TRỌNG SINH KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI TỐT


Tướng quân phủ….

.

"Tiểu thư, phía bên trái.

" Nha hoàn Tiểu Hoa hô to, hướng chủ tử mà chỉ dẫn.

Tư Đồ Nhã Y hoảng loạn quay đầu, quả cầu trên không trung vẽ một đường cong rồi rơi xuống nơi cách nàng không xa, lại thua nữa rồi.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha…" Trương Thành Vũ ôm bụng cười lớn: "Nha đầu này thật ngốc!"
"Trương đại gia, ngài đừng quên, hai người là một đội.

" Phía đối diện, Tư Đồ Vân Sơ nhếch miệng cười, một bộ thích thú khi thấy người gặp nạn.

"!.

.

" Khóe miệng giật giật vài cái, Trương đại gia không cam lòng mà nằm xuống hít đất, ừ thì có chơi có chịu.

"Trương đại gia, cố lên.

" Tư Đồ Nhã Y ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh ông, nắm tay nhỏ hô to cổ vũ.

Trương Thành Vũ trợn mắt mà nhìn nàng, cũng tại ông ra vẻ, không nỡ để nữ nhi chịu phạt, một mình gánh cả hai, giờ thì hay rồi, đây đã là lần thứ mười bọn họ thua hai tên nhóc kia: "Còn không phải tại ngươi!"
"!.

.


" Tư Đồ Nhã Y ngại ngùng cười cười, cũng đâu thể trách nàng, vốn ngay từ đầu nàng đã nói không biết đá cầu.

Tư Đồ Vân Sơ buồn ngủ, vươn tay đánh một cái ngáp dài, tối hôm qua hắn thức hơi muộn, giờ thân thể có hơi mệt mỏi: "Trương đại gia, ngài còn muốn đấu tiếp không?"
"Dĩ nhiên… là phải đấu rồi.

" Từ trên đất bật dậy, Trương đại gia vuốt lớp mồ hôi trên trán, miệng cười nhưng tâm không cười mà nói, ánh mắt ra hiệu cho ái đồ phía đối địch.

"!.

.

" Đường Văn nhắm mắt thở dài trong lòng, tính cách này thật là….

.

Tư Đồ Vân Sơ tinh mắt phát hiện ra ý tứ của Trương đại gia, hắn cũng muốn biết, Đường Văn sẽ theo phe ai: "Hảo.

"
Quả cầu bông nhỏ, trên đầu được đính thêm ba sợi lông gà, cầm trong tay rất nhẹ, Trương đại gia dùng chút nội lực, tung quả cầu lên cao, xoay người, vươn chân đá một đường thẳng tắp.

Chết tiệt! Tư Đồ Vân Sơ thầm chửi một câu, không ngờ Trương đại gia lại dám chơi xấu hắn, nhìn là biết một cú đá này không năm thì hết sáu phần công lực, tránh không được sẽ rất đau đó.

Bất tri bất giác, nam nhân bên cạnh đã xuất hiện chắn trước hắn, Đường Văn đưa chân trái đỡ lấy, quả cầu lần nữa bật cao, y nhẹ nhàng đá trả lại cho Trương đại gia.

Kháo! Đồ đệ này không hề để ông vào mắt, có sắc liền quên sư phụ, Trương Đại gia cũng không chịu yếu thế, dùng sức đáp trả, quả cầu trên không trung bay ra xa, lướt qua trên đầu hai người phía đối diện, rất chính xác mà rơi xuống đầu ai đó….

.


"Phụ thân.

" Tư Đồ Nhã Y đứng một bên quan sát, không kìm được lên tiếng kêu.

Ngay tại bậc cửa, một nam nhân to lớn đang đứng, gương mặt uy nghiêm thường ngày nay lại thêm thâm trầm đáng sợ, Tư Đồ Kiệt từ bên ngoài đi vào đã nghe thấy âm thanh rôm rả của mọi người, ông vốn muốn xem xem rốt cuộc là có gì bên trong, nào ngờ: "Trương Thành Vũ!"
"A! Ta nhớ ra còn có chuyện quan trọng phải làm.

