TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


“Được rồi, không có lần sau.

” Tư Đồ Kiệt vươn tay nhu nhu thái dương, sau quay đầu hướng nhi tử ôn nhu nói: “Vân Nhi nhìn xem, tiểu tử này là người ngươi muốn tìm.


Đường Văn tuấn tú, nam nhân lại có mắt hoa đào, eo thon tay vượn, vóc người cao lớn, tuy chưa trưởng thành hoàn toàn cũng đã cao hơn một thước tám, thật sự hoàn mỹ đến không hoàn mỹ hơn.

Tầm mắt Tư Đồ Vân Sơ trên dưới đánh giá một lượt, đảo qua gương mặt khó ở của Đường Văn.

Ách, đúng là khó ở…
Đường Văn so với Tư Đồ Văn Sơ cao hơn một chút, hắn chỉ có thể hơi nhướn đầu mà trò chuyện với y: “Giữa ta và sư phụ ngươi, ngươi theo ai?”
“….

.

” Mắt hoa đào của Đường Văn hơi dao động, không sủng nịnh đáp: “Theo người.


“Giữa ta và tướng quân, ngươi theo ai?”
“Theo người.


“Giữa ta và hoàng thượng, ngươi…”
“Theo người.



Mặt không đổi, tim không loạn, thản nhiên đưa ra đáp án chắc nịch.

“Đứa nhỏ này ngươi bồi dưỡng rất tốt.

” Tư Đồ Kiệt thiệt tình thưởng thức, tuổi còn nhỏ, lá gan lại không nhỏ, hiển nhiên một phần công lao là của Trương đại gia rồi.

Trương Thành Vũ từ chối cho ý kiến, ái đồ đi theo thiếu gia, cứ có cảm giác đem nữ nhi gả ra ngoài, ông không nỡ.

Tư Đồ Vân Sơ vui vẻ, nam nhân này nói được làm được, hắn cười cười: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải luôn bên cạnh ta, chăm sóc ta, sủng nịch ta… mấy lời này đều nghe rõ.


Đường Văn không nghĩ nhiều liền gật đầu đáp ứng.

Đuổi Tư Đồ Vân Sơ, Đường Văn và Trương đại gia ra ngoài, Tư Đồ tướng quân không nhịn được mà thở dài.

Lời nhi tử vừa nói, nghe cứ thấy quái quái.

….

.

Từ thư phòng phụ thân đi ra cũng được một lúc lâu, Trương đại gia thoát tay nói muốn về phòng nghỉ, suốt dọc đường, Tư Đồ Vân Sơ đi trước, Đường Văn bám theo sau, thỉnh thoảng hắn cố ý dừng lại, người kia cũng sẽ theo hắn, khăng khăng duy trì khoảng cách nhất định.

Thở dài trong lòng, Tư Đồ Vân Sơ ngước mắt, mặt trời đã thẳng đứng trên đầu, hắn xoay người đến gần nam nhân: “Ta đói rồi, ra bên ngoài dùng bữa đi.


Đối với yêu cầu của chủ tử, Đường Văn dĩ nhiên không từ chối, lạnh nhạt gật đầu xem như đồng ý.

Cái thái độ này… Vẫn là từ từ chỉnh đốn vậy.

Rời phủ tướng quân, Tư Đồ Vân Sơ đưa Đường Văn đến Thiên Cư các, vì là buổi trưa khách nhân ra vào khá đông, Tư Đồ Vân Sơ quen thuộc đi lên cầu thang, tìm một vị trí còn trống cạnh cửa sổ lầu hai mà yên vị, nam nhân thành thật mà đứng sau lưng hắn.

“Ngươi ngồi xuống đối diện đi.

” Tư Đồ Vân Sơ cười khổ, lên tiếng.

Nam nhân vẫn bất vi sở động.

“Đây là lệnh.

” Tư Đồ Vân Sơ giọng điệu nghiêm túc.


“….

.

” Đường Văn do dự hồi lâu vẫn là tuân mệnh.

Lúc này Tư Đồ Vân Sơ mới xem như vừa lòng, bắt đầu gọi ba món mặn, hai món lạc và một món canh, tầm nửa nén hương, tiểu nhị đã đem thức ăn bầy đầy đủ trên bàn.

Tư Đồ Vân Sơ bắt đầu dùng bữa, Đường Văn lại ngồi vững như bàn thạch, không động đũa, hắn hết cách, hung hăng gấp một miếng cá hấp cưỡng chế nhét vào miệng người kia.

Dáng người Tư Đồ Vân Sơ hơi nhỏ, một hành động này liền đem nửa cơ thể dán lên bàn, Đường Văn bất đắc dĩ há miệng, không nhanh không chậm mà ăn.

Hai nam nhân giằng co hết cả buổi, rút cục cũng dùng xong ngọ thiện.

Tư Đồ Vân Sơ từ Thiên Cư các đi ra liền không có ý định hồi phủ, hắn do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía ngược lại.

Nếu Tư Đồ Vân Sơ nhớ không lầm thì sản nghiệp phủ tướng quân bá chiếm một khu Đông kinh, kinh doanh các mặt hàng thiết yếu gồm lương thực, phục trang và muối vị.

Phố xá kinh thành đông đúc, người qua lại cũng nhiều, hai bên đường bày đầy các sạp hàng nhỏ.

Đi qua mấy dãy phố, Tư Đồ Vân Sơ cũng nhìn thấy một cửa hàng gạo thuộc gia sản nhà hắn.

Cửa hàng nằm ngay giao lộ lẽ ra sinh ý phải rất tốt, ấy thế mà, một bóng ma cũng chả có.

Không chỉ riêng Tư Đồ Vân Sơ, Đường Văn cũng khó hiểu, rõ ràng các cửa hàng khác trên đường hai người đi buôn bán không tệ.

“Đi, chúng ta vào xem thử.

” Tư Đồ Vân Sơ nở nụ cười như có như không, thủng thỉnh đi vào trong.


Đường Văn nhìn thiếu niên thần sắc lạnh nhạt, sửng sốt một chút, dù biết người nọ nhỏ hơn mình hai tuổi, nhưng y vẫn luôn cảm thấy tâm tính thiếu gia bất đồng với dáng vẻ bên ngoài.

Mau chóng đem suy nghĩ linh tinh vứt ra sau đầu, Đường Văn vội vã đuổi theo.

Thời điểm Tư Đồ Vân Sơ bước vào cửa hàng, vị trí trưởng quầy trống lổng, chỉ có một gã trung niên để râu ria mép, ngồi ghế đẩu, lưng dựa vào tường, hai chân vắt vẻo trên bàn, thỉnh thoảng còn hút gió mấy tiếng, thấy khách tiến vào, hắn vẫn không có ý định tiếp đón.

Tư Đồ Vân Sơ xem tất cả trong mắt, nhưng hắn không hề tức giận, ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên mặt gã: “Ta muốn mua gạo.


Trung niên híp mắt, cười gian xảo, vươn tay phải lên xòe năm ngón cho một cái giá.

“Năm hào một cân.

” Tư Đồ Vân Sơ không nhanh không chậm nói.

“….

.

” Sắc mắt gã trung niên cứng ngắc, bĩu môi nhìn nam nhân ăn diện phú quý trước mặt: “Ta nói là năm đồng một cân.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc