TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Dù biết là lời nói lấy lệ cho qua, Tư Đồ Vân Sơ vẫn không có ý định vạch trần, thản nhiên nhận lấy túi thơm đeo vào thắt lưng của mình: “Phụ thân vừa tặng ta một cây đàn, muội có muốn nghe thử không?”
“Vâng.

” Tư Đồ Nhã Y vực dậy tinh thần, nhanh nhảu theo ca ca vào phòng.

Tiểu Hoa đứng bên ngoài, thấy chủ tử đã vào trong, nhanh nhẹn đưa tay đóng cửa.

Tư Đồ Vân Sơ đặt đàn lên một cái bàn thấp ngay cạnh cửa sổ, hắn ngồi xuống, thắt lưng thẳng tắp.

Tư Đồ Nhã Y ngồi đối diện ca ca, hai tay chống cằm, ánh mắt lộ vẻ si mê.

Lúc này chỉ thấy Tư Đồ Vân Sơ nhẹ gẩy dây cầm, ngân âm trầm ấm đến mê người, tiếng đàn như tiếng nước chảy, cuốn đi hết thảy sân si của thế tục, lột rửa linh hồn của chúng sinh.

*****

“Đường Văn, ngươi ngẩn người ở đấy làm gì?” Trương đại gia thấy tên nhóc thối bình thường luôn bày ra dáng vẻ nguy hiểm chớ lại gần, hiện tại cứ như người mất hồn, dính cái chỗ trên đất cũng lâu lắm rồi.

Nam nhân gọi Đường Văn hơi phản ứng lại, tầm mắt lại rơi xuống bức tường trước mặt, tiếng đàn ma mị phát ra từ bên trong khiến y lưu luyến không rời.

Trương đại gia – tâm phúc của Tư Đồ tướng quân, mười tám tuổi đã cùng tướng quân xông pha chiến trường giết địch, hai mươi lăm tuổi đã trở thành phó tướng trong doanh, ba mươi tuổi lại tự mình đào tạo ra một nhóm ảnh vệ tinh nhuệ.

Đường Văn là một ảnh vệ.

Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lưu lạc đầu đường xó chợ, năm sáu tuổi bị tên buôn người lừa gạt, bán vào chợ đen, may mắn được Trương đại gia thu lưu.

Từ khoảnh khắc đó, Đường Văn liều mạng học võ, quyết không phụ sự kỳ vọng của Trương đại gia, và hiển nhiên, y đã thành công, mười năm dạy dỗ, tên nhóc gầy gò ốm yếu đã trở thành thiếu niên kiệt xuất, công phu đã muốn sánh ngang với sư phụ.

Đáng tiếc, Đường Văn trưởng thành lại không mang dáng vẻ đáng yêu, ngược lại, tính tình trầm tĩnh vô hình chung khiến người sinh nghi kỵ, còn có, khuôn mặt lạnh lùng như băng sơn ngàn năm đúc thành.

Trương đại gia đối với đồ đệ bảo bối vẫn là khoan nhượng, ông đến gần, vươn tay đánh ra một chưởng không nặng không nhẹ.

Giây trước còn thất thần, giây sau Đường Văn đã nghiêng đầu tránh đi, chỉ thấy bức tường sau lưng đã lõm một lỗ to, tiếng gió lần nữa quét tới.

Trương đại gia lao nhanh đến, khóe miệng nhếch cao, động thủ, hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ như một dãy kí ức lướt qua, động tác của ông lưu loát, mỗi chiêu đánh ra đều vô cùng chuẩn xác, nhắm thẳng yếu điểm mà ra tay.

Gương mặt vô cảm không chút biến hóa, Đường Văn chăm chú quan sát, mỗi thế tiến công của đối phương đều thuần thục cản lại, y bất thình lình lùi về sau, đôi mắt lóe linh quan, bật dậy thân mình nhẹ nhàng như chim yến nhảy lên cao, tức khắc lao về phía người nọ.

Trương đại gia thầm nghĩ, nhóc thối muốn chạy, nào ngờ, thiếu niên như mũi tên nhanh lao đến, một cước liền nhắm vào hạ bộ của ông: “Chết tiệt, xú tiểu tử.


May mà tránh đi kịp, Trương đại gia cẩn thận nhìn xem địa phương nào đó vẫn nguyên vẹn, nghiến răng nghiến lợi một hồi, vẫn là tức giận mắng to: “Cái đồ ăn cháo đá bát nhà ngươi, uổng công lão tử thương ngươi như vậy, ngươi, ngươi, ngươi lại muốn lão tử tuyệt tôn.



“….

.

” Đường Văn từ trong ngực lấy ra một bình rượu nhỏ, bán cúi đầu, hai tay kính cẩn dâng sư phụ.

Trương đại gia bình thường không ham tài, cũng chả luyến nữ sắc, chỉ mê uống rượu, một ngụm nhỏ cũng đủ khiến ông thỏa mãn nửa ngày: “Xem như ngươi thức thời.


Đem nắp bình mở ra, hít sâu một hơi, Trương đại gia liền khen lấy khen để: “Rượu ngon! Thật sự là rượu ngon!”
Đường Văn im lặng không cho ý kiến, nghĩ nghĩ, y chỉ dùng ba hào liền mua được một bình rượu, vào tay người nọ lại trở thành mỹ tửu, không biết nên vui hay buồn nữa.

Trương đại gia không vội nhấm nháp, đóng nắp bình rượu, giấu vào xiêm y, lại nói: “Đại công tử đã mười bốn tuổi, không lâu sẽ tiếp quản gia nghiệp, ý của tướng quân muốn chọn một người trong các ngươi bảo vệ cho y, dù không được chọn, tương lai vẫn có cơ hội theo ta lên chiến trường.


“….


” Đường Văn trước sau không quá lưu tâm, vận mệnh vẫn dựa vào thiên ý đi, tiếng đàn đã dừng lại, y cũng không định tiếp tục phát ngốc ở đây nữa, theo sư phụ rời đi.

….

.

Ngày hôm qua đích thật Tư Đồ Vân Sơ có chút tận hứng, liên tiếp tấu ba khúc nhạc, đến chiều tối mới chịu dừng lại, tiễn muội muội ra về, bản thân lại mệt muốn chết, tắm rửa xong liền lên giường ngủ mất.

Sáng tinh mơ đã bị tiếng gà gáy đánh thức, Tư Đồ Vân Sơ khó khăn rời giường, phân phó nha hoàn mang nước ấm tới tự mình súc miệng, tắm gội.

Ở kinh thành, các công tử trạc tuổi Tư Đồ Vân Sơ đương nhiên đã có thị thiếp hầu hạ hết rồi, thế nhưng, hắn lúc trước quá yêu người nọ, một lòng chung thủy, không cho phép bản thân tùy tiện buông thả.

Hồi tưởng lại, hết thảy đều là trò hề!.


Bình luận

Truyện đang đọc