" Trương Thành Vũ đổ mồ hôi lạnh đầy người, gãi gãi mặt, cười hề hề, không đợi tướng quân đại nhân nói thêm gì đã co giò chạy trốn.

Thủ phạm gây tội đã vội trốn đi, Tư Đồ Nhã Y cũng cáo biệt cha và ca ca theo Tiểu Hoa trở về viện tử của mình.

Trong sân nháy mắt yên tĩnh trở lại, Tư Đồ Kiệt lấy quả cầu bông trên đầu xuống, nhìn một hồi lại bất chợt mỉm cười, hình như đã lâu lắm rồi trong phủ mới náo nhiệt như vậy: "Vân Nhi, đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Ách… Nhắc đến chuyện này, Tư Đồ Vân Sơ lại nhớ đến đêm hắn cùng nam nhân ngủ ngoài sân cả đêm, hơi xấu hổ trong lòng, bên ngoài lại lắc đầu tỏ vẻ không sao: "Nhi tử không sao, người đừng quá lo lắng.

"
"Ta có việc muốn nói riêng với ngươi.

" Tư Đồ Kiệt như có như không quét mắt về phía cận vệ sau lưng hài tử, ám chỉ nói: "Theo ta vào thư phòng.

"
Tư Đồ Vân Sơ dĩ nhiên hiểu ý, quay đầu nói với Đường Văn: "Ta vào cùng phụ thân nói chút việc, ngươi ở bên ngoài chờ ta.

"
Đường Văn gật đầu, chuyện của chủ tử, cận vệ như y đáng nhẽ không được xen vào, có những điều từ khi sinh ra, vốn được định sẵn, không cách nào thay đổi.

Theo chân phụ thân đi vào thư phòng, Tư Đồ Vân Sơ cẩn thận khép cửa, nhìn sắc mặt người trên chủ vị không được tốt, hiển nhiên buổi sáng trong cung đã xảy ra chuyện, mà tất nhiên hắn cũng có thể dự đoán được, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải hỏi: "Phụ thân, trên triều gặp vấn đề gì sao?"
Đôi mắt mang theo đánh giá mà nhìn thiếu niên, Tư Đồ Kiệt nghi hoặc: "Vân Nhi, Đại Hoàng tử xảy ra chuyện?"
" Ân.


" Tư Đồ Vân Nhi nghiêm túc gật đầu, hắn biết.

"!.

.

" Không đúng, thái độ của hài tử sao lại… Cả kinh thành còn biết chuyện giữa Vân Nhi với Cao Thiên Ca, ông làm cha lẽ nào lại không biết chứ, thói đời là chuyện của nam nhân kia, hài tử chắc chắn sẽ để tâm, nghĩ nghĩ, Tư Đồ Kiệt lại hỏi: "Giữa ngươi và Đại Hoàng tử?"
"Ta và điện hạ không có quan hệ gì.

" Tư Đồ Vân Sơ thật muốn tát cho mình đời trước mấy bạt tai, nhìn xem, vì một tên khốn, bản thân suốt ngày cứ thích đem mặt nóng dán mông lạnh, thanh danh một đời vì thế đều bị hủy sạch.

Nghe thấy lời này của nhi tử, Tư Đồ tướng quân không giấu nổi kích động, đúng vậy, hoàng thất có gì tốt, tương lai lại tìm một nữ nhân, cưới vợ sinh con chả phải hạnh phúc hơn sao.

"Đường đi đến Vĩnh Xương, Đại Hoàng tử bị phục kích, lương thực bị thích khách tiêu hủy, hoàng thượng biết tin liền nổi trận lôi đình, phạt điện hạ cấm túc cửa cung ba tháng, chép kinh thư để hối lỗi.

" Tư Đồ Kiệt gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nếu không lầm, từ đầu Vân Nhi đã cảnh báo ông mới tránh được một kiếp, nếu không lần này kẻ bị trách phạt chắc chắn sẽ là bản thân.

"!.

.

" Tư Đồ Vân Sơ nhíu mày hỏi lại: "Đại Hoàng tử vẫn bình an vô sự?"
"Đúng vậy.

" Tư Đồ tướng quân hồi tưởng lại lời nói trên triều lúc sáng: "Là một thị nữ thay Đại Hoàng tử đỡ một kiếm, liền bỏ mạng ngay sau đó.

"
Chuyện này không có khả năng! Tư Đồ Vân Sơ dám dùng chính mình ra cam đoan, Cao Thiên Ca từ đầu đến cuối đều sẽ không có lấy một người vì hắn mà hi sinh, ngoại trừ kẻ ngốc - Tư Đồ Vân Sơ kiếp trước.

Bàn tay trong ống tay áo vô thức siết chặt, Tư Đồ Vân Sơ không cam tâm, kẻ ác đều sống tốt, nếu như vậy, hắn cũng muốn biết, đời này mệnh số của bản thân tột cùng là bao lâu?
"Vân Nhi, chuyện lương thực, ngươi tính tiếp theo sẽ làm gì?" Tư Đồ Kiệt nhớ tới ý định ban đầu của nhi tử, truân lương cũng là để cho dịp này không phải sao.

Tư Đồ Vân Sơ ẩn ý cười: "Chưa phải lúc, đến thời cơ thích hợp, nhi tử sẽ tự mình hướng ngài trình bày.


"
"Được.

" Tư Đồ Kiệt là người chính trực, làm việc đều quang minh chính đại, mấy trò vặt vãnh tâm cơ gì đó, ông vẫn cảm thấy Vân Nhi có thể giúp mình.

Sợ nam nhân bên ngoài chờ lâu, Tư Đồ Vân Sơ định lên tiếng rời đi, lại bị câu nói tiếp theo của phụ thân kéo lại: "Ta cảm thấy cảm tình giữa ngươi và Y Nhi rất tốt!"
Tư Đồ Vân Sơ thật sự nghe ra được ý tứ trong này: "Nàng là muội muội của nhi tử.

"
Tư Đồ Kiệt hài lòng cười: "Nhã Nhi cũng là muội muội của ngươi.

"
"!.

.

" Tư Đồ Vân Sơ biết, phụ thân đối với bọn họ đều là thương yêu vô điều kiện, lại nói chuyện tham ô cùng đám trưởng quầy, dĩ nhiên quản gia đã thay hắn truyền lời.

Mục đích của Tư Đồ Vân Sơ rất rõ, hắn muốn biết phản ứng của phụ thân, sự thật đã triệt để làm hắn thất vọng, cha chính là bỏ qua cho Tư Đồ Tuyết Nhã.

"Ta cũng mong ngươi sẽ đối xử công bằng với cả hai.

" Tư Đồ Kiệt nhìn hài tử, ôn tồn bảo.

Công bằng… Kiếp trước hắn chính là thiên vị cho Tư Đồ Tuyết Nhã, bởi câu nói bảo vệ muội muội của phụ thân, cho dù nàng giành lấy ngôi vị hoàng hậu hay bản thân sống trong lãnh cung tịch mịch, hắn cũng là không tính toán.

Tại vì sao, sống lại một đời, hắn lại phải nghe thấy lời này? Tư Đồ Vân Sơ xoay người, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng: "Chỉ cần nàng không chạm vào "vảy ngược" của nhi tử, ta đảm bảo cho nàng một đời no đủ.

"
Nói xong cũng không chờ người trên chủ vị đáp trả, Tư Đồ Vân Sơ đã mở cửa bước đi, Tư Đồ Kiệt nhìn căn phòng trống không, cô đơn dường như đã thành quen.

.


Bình luận

Truyện đang đọc