vẻ ở phía trước, đã không có ánh đèn còn không có mùi hương của mọi người, yên tĩnh vô cùng so với đằng trước.

Tô Phiếm một phát nắm chặt cổ áo của Tô Trạm, thấp giọng hỏi: “Em đây tức giận cái gì? Anh cùng cô ta không có cái gì — Vừa nãy là trung tướng Thaksin nhất định kêu anh khiêu vũ cùng cô ấy, anh vốn là muốn lên lầu tìm em.” Nào ngờ rằng em trai nhà y thuộc thuộc tính con mèo, tức giận đùng đùng hai ba bước liền chạy đi, chính mình đuổi theo cả nửa ngày mới ở trong này đem người bắt lấy.

Tô Phiếm dựa vào hắn rất gần, hơi thở mang theo mùi rượu nho nhàn nhạt phả vào mặt hắn.

Tô Trạm hừ một tiếng, “Em thấy anh nhảy rất vui…” Lời còn chưa nói xong, đã bị Tô Phiếm chặn miệng lại, trên môi lành lạnh, nhưng đầu lưỡi lại là lửa nóng không nói lời nào mà chen lấn tiến vào, từng chút từng chút càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng của hắn, mang theo mùi vị vỗ về. Tô Trạm trước tiên là cảm thấy Tô Phiếm thế nhưng uống không ít rượu, ngay cả hôn cũng tràn đầy mùi vị của rượu.

Hơi thở của Tô Phiếm bắt đầu nặng nề, lực độ cũng dần dần gia tăng, nụ hôn nhẹ nhàng đã biến thành mút lấy, gặm nhắm, từng chút từng chút liếm lên đôi môi của Tô Trạm, linh hoạt câu ra đầu lưỡi của hắn rồi nhẹ nhàng dùng răng cắn lấy. Tô Trạm vừa mới bắt đầu còn nổi giận đùng đùng bị nụ hôn quen thuộc lại mị hoặc này trấn an, không khỏi thất thường, khước từ tay của Tô Phiếm cũng dừng lại động tác.

Tô Phiếm lúc này mới buông ra người nào đó đang thở hổn hển, lại vươn tay ra bóp bóp mặt của hắn, nói: “Không nghe giải thích đã nổi giận quay đầu bỏ chạy, Tô nhị thiếu thật sự là có tiền đồ, ăn giấm ăn thành cái dạng này, hử? Em cùng Mục Thiên Chương đi rồi, anh thế nhưng một câu cũng chưa nói đó.” Tô đại thiếu của Tô gia bắt đầu cau mặt quở trách em trai bảo bối của y.

“Chính là nhảy một bản nhạc mà thôi, A Trạm lúc nào thì hẹp hòi như vậy?” Tô Phiếm cuối cùng tổng kết một câu như vậy.

Tô Trạm liếc y một cái, đánh rớt cái tay của y, “Đừng bóp mặt của lão tử! Hừ, anh hiểu cái gì…”

Tô Phiếm cũng rất tò mò, y biết Tô Trạm mặc dù thoạt nhìn tính cách không tốt lắm, nhưng mà kỳ thực rất ít khi tâm tình chập chờn, thoạt nhìn quả thực giống như mỹ nhân băng sơn, nếu nói là bởi vì chính mình và một cô gái lần đầu tiên gặp mặt nhảy một bản liền có thể đem hắn tức giận, còn thật sự không có khả năng lắm.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Em đừng nói với anh là, em biết Niên Hựu Liên kia?” Tô Phiếm đè trước người hắn nói.

Tô Trạm bây giờ cũng không sợ Tô Phiếm sẽ không đi chọc vào nữ nhân gì, suy nghĩ một chút, nói ra cũng không sao, nhưng mà vẫn là không thoải mái lắm, “Tình nhân cũ…” Nói còn chưa xong, Tô Phiếm nắm lấy cánh tay của mình lại bóp thật chặc, Tô Trạm vội vàng tiếp thêm một câu, “Không phải là của em, là đời trước, nữ nhân duy nhất của anh.”

