TRỌNG SINH ÔM CHẶT ĐÙI VÀNG PHU QUÂN

Hồ ma ma là tâm phúc của Liễu Minh Khanh, Tô Nguyễn nằm nhoài người dưới thảm rơm, gật đầu với Hồ ma ma một cái.

Hồ ma ma đi tới, sau khi gọi một tiếng Tam tiểu thư thì vươn tay sờ trán nàng.

"Phu nhân nói khi nãy Tam tiểu thư mặc y phục ướt một hồi lâu, sợ Tam tiểu thư bị cảm." Bà ta giải thích: "Không sao là tốt rồi."

Trong từ đường không có ghế, Hạnh Vũ bày sẵn thảm rơm dùng để ngủ buổi tối ra, ngồi lên bên trêи nói chuyện với Hồ ma ma, hơn phần nửa là truyền đạt lại những gì Tô Nguyễn viết lên tay nàng ta.

"Hồ ma ma, tiểu thư nói vết thương trêи lưng rất đau, nàng cử động cánh tay thôi đã đau muốn khóc, e rằng bây giờ không học thêu được."

Khi Hạnh Vũ nói lời này thì có liếc nhìn Tô Nguyễn mấy cái, rõ ràng là vết thương trêи lưng của tiểu thư đã sắp khỏi rồi, sao lại nói vừa nhúc nhích đã đau?

Tô Nguyễn hiểu được sự nghi ngờ của nàng ta, nhưng nhất thời không biết giải thích thế nào, đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạnh Vũ rằng chính là vậy.

"Phu nhân nói đến chuyện học thêu là do sợ Tam tiểu thư ở trong này buồn mà thôi." Hồ ma ma cười nói: "Tam tiểu thư không cần đặt nặng, chờ vết thương trêи lưng khỏi rồi học cũng được."

Tô Nguyễn khẽ nhíu mày.

Ở nước Ngụy, phàm là nữ nhi nhà quan đều sẽ có những kỹ năng nhất định. Khi Tô Nguyễn được tám, chín tuổi đã bắt đầu cầm kim thêu, tuy nàng không có thiên phú ở mặt này, nhưng nàng vẫn có thể thiêu được áօ ɭót.

Trong ấn tượng của Tô Nguyễn, đúng là Hồ ma ma có thể may được y phục và giày, trình độ thêu thùa chỉ tàm tạm. Trước đây Liễu Minh Khanh định mời thêu nương chuyên nghiệp đến dạy mấy người Tô Nguyễn, nhưng vì lễ Kim Sai sắp tới nên những thêu nương có tay nghề một chút đều thuận nước đẩy thuyền, nâng cao giá trị bản thân. Mấy người Tô Nguyễn không có nhiều thiên phú về mặt này, cũng vừa không có lòng háo thắng, nên cuối cùng buông tay mặc kệ.

Bây giờ Liễu Minh Khanh lại đột nhiên bảo Hồ ma ma đến dạy nàng thêu, bà ta có ý gì đây?

Lúc này Hồ ma ma bỗng nói: "Nghe nói lễ Kim Sai lần này sẽ khen thưởng mười lượng bạc cho người đoạt giải nhất, người đoạt gỉai nhì được bảy lượng bạc, người đoạt giải ba được năm lượng bạc, số tiền khen thưởng nhiều gấp đôi năm vừa rồi."

Hạnh Vũ trợn trong mắt: "Ôi, nhiều thế!"

Phải biết, bổng lộc hàng tháng của Tô Thụy An chỉ có năm lượng bạc.

Hồ ma ma gật đầu nói tiếp: "Lần này không chỉ khen thưởng nhiều hơn, mà Bố Chính Sứ đại nhân cũng sẽ đến tham dự. Bố Chính Sứ đạu nhân đến, thì những quan Tri phủ khác và một ít gia đình quyền thế của vài địa phương cũng sẽ đến cùng. Trưởng bối đã đến, chắc chắn những tiểu bối trong nhà cũng sẽ đến xem trò vui. Lễ Kim Sai năm nay e rằng sẽ là lễ náo nhiệt nhất từ xưa đến giờ! Hạnh Vũ, lần này ngươi và Tam tiểu thư gặp may rồi!"

