TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Đồ Vân Sơ và Đường Văn giống như thường lệ đúng giờ ăn sáng ở Thủy Trúc viên.

Nhìn Đường Văn trước sau một bộ muốn nói lại thôi, ngẫu nhiên “ộm à” vài chữ, sau rốt cục vẫn cúi đầu ăn cơm, hắn có chút buồn cười: “Văn, ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
Có thể nhìn ra sao? Y biểu hiện quá lộ liễu? Đường Văn kinh nghi không nói.

“Để ta đoán xem… là chuyện giữa ta và Đại hoàng tử?” Tư Đồ Vân Sơ tỏ vẻ đăm chiêu.

“….

.

” Đường Văn hơi hơi giật mình.

Quả nhiên, đầu gỗ đây là vẫn chưa biết tình cảm hắn dành cho y, Tư Đồ Vân Sơ cảm thấy thất bại thảm hại: “Ta có thể cam đoan nói cho ngươi biết giữa ta và hắn đã hoàn toàn cắt đứt, hiện tại người ta thích là….

.



Trái tim bất chợt run nhẹ, Đường Văn hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo, đương lúc Tư Đồ Vân Sơ sắp nói ra tên người kia, từ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm to lớn của hán tử: “Văn Văn, ta đến tìm huynh!”
Văn Văn… Tư Đồ Vân Sơ đích thật bị tên gọi thân thiết này chọc giận, quay đầu nhìn thấy người đến là ai, khí huyết đã dâng lên tới đại não: “Hoàng tử Ti Sơ, sao ngài không ở trong cung hưởng thụ, chạy đến nhà ta làm cái gì?”
Tùy Tâm tối qua được Đại Hùng chỉ điểm liền nhận ra nam nhân anh tuấn theo bên người Tư Đồ Vân Sơ chính là người cứu mình hôm nọ, lập tức không nghĩ nhiều liền mặt dày mày dạn theo Tư Đồ Kiệt hồi phủ, cũng bởi là lệnh của bệ hạ dù không muốn cũng không thể cự tuyệt.

Tư Đồ tướng quân trong cung thu dọn cục diện hết cả đêm, quả thật lúc này đã cạn kiệt hơn phân nửa sức lực, vươn tay đánh một cái ngáp dài, nháy mắt ra hiệu cho hài tử, tự thân lo liệu: “Ta vào phòng ngủ đây, các ngươi tự chơi với nhau đi.


“Văn Văn!” Tùy Tâm hồ khởi như một hài tử, hai mắt sáng rỡ, lập tức muốn nhào về phía Đường Văn.

“….

.

” Đường Văn từ trên ghế bật dậy, tránh khỏi sự nhiệt tình của người trước mắt, chợt nhớ ra đây chính là người mình vừa cứu cách đây mấy ngày trước, dù vậy y cũng không thích người lạ tùy tiện chạm vào mình, nên sắc mặt cơ hồ rất khó coi.

“Văn….

.

” Tùy Tâm vì biểu hiện của y mà mất mác, sao ân nhân nhìn thấy hắn lại như thấy đại dịch thế chứ?
Tư Đồ Vân Sơ nhăn mày, tâm tình lúc này triệt để không vui, chen đến trước mặt Tùy Tâm chắn tầm nhìn rơi trên người Đường Văn: “Ta không hoan nghênh ngươi!”
Đường đường là Ngũ hoàng tử Ti Sơ há nào sẽ để kẻ khác xem thường, Tùy Tâm cười nhạt đáp lại: “Ta cũng chả phải đến tìm ngươi, ta đến tìm Văn!”
“Ngươi tìm y làm gì?” Tư Đồ Vân Sơ khó chịu nói tiếp: “Y không quen ngươi.


“Ngươi nói láo, rõ ràng Văn đã cứu ta, y là ân nhân của ta.

” Tùy Tâm hơi đỏ mặt, ngại ngùng nói thêm một câu: “Ti Sơ ta có câu nói, ơn cứu mạng phải lấy… thân báo đáp.


Đường Văn nửa ngày vẫn chưa hình dung ý nghĩa của câu này là gì? Chỉ thấy, sau khi nghe xong lời này, cục bông liền nổi đóa, nghiến răng nghiến lợi một lúc, tay áo cũng xắn lên cao, bộ dáng chuẩn bị đánh người, hắn tức giận mắng to: “Không cần, nếu không còn lời nào mời điện hạ đi cho!”
“Ta, ta….