Lúc này ngược lại đổi thành Tô Phiếm sửng sốt, không nói lời nào suy tư một hồi, lại nhào đầu về phía Tô Trạm mà cười ra tiếng, xít lại gần bên tai của hắn thấp giọng hỏi, “Em nói, đời trước, cô ấy là nữ nhân của anh?”

Tô Trạm đẩy y, liếc Tô Phiếm một cái, hừ lạnh nói, “Em sao có thể nhận nhầm người, đã từng gặp qua một lần rồi, anh chắc sẽ không định cùng cô ta nối lại tình xưa đi?”

Tô Phiếm lúc này cúi thấp đầu mỉm cười, dường như em trai nàh mình nói mấy cái lời ngốc nghếch của con nít lúc giận dỗi, chỉ thấy trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo đó Tô Trạm một đôi mắt bởi vì tức giận ngược lại có vẻ linh động không thôi, “A Trạm, em nói cô ấy là nữ nhân đời trước của anh, anh tin tưởng tuyệt đối là sự thật.”

“Em trai, em suy nghĩ cẩn thận một chút thử xem, Niên Hựu Liên này, lớn lên có chút giống ai?” Tô Phiếm vuốt ve đầu của em trai mỉm cười hỏi.

Tô Trạm bĩu môi, “Lão tử lại chưa thừng gặp cô ta, nào có nhớ…” Hắn nói đến một nửa lại nuốt trở vào, bởi vì Tô Phiếm nắm lấy tay của hắn kéo xuống sờ tới nửa người dưới của y, lòng bàn tay cách một lớp quần lính, cái thứ ngang nhiên nóng như lửa đó đã nóng bỏng rục rịch ngẩng đầu.

Tô Phiếm thở hổn hển cắn cắn lỗ tai của hắn nói, “Lông mi của cô ấy rất dài, ánh mắt rất đen rất sáng, lúc cúi đầu có vài phần giống em. Cho nên, anh tin, đời trước anh nếu như cầu mà không được gặp phải Niên Hựu Liên, đích xác sẽ đem nàng chiếm lấy làm thế thân của em mà thôi.”

Tô Trạm triệt để đỏ mặt, còn không đợi hắn đáp lời, nụ hôn của Tô Phiếm lại kịch liệt dán tới. Không biết có phải là bởi vì Tô Phiếm uống rượu hay không, nụ hôn mang theo chút thô bạo, vừa cắn vừa hút lấy khiến cho Tô Trạm chợt cảm thấy y muốn đem chính mình nuốt vào trong bụng. Đồng thời một tay khác khá là lộn xộn đã kéo ra vạt áo sơ mi của hắn tiến vào bên trong, từng tấc từng tấc tỉ mỉ vuốt ve.

Hắn không cam lòng yếu thế đột nhiên giơ tay lên cũng cắn ngược trở lại, trong khoảng thời gian ngắn môi lưỡi hai người giao nhau, thậm chí hàm răng còn bị đụng chạm đến phát đau, đặc biệt hăng say giống như cả hai đều muốn đối phương hít thở không thông. Nhưng lại hết lần này đến lần khác im hơi lặng tiếng, sợ rằng có người đột nhiên xông vào góc xó này nghe thấy. Cũng không biết đã qua bao lâu, Tô Trạm chịu không nổi nghiêng đầu hít thở không khí trong lành, quay đầu chỉ thấy Tô Phiếm trong mắt loé ra tia lửa sáng rực, “A Trạm, chúng — Chúng ta về nhà.”

