TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Phụ tử hai người thương lượng xong đối sách, Tư Đồ Kiệt liền sai người đến Vĩnh Xương điều tra, quả nhiên, hạn hán từ đầu tháng tư đã bắt đầu, nông dân không có nước cày cấy, ruộng lúa hiện tại đã trở nên khô cằn, nứt nẻ, chỉ còn là mảnh đất trơ trọi.
Kế hoạch "từ thiện" của Tư Đồ Vân Sơ thu vào không ít gạo, cộng thêm số lượng gạo của vị Tam hoàng tử nào đó, kho lương thực của hắn lúc này đã đầy ắp.

Sau vụ việc phát gạo cho dân nghèo, danh tiếng nhà Tư Đồ tướng quân lan rộng, đi đường tiện tay túm một hài tử hỏi, nó cũng biết Tư Đồ tướng quân và Tư Đồ thiếu gia là người tốt.
Đối với vấn đề này, hiển nhiên Tư Đồ Vân Sơ rất vừa lòng, ý định ban đầu của hắn chính là "mua chuộc lòng người" kia mà.

Dẫu sao kiếp này Tư Đồ Vân Sơ cũng chả muốn làm người tốt, mưu đồ xấu xa hay lợi dụng gì gì đó, hắn không thèm để vào mắt.

Như sở liệu ban đầu, nửa tháng sau đó, trấn Vĩnh Xương gửi tấu sớ trình triều đình, thỉnh cầu tiếp tế lương thực cứu trợ nạn đói kém, mất mùa.
Cao Hoàng đế - Cao Tư Dụ thượng triều, ngồi trên long ỷ, nghiêm nghị nhìn văn võ bá quan bên dưới.

Cao Hoàng năm nay vừa hơn năm mươi tuổi, sở hữu cơ trí và lạnh lùng cần có của một đế vương, chỉ ngồi đó thôi đã tỏa ra khí thế uy nghiêm áp người.
Bá quan văn võ cúi thấp đầu, ai ai cũng chờ mong câu nói tiếp theo của hoàng đế.

Hai vị hoàng tử đứng bên phải chánh điện, gương mặt điềm tĩnh không lộ ra biểu hiện gì, dường như bọn họ đã biết trước mọi chuyện.
Trước tiên Cao hoàng nói về vụ mùa bội thu năm vừa qua, rồi lại nói về vấn đề ở Vĩnh Xương: "Hiện tại nơi đó đang gặp phải hạn hán mất mùa, trẫm cần người đứng ra thay trẫm giải quyết, các khanh nói xem… trẫm nên chọn ai?"
Bên dưới chánh điện bỗng dưng im ắng hẳn lên, quan viên không nhịn được lén đưa mắt nhìn nhau, lại nhất trí cùng nhìn về vị đại tướng quân uy vũ nào đó.
Tư Đồ Kiệt thở dài, quả nhiên miếng thịt khó nuốt đều ném qua cho ông, nhớ lại lời nhi tử nói trước khi thượng triều, ông bình tĩnh thuật lại: "Khởi bẩm bệ hạ, thần có một suy nghĩ quá phận…"
"Cứ nói thử xem." Cao Hoàng đảo mắt, hứng thú chờ mong lời nói tiếp theo của vị tướng quân luôn chỉ biết cúi đầu lãnh mệnh.
"Dạ thưa bệ hạ, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nay đã qua tuổi trưởng thành, hiện tại đã đến lúc nên học cách quản sự việc nước, vừa học tập, vừa có thể giúp bệ hạ phân ưu một số việc." Bên cạnh đã có người không kìm được mà rít mạnh, Tư Đồ Kiệt đứng giữa đám người, một thân giáp sắt uy vũ, dõng dạc nói ra lí lẽ hùng hồn.

Lão thái giám Xuân Vãn đứng bên cạnh đã sớm thay tướng quân chảy mồ hôi ròng rã trong lòng, nâng chén trà dâng lên cho Cao Hoàng: "Bệ hạ, thỉnh."
Cao Tư Dũ nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, cười nói: "Vậy ý Tư Đồ tướng quân… ta nên chọn Thiên Ca hay là Thiên Triệt đây?" Nói rồi lỡ đãng nhìn về phía hai nhi tử bên dưới, khóe miệng cong cong.
Đế vị sao? Đừng tỏ vẻ ta không bận tâm, mấy nghịch tử này, một tên lại một tên mong ông chết càng sớm càng tốt không phải sao?
Đại hoàng tử - Cao Thiên Ca nhìn sang nhị đệ bên cạnh, người nọ một dạng ngó lơ không có ý sẽ tự mình đứng ra, chỉ là một thành trấn nhỏ nhoi sẽ xảy ra chuyện gì được chứ, nếu làm tốt tự khắc lập được công lớn, ngày sau chẳng phải địa vị trong triều càng thêm vững chắc, đã nghĩ kỹ, hắn tiến lên một bước rời khỏi hàng, cúi đầu với quân vương phía trên: "Thần nhi nguyện vì phụ hoàng mà phân xử."
"Tốt." Cao Tư Dụ vỗ mạnh lên bàn, híp mắt cười thành hình bán nguyệt: "Đúng là hài nhi ngoan của ta."
Nhận được tán dương của hoàng đế, Cao Thiên Ca không giấu nổi ý cười, đôi mắt khinh khỉnh nhìn về phía đệ đệ, muốn đấu với ta, nằm mơ.
Sau khi hoàng đế tuyên bố bãi triều, một số triều thần không ngăn được tiến tới nịnh hót Cao Thiên Ca vài câu, Nhị hoàng tử - Cao Thiên Triệt chỉ lạnh lùng nhìn một cái, rồi cất bước đi.
Vừa bước ra khỏi cửa cung đúng lúc Tư Đồ Kiệt cũng đang chờ xe ngựa, Cao Thiên Triệt không khỏi muốn nói mấy câu: "Ta nhớ không lầm, từ trước đến nay dù là chuyện lớn nhỏ gì, tướng quân hẳn luôn là người chủ động đứng ra gánh vác, hiện tại sao lại…"
Cao Hoàng không thích nam sắc, hoàng hậu nhập cung đã lâu mãi vẫn không sinh được hài tử.


Mẫu thân Nhị hoàng tử xuất thân từ nha hoàn, sau khi sinh hài tử, lại tự mình treo cổ tự vẫn trong cung, hài tử liền được giao cho nam hoàng hậu săn sóc.
Khác với Nhị hoàng tử, thân phận Đại hoàng tử chính là huyết mạch hoàng gia, ngoại tổ phụ của hắn chính là thừa tướng đương triều, địa vị không ai sánh bằng, nếu không có gì thay đổi, đế vị chắc chắn sẽ là của hắn.
"Nhị hoàng tử suy nghĩ nhiều, hạ thần chỉ cảm thấy, đây chính là thời cơ tốt cho các ngài bộc lộ năng lực của mình mà thôi." Tư Đồ Kiệt lựa lời mà nói, cũng không thể bán đứng hài tử, nói đây là quyết định của Vân Nhi chứ.
Cao Thiên Triệt cười, thấy xe ngựa đã tới cũng không nói thêm lời nào, vén màng xe ngồi vào, hạ lệnh phu xe đánh ngựa trở về.
Tư Đồ Kiệt đáy lòng tán dương, tên nhóc này vẫn có chút cốt khí quân vương hơn, đang mải mê suy tư, xe ngựa phủ tướng quân cũng đã tới nơi..


Bình luận

Truyện đang đọc