.

” Tùy Tâm còn muốn ương bướng, há miệng muốn cãi lại, nào ngờ Đường Văn không nói gì liền từ sau lưng Tư Đồ Vân Sơ đi ra bước về phía hắn, chưa kịp cảm khái diện mạo y thật không tồi, đã bị nam nhân nhẹ nhàng một tay túm cổ áo ném ra ngoài.

Tư Đồ Vân Sơ hài lòng mỉm cười, trước ánh mắt hóa đá của Tùy Tâm, hắn dứt khoát đóng mạnh cửa lớn phủ, không quên làm khẩu hình miệng: “Nam nhân này là của ta!”
“Khốn kiếp! Ta có thù với cả nhà Tư Đồ các ngươi!” Tùy Tâm không cam tâm cứ như vậy mà buông tay, nam nhân này hắn nhất định phải giành lấy cho bằng được.

Mấy ngày kế tiếp, Tùy Tâm tựa con đỉa bám dính lấy bọn họ, nhất quyết không buông tha, lễ vật tạ ơn đã chất thành núi, bách tính không biết còn tưởng rằng sứ thần Ti Sơ có tình ý với nhi tử nhà Tư Đồ tướng quân, sính lễ đã mang đến tận cửa rồi kìa.

Thái độ Đường Văn cũng không quá bài xích, dẫu ra sao y cũng không thích người này, chỉ khổ cục bông hình như rất không được vui, sắc mặt ngày càng kém, tính tình cũng chuyển xấu theo.

Đường Văn do dự đứng ngoài sân một lát, sau đó đẩy cửa bước vào bên trong viện, không khí xung quanh yên tĩnh, sau lớp bình phong hình như lấp ló một bóng người nhỏ nhắn.

Âm thanh nước chảy phát ra, có lẽ cục bông đang tắm rửa bên trong, nghĩ đến dáng vẻ không một mảnh vải che thân của người nọ, trái tim Đường Văn đập nhanh, ngày càng dữ dội, mơ hồ không kịp hít thở.

“Văn, vào đây đi.

” Thanh âm Tư Đồ Vân Sơ từ sau bình phong truyền đến, Đường Văn chẳng kịp suy nghĩ đã theo thói quen mà đi vào.

Bên trong có chút nóng, sương mù mờ mịt, Tư Đồ Vân Sơ vừa vặn từ trong thùng tắm đứng lên, khăn tắm trong tay cũng chỉ vừa hay che lấy tiểu Vân Sơ.

Tóc của hắn ẩm ướt, nước trên người chưa kịp lau đi, hồng anh trước ngực cùng đường cong bên hông liền tinh tế hiện lên.


Đường Văn cảm giác mũi mình nóng lên, có một cổ hỏa nhiệt từ bên trong bốc ra ngoài.

Đúng lúc này, Tư Đồ Vân Sơ đột nhiên cười rộ lên, không biết là do sương mù hay tâm tình phức tạp bên trong, cảm thấy bây giờ dung mạo người nọ nhiều hơn ba phần thanh tú tuyệt trần, bảy phần nho nhã xinh đẹp.

“Văn, ta có chuyện muốn nói.

” Giọng điệu nỉ non mang theo mật ngọt chết người, Tư Đồ Vân Sơ mắt phượng chăm chú nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt.

Nghe lời này Đường Văn liền hoảng hốt, thầm than một tiếng rồi nói: “Ta, ta đợi thiếu gia bên ngoài.


Nói xong lời này, chẳng biết tại sao Đường Văn cảm giác mình có chút ngớ ngẩn, đã bị ma xui quỷ ám đi vào còn nói cái gì mà ra ngoài, bất quá lời đã nói ra, y chỉ có thể giả bộ trấn tĩnh xoay người đi ra ngoài phòng chờ đợi.

Sau khi nam nhân đóng cửa lại, khóe miệng Tư Đồ Vân Sơ kịch liệt co rút, đầu gỗ ngốc, chỉ thêm một chút nữa là thành công, sở dĩ hắn gấp ráp đến vậy, bởi sự xuất hiện của Tùy Tâm, khiến hắn nhận ra Đường Văn rất dễ bị người để mắt, nếu không nhanh thúc đẩy tình cảm, sớm muộn cũng bị kẻ khác cướp mất, hắn không cho phép chuyện này xảy ra.

.


Bình luận

Truyện đang đọc