Chỉ một câu này Tô Tạm liền rõ ràng ý tứ của y, gật gật đầu trả lời: “Được…”

Tô Trạm và Tô Phiếm trốn ở trong góc vườn hoa dây dưa, sau khi ổn định hô hấp lại, Tô Phiếm là không kịp chờ đợi dẫn hắn đến nói lời chào với trung tướng Thaksin, chỉ nói em trai nhà mình bệnh nặng mới khỏi có chút mệt mỏi, muốn trở về sớm để nghỉ ngơi.

Sau đó hai người liền chững chạc đàng hoàn lên xe, chỉ có điều lúc hai người đang ngồi ngay thẳng trên xe, Tô Trạm nhìn Tô Phiếm cởi nút gài hai bên mép áo, hầu kết chuyển động lên xuống, trên mặt không chút biểu tình, giong nói trầm thấp nói với tài xế:  “Lái nhanh một chút”, là không hiểu ra sao một cổ lửa nóng đột nhiên bốc lên toàn thân, so với vừa nãy ở trong vườn hoa lúc hôn nồng nhiệt còn nóng hơn.

Phắc, Tô Phiếm mặc quân trang rõ ràng trong lòng nóng như lửa, bộ dàng lại càng muốn một mặt nghiêm chỉnh có bao nhiêu mê người… Tô Trạm quay đầu nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ trong lòng nghĩ như thế.

Mà Tô Phiếm lúc này là vô cùng hối hận không tự mình lái xe, nếu như chỉ có hai người bọn họ, trực tiếp ở trong xe bổ nhào vào em trai là được rồi…

Hai người đều là một mặt bình tĩnh xuống xe, sau khi đi vào phòng khách người làm đến trước hai người bọn họ chào hỏi, thuận tiện hỏi một chút có gì cần dặn dò hay không. Tô Trạm ngẩng đầu nhìn lên lầu, lại liếc nhìn Tô Phiếm một cái, nhàn nhạt nói: “Em lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Tô Phiếm nhìn lại hắn, chỉ cảm thấy một cặp mắt hoa đào của Tô Trạm sáng như thuỷ tinh trong suốt, vô cùng hấp dẫn người, y đè ép tình cảm trong lòng xuống cũng thản nhiên đáp lời, “Được, em lên trước đi, anh còn bàn giao một chút chuyện.”

Tô Trạm quay lưng thẳng tắp lên lầu, trước tiên là từng bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng ba bước thành hai bước, lướt đi như một trận gió trở về phòng của mình. Hắn chỉ cảm thấy trên mặt nóng đến nổi phát sốt, trong lòng bàn tay đã toàn là mồ hôi, nóng đến nổi hắn lập tức đem áo len cởi xuống.

Còn đang cởi nút áo sơ mi, chỉ nghe thấy một tiếng vang, còn chưa kịp quay đầu đã bị người nào đó ôm từ đằng sau. Tô Phiếm mang theo hơi thở nóng bỏng và thân thể mát lạnh dán vào.

Trên cổ vừa nóng vừa ẩm ướt, là bị người nào đó hôn lấy, lực độ mạnh mẽ mút vào.

“Đại gia anh, chỗ đó sẽ bị người khác nhìn thấy…” Tô Trạm vẫn còn chút lý trí lập tức lên tiếng nhắc nhở, vươn tay đem đầu của Tô Phiếm đang chôn ở sau cổ mình đẩy ra.

Tô Phiếm thuận thế nắm lấy cái tay đó, đem cổ tay dán đến bên môi của mình, môi dưới lại linh hoạt chuyển động, từng chút từng chút, hắn dường như là cảm nhận được trái tim của mình đang đập dồn dập. Trái tim của Tô Trạm đang đập dồn dập, gắn kết với tim của y! Nhưng mà giờ khắc này, y lại hận không thể đem nhịp đập kia cắn đứt, y yêu hắn yêu đến nỗi hận không thể đem cả người đều nuốt vào, uống máu, khoét xương.

“A Trạm, anh muốn em.” Thanh âm của Tô Phiếm đã trở nên trầm thấp, dán sát vào bên tai của hắn thấp giọng nói. Một lời này nói xong lại cắn lên vành tai của Tô Trạm, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn.