Hạnh Vũ sáng mắt: "Đông vui như thế thật ạ? Hồ ma ma, người nói nhanh đi, lễ Kim Sai còn có những gì nữa?"

"Còn có những gì thì ta không nói chắc được, nhưng trước kia.." Hồ ma ma miêu tả lại lễ Kim Sai trước kia một cách sinh động như thật, khiến Hạnh Vũ liên tục kêu lên đầy kinh ngạc.

Sau khi Tri phủ đại nhân nhậm chức, lễ Kim Sai đã tổ chức được năm năm, năm nay là năm thứ sáu.

Năm thứ hai được tổ chức tại huyện Lâm Huyền, nhưng khi đó mấy người Tô Nguyễn còn nhỏ tuổi, Liễu Minh Khanh sợ xảy ra chuyện nên không cho các nàng ra ngoài xem. Năm trước, khi Tô Hạm tham gia thì vừa hay Tô Nguyễn lại bệnh, khiến Hạnh Vũ không thể đi xem cùng.

Hồ ma ma vừa nói với Hạnh Vũ vừa thi thoảng lại liếc nhìn Tô Nguyễn, như thể bà ta sợ mình làm lơ nàng, hoặc nếu thấy nàng không thích thì bà ta sẽ kết thúc đề tài này ngay lập tức.

Tô Nguyễn thầm hừ lạnh, nhìn Hạnh Vũ đang mong ngóng không yên thì hiểu được dụng ý của Hồ ma ma khi nói những điều này là gì.

Từ hôm qua đến hôm nay, hành vi khác thường của nàng đã khiến Liễu Minh Khanh nổi lòng nghi ngờ. Có lẽ Liễu Minh Khanh sợ nàng đột nhiên đổi ý, không tham gia lễ Kim Sai nữa nên mới bảo Hồ ma ma đến miêu tả lễ Kim Sai một cách rầm rộ cho nàng nghe, khơi gợi sự tò mò của nàng.

Nhưng thật tiếc, dù Hồ ma ma có ăn nói êm tai cỡ nào thì nàng cũng sẽ không tham gia, cũng không để Hạnh Vũ đi.

Ngay cả lý do không đi là gì, Tô Nguyễn đều đã nghĩ xong.

Chờ vài ngày nữa khi vết thương trêи lưng của nàng "khỏi hẳn", thì khi ấy nàng sẽ làm ngón tay hoặc cành tay mình bị thương. Không có tác phẩm dự thi, lại dùng cái cớ: Không muốn Lưu tri huyện có cơ hội cười chê Tô Thụy An mà Hồ ma ma vừa nói khi nãy để không đi.

Nếu không được nữa thì nàng sẽ khiến mình ngã bệnh trước hai ngày cách ngày xuất phát, không phải Liễu Minh Khanh luôn giả vờ mình là một mẫu thân đức độ à? Nàng muốn nhìn xem, nếu khi ấy nàng bệnh như vậy rồi thì Liễu Minh Khanh có còn ép nàng đi nữa không!

Tô Nguyễn nhắm mắt lại, nàng thầm nghĩ ra muôn vàn kế sách, nhưng chủ yếu vẫn là chuyện làm sao để Thôi Trạm thay đổi quyết định.

Bỗng nhiên, nàng mở mắt ra.

Không đúng!

Tiếng reo của Hạnh Vũ bên tai và đôi mắt sáng lấp lánh kia khiến Tô Nguyễn chợt ý thức được nàng đã bỏ qua một điều!

Trước khi sống lại, chỉ cần nghe ai đó nhắc đến lễ Kim Sai thì nàng và Hạnh Vũ đều sẽ ngóng trông vô cùng, còn hận không thể khiến nó đến nhanh hơn.

Vì thế, biểu hiện lúc này của Hạnh Vũ mới là biểu hiện bình thường! Còn nàng lại bình tĩnh như không, thậm chí còn vô thức nhắm mắt ngủ gật.

Đây mà là bình thường à?

Chắc chắn là không bình thường.

Liễu Minh Khanh để Hồ ma ma cố tính nhắc đến lễ Kim Sai không chỉ riêng là muốn khiến nàng và Hạnh Vũ hứng thú, hơn hết là muốn thăm dò nàng, quan sát nàng!

Có lẽ hành động hôm qua của nàng vẫn chưa khiến Liễu Minh Khanh hoài nghi, nhưng chắc chắn hôm nay Liễu Minh Khanh đã nghi ngờ rồi!

Trước đây khi Tô Nguyễn bị Tô Thụy An phạt, nàng sẽ nhận sai với Tô Thụy An à? Sẽ chủ động quét dọn bài vị tổ tiên khi biết mình sai, sau khi bị phạt à?

Sẽ không!

Nàng chỉ có thể giận ngược lại, nàng hy vọng tính cách phản nghịch này sẽ khiến Tô Thụy An chú ý đến, khiến ông ta quan tâm nàng!

Vì thế, hôm nay nàng bảo Hạnh Vũ dùng lý do quét dọn bài vị tổ tiên để che giấu hành vi nàng chạy ra ngoài, khi ấy nàng có thể gạt được Tô Thụy An luôn thờ ơ với nàng, có thể gạt được Tô Oanh vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng nàng không thể gạt được Liễu Minh Khanh đã chăm sóc nàng từ khi nàng mới sinh!

Từ sau khi sống lại, Tô Nguyễn không hề đánh giá thấp Liễu Minh Khanh, nhưng nàng không ngờ, nàng chỉ hơi sơ xuất một tí thôi đã suýt bị lộ chân tướng!

Xem ra, Liễu Minh Khanh còn cẩn thận hơn tưởng tượng của nàng!

Vậy, sao nàng có thể để Liễu Minh Khanh biết được, sao nàng có thể để Liễu Minh Khanh chắc chắc rằng nàng không còn là Tô Nguyễn trước đây được chứ?

Nàng rất hận Liễu MInh Khanh, nàng không thể tin tưởng bà ta, thân thiết với bà ta như xưa nữa, không lâu sau, Liễu Minh Khanh sẽ không biết nàng có thay đổi hay không.

Tô Nguyễn thầm tính toán một hồi, cuối cùng nàng quyết định nàng vẫn nên giả vờ như trước.

Ít nhất phải kéo dài đến khi Thôi Trạm đồng ý không từ hôn với nàng rồi lại tính! Có chỗ dựa, nàng cũng có được chút sức mạnh, Tô Nguyễn thầm nghĩ.

Sau khi quyết định thì Tô Nguyễn bèn bày ra vẻ mặt vừa mong chờ vừa vui mừng, lúm đồng tiền bên môi hiện ra, vẻ mặt ngoan ngoãn lại đáng yêu

Hệt như vừa nãy nàng nhắm mắt không phải vì không có hứng thú, mà là nàng quá mệt mỏi mà thôi!

Vì để sự ngụy trang thật hơn, thậm chí nàng còn kϊƈɦ động kéo y phục của Hạnh Vũ, viết chữ vào lòng bàn tay nàng ta, để nàng ta hỏi vài vấn đề thay nàng.

Sau vài lần, ý cười trong mắt Hồ ma ma lại sâu hơn một chút.

Xem ra phu nhân đã đa nghi rồi, Tam tiểu thư có gì lạ đâu? Rõ ràng vẫn giống hệt như trước, nhiều nhất chỉ là bỗng hiểu chuyện hơn thôi.

"Nếu Tam tiểu thư đã thích nghe, vậy ta sẽ kể thêm.."

Bình luận

Truyện đang đọc