TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Người bên ngoài đều không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hoàng đế cùng Cao Thiên Triệt, có kẻ không nhịn được mà đoán già đoán non, có kẻ lại nổi lên tà ý, muốn chuyển mình quy phục nhị hoàng tử.
Tầm nửa nén nhang, Cao Thiên Triệt điềm nhiên bước ra ngoài, trước hàng trăm ánh mắt săm soi, hắn vẫn một bộ ung dung không lộ ra sơ hở.

Cùng lúc, thái giám Xuân Vãn theo sau, cầm chiếu thư dõng dạc đọc to: "Tam hoàng tử Cao Thiên Lãng đại nghịch bất đạo, có ý đồ mưu phản, mang tội tày đình.

Nay trẫm lệnh cho nhị hoàng tử Cao Thiên Triệt cùng tướng quân Tư Đồ Kiệt mang theo hai vạn quân đi trấn áp, khâm thử!"
"Nhi thần tuân mệnh!" Cao Thiên Triệt quỳ xuống nhận lấy chiếu thư, sau mới từ từ đứng dậy, xoay người đi đến chỗ Tư Đồ Vân Sơ: "Ngươi trở về phủ nghỉ ngơi một lát, đã có lệnh của bệ hạ, ta sẽ mang thêm quân chi viện cho nhạc phụ đại nhân."
"....." Tư Đồ Vân Sơ lạnh nhạt nhìn hắn, gật đầu.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, tròng mắt Cao Thiên Triệt ẩn hiện một tia lưu quang.


Liếc mắt sang bên cạnh, thừa tướng cùng Cao Thiên Ca đã đứng chung một chỗ, đăm đăm nhìn hắn.
Mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi!
*****
Bên trong xe ngựa, Đường Văn giúp Tư Đồ Vân Sơ xoa bụng, cảm giác Tư Đồ Vân Sơ chậm rãi thả lỏng thân thể dưới tay y, trong nội tâm lúc này mới dễ chịu hơn một chút: "Thoải mái hơn chút nào chưa?"
"Ân, đỡ hơn rồi." Tư Đồ Vân Sơ khẽ mỉm cười, thuận thế nằm gọn trong lòng y, dạo gần đây cơ thể hắn luôn mệt mỏi, ăn uống cũng chẳng ngon miệng như trước, không biết có phải là tàn dư của độc cổ để lại không nữa.
"Văn." Tư Đồ Vân Sơ nằm nghiêng, gối đầu lên đùi y, kéo tay Đường Văn: "Cho ta thêm chút thời gian, chờ ta làm xong tất cả những việc cần làm, chúng ta sẽ đi, tới Tùy Sơn, không bao giờ… trở lại nữa."
Đường Văn gật đầu, nếu như y còn mạng để ở bên cạnh cục bông, thì người nọ đi tới chỗ nào, y cũng đều đi theo.
"Đừng lo lắng cho ta." Tư Đồ Vân Sơ nói: "Ta sẽ không để mình gặp chuyện không may, Văn cũng phải như vậy nhé.

Ghé Tùy Sơn thăm Tự Hoan, nếu như nơi đó tốt, chúng ta sẽ sống quãng đời còn lại ở đó, cũng không tồi."
Đường Văn mỉm cười: "Ngươi là tôn tử của đại tướng quân, tương lai có thể trở thành hoàng hậu đại triều, làm sao lại nguyện cùng ta tới Tùy Sơn sống quãng đời còn lại."
"Lời này ta không thích nghe, Văn đừng nói." Tư Đồ Vân Sơ xoay người, dịu dịu mặt vào bụng y: "Quốc gia thiên hạ, ta sao có thể có dã tâm lớn như vậy?"
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Đường Văn giúp hắn xoa bụng, một bên hỏi.
"Cùng Văn về ngoại ô." Tư Đồ Vân Sơ nói: "Chỉ hai chúng ta thôi.

Đúng rồi, Văn, ngươi có muốn có một đứa con không?" Nói đến tương lai, Tư Đồ Vân Sơ đột nhiên hỏi Đường Văn.
"Không quan trọng." Đường Văn nói: "Ta chỉ cần ngươi là đủ."

"Được, vậy chỉ có hai người chúng ta thôi." Tư Đồ Vân Sơ nói: "Ở Tùy Sơn ta thu được không ít cửa hàng, đủ để nuôi Văn cả đời."
"Cục bông không có tiền cũng không sao." Đường Văn nhẹ nhàng xoa tóc hắn: "Ta kiếm tiền nuôi ngươi."
"Được." Tư Đồ Vân Sơ đáp.
Đang muốn cúi người thì thân mình y có chút đông cứng lại, một đạo gió lạnh mạnh mẽ từ bên tai thổi qua.

Đường Văn theo bản năng ôm lấy Tư Đồ Vân Sơ nghiêng thân tránh được một đòn, lăn ngã xuống nền xe.

Đồng thời bên ngoài truyền tới tiếng ngựa hí dài, xe ngựa chấn động mạnh một trận liền im ắng trở lại, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tư Đồ Vân Sơ trong lòng rùng mình, vừa muốn mở miệng, loại "ám khí" cắm ở trên ghế làm cho hắn đem những gì định nói nuốt trở về.
Tư Đồ Vân Sơ nhìn vật trên ghế, khí lạnh xương hàn giống như xuyên qua tứ chi hắn, Đường Văn cũng nhận ra sự bất thường của hắn, y chuyển mình ngồi dậy, nhìn bên cạnh "ám khí", nâng tay cầm lên.

Một tấm vảy cá màu đen, phía trên còn dính máu tươi, vảy cá kia hắn rất quen thuộc, Thạch Đầu Ngư, là hắn tự mình thiết kế, đem bọn chúng tạo thành áo giáp cho phụ thân.

"Cha…" Tư Đốt Vân Sơ cả người đều đang run rẩy, bởi vì phẫn nộ, cũng bởi vì sợ hãi.

Rõ ràng thông tin truyền đến bọn họ, Cao Thiên Lãng muốn nhân tiệc mừng thọ của hoàng đế sai Thục phi hạ độc, nhân lúc tình thế trong cung hỗn độn, bí mật mang theo ba ngàn quân đánh chiếm kinh thành.

Liệu sự từ trước, phụ thân từ lâu đã đưa Trương đại gia ấn soái, mai phục trước một vạn quân rồi kia mà.
"Cục bông!" Đường Văn lo lắng nhìn hắn.
"Không xong rồi, chúng ta mau chóng chạy trốn." Tư Đồ Vân Sơ cầm lấy vảy cá, cúi đầu suy sụp nói.

Chắc chắn bên ngoài thành đã xảy ra chuyện, e rằng phụ thân cũng lành ít dữ nhiều, tin tức này nếu truyền đến tai Lý Dịch Hiên cùng Cao Thiên Ca, bọn chúng sẽ truy bắt hắn để uy hiếp Cao Thiên Triệt..


Bình luận

Truyện đang đọc