Còn chưa đợi hắn phản ứng lại, cả người đều bị lật lại đối diện với Tô Phiếm, nụ hôn ùn ùn kéo đến đã là đối diện đánh tới. Hai người vừa hôn vừa lui về phía giường, Tô Trạm cảm thấy chính mình bị Tô Phiếm ép tiến về phía trước, sau lưng có một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống, theo bản năng liền vươn tay ra ôm lấy Tô Phiếm.

Tô Phiếm mặc cho hắm ôm, một bên lùi một bên cởi quân trang của mình, hai ba cái liền đem quân phục phẳng phiu ném ra sau lưng, chỉ còn lại áo sơ mi bên trong, Tô Trạm từ chỗ cổ áo có hơi rộng mở có thể thấy được một mảng đo đỏ. Nhớ đến dòng điện thân thể của Tô Phiếm, nghĩ đến bộ dáng vừa nãy lúc Tô Phiếm ở trên xe, phía dưới chợt nóng lên, đã cứng đến phình to.

Lui đến bên giường, Tô Phiếm quả quyết cũng xé luôn áo sơ mi trên người Tô Trạm, đem người đẩy lên gường, lập tức liền áp xuống bắt đầu vùi đầu hôn lên thân thể của đối phương, từ mái tóc ngắn ngủi của Tô Trạm, dọc theo hai gò má một đường đi xuống, xẹt qua cần cổ, lồng ngực, dừng lại nơi bụng dưới bằng phẳng rắn chắc mà hôn một cách nồng nhiệt.

Tô Trạm chỉ cảm thấy Tô Phiếm ở trên người mình điểm vô số ngọn lửa, bụng dưới bị y dùng lực hôn, gặm, liếm láp, khiến cho bộ phận dưới thân cứng đến sinh đau, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào để giải quyết.

Tô Phiếm trước ngực đỏ một mảng chỉ cảm thấy đã không thể đợi thêm được nữa, y cởi đai lưng của mình đem thứ dưới thân thả ra ngoài, đồng thời đem quần của Tô Trạm cởi xuống, dùng tay nắm lấy thứ đã lên tinh thần đến nóng hổi, có tiết tấu và kỹ xảo bao lấy tuốt lộng…

Tô Trạm giơ tay lên che lại khuôn mặt của mình, hơi thở dồn dập, trong lúc đó còn rên rỉ vài tiếng trầm thấp. Tô Phiếm cúi đầu nhìn vật nhỏ đang ở trong tay mình càng ngày càng có tinh thần, ở đỉnh đã chảy ra chất lỏng trong suốt, chỉ có điều, y lần này không tính để cho hắn thoả mãn trước.

Tô Phiếm tuốt lộng một lát, lại dừng lại đột ngột ngay trước khi hắn muốn bắn ra, nở một nụ cười xảo quyệt hướng Tô Trạm đang mặt đỏ tới mang tai, từ tủ cạnh giường lấy ra thuốc mỡ.

Quá trình khuếch trương giống như đêm hôm đó, Tô Trạm che mắt thở hổn hển, cảm nhận từng ngón tay tiến vào, từng chút từng chút đẩy vào, đồng thời thất thường lúc này mới nhớ đến một chuyện quan trọng – Mẹ nó, không phải là dự định lần này muốn phản công sao!

Tô Phiếm rút ra ngón tay đã ướt át, lại đem người ôm lấy, mờ ám ở trên môi hắn hôn một cái, nói: “A Trạm, chúng ta tối hôm nay, đổi tư thế…”

Tô Trạm hoảng hốt cảm thấy ngọn đèn trên đỉnh đầu của mình đang lay động, phục hồi tinh thần lại, lúc này mới  phát hiện chính mình đã bị Tô Phiếm ôm lên mặt đối mặt mà ngồi lên trên người của y.

“Ngồi lên trên, A Trạm, ngồi lên trên người anh…” Chóp mũi của Tô Phiếm đã toát ra đầy mồ hôi, giọng nói trầm thấp vang lên.

“Lão tử, mới không muốn!” Tô Trạm theo bản năng hơi có chút hồi tỉnh lúc này mới biết anh trai hắn dự định dùng tư thế gì, lúc này mặt đỏ, ngay cả lỗ tai và cổ cũng đều đỏ bừng.

“Em không muốn, anh muốn.”



Ngồi ở trên người Tô Phiếm, Tô Trạm chỉ cảm thấy cái cảm giác bị xỏ xuyên qua càng thêm rõ ràng, thắt lưng của hắn bị một cánh tay mạnh mẽ vây quanh, hai chân không thể khép, trọng điểm của toàn thân đều rơi vào vật cứng rắng như nham thạch dưới thân. Lại làm cho cảm giác ở chỗ kết hợp càng thêm vô cùng mẫn cảm. Tô Trạm theo bản năng vòng tay ôm cổ Tô Phiếm, muốn giảm bớt trọng lượng đè xuống.

Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình giống như một con cá bị treo lên, hắn theo bản năng động thân thể, phần bụng lại co rút đến nỗi càng thêm cứng rắn. Cho dù chỉ là không nhúc nhích chỉ ngồi yên, đều có sự khoái cảm vô cùng lan tràn ra toàn thân.

Tô Phiếm hơi híp mắt, trên mặt đỏ bừng biểu cảm vô cùng thoả mãn, “A Trạm, em tự mình động…”

“Lão tử mới không…”

Vừa dứt lớt, Tô Phiếm lại ôm lấy thắt lưng của hắn nâng lên, mà phía sau nặng nề rơi xuống, khoái cảm càng thêm mãnh liệt, càng thêm sâu sắc càn quét toàn thân, kích thích đến vật nhỏ ở phía trước của hắn đã dựng thẳng ẩm ướt vô cùng cứng rắn đỉnh vào bụng dưới của Tô Phiếm.

“Em không động, vậy anh chỉ có thể tự mình động, đừng có cầu xin tha thứ…” Tô Phiếm cưới có chút không đứng đắn, lại thêm một câu. Đợi khi Tô Trạm hồi thần đã không kịp rồi — Hung khí dưới thân từng chút từng chút đâm thẳng lên trên, từng chút từng chút chuẩn xác vô cùng mà đánh vào điểm đó.

Tô Trạm bị va chạm đến nổi trực tiếp nằm sấp trên người y, bởi vì khoái cảm quá mức mãnh liệt, thuận miệng cắn chặt bờ vai của Tô Phiếm, ngăn lại chính mình kêu ra tiếng.

Tô Phiếm chỉ cảm thấy trên vai đau đớn, ngược lại càng thêm kích thích y, động tác dưới thân càng ngày càng mãnh liệt.

“Mẹ nó, anh nhẹ một chút a, a, chậm chút!” Tô Trạm cuối cùng cũng nhịn không nổi mà kêu lên.

“Kêu em tự mình làm, nếu không, cầu anh trai em, nhanh!”

“Mẹ nó — A! A Phiếm, chậm, chậm chút…”

“Không được –“

Tô Trạm chịu không nổi hoàn toàn đầu hàng, đành phải thoả hiệp, “Tô Phiếm, chậm, phắc, anh trai! Xin anh đó, chậm một chút!” Nhưng mà cuối cùng cũng là chậm một bước, trong ánh sáng vô cùng sáng lạn, Tô Trạm triệt triệt để để bạo phát, đem bụng dưới của Tô Phiếm làm ướt một mảng lớn.

Tô Phiếm lúc này mới dừng lại, ôm lấy người đang trong cao trào nóng như muốn phát sốt hơi dừng lại, trong lòng nghĩ, lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi…

Bình luận

Truyện đang đọc