TRỌNG SINH ÔM CHẶT ĐÙI VÀNG PHU QUÂN

Khi Tô Nguyễn đễn Tạ phủ thì Tô Oanh đã đến từ lâu, nàng ta ngồi bên cạnh Tạ Tuệ, chẳng biết đang nói gì.

Vân nương thấy Tô Nguyễn đi vào thì gọi một tiếng "Tô Tam tiểu thư", Tạ Tuệ liếc mắt nhìn sang, ánh mắt kia vô cùng khó chịu.

Không cần phải nói, chắc chắn Tô Oanh lại nói xấu nàng trước mặt Tạ Tuệ.

"Tuệ Tuệ, sao lại nhìn ta như thế?" Tô Nguyễn ngồi xuống trước giá thêu, hỏi thẳng.

Tạ Tuệ là người không giấu lời nói nổi, nếu Tô Nguyễn đã hỏi thì nàng ta sẽ nói.

"Nghe nói ngươi ở nhà rất chịu khó, tài thêu thùa tiến bộ rất nhiều, Tô Nguyễn, chẳng lẽ ngươi định giành giải nhất ở lễ Kim Sai với ta à?"

"Muốn chứ, có ai đến tham gia mà chẳng muốn vị trí đầu đâu?" Tô Nguyễn mỉm cười hỏi lại Tô Oanh: "Nhị tỷ, chẳng lẽ ngươi không muốn à?"

Tô Oanh hừ lạnh: "Ta tự biết lượng sức mình."

"Ta đồng ý với lời của nhị tỷ." Tô Nguyễn lấy thành phẩm mình đã thêu xong ra: "Ta cũng cảm thấy tài thêu thùa của mình tiến bộ rồi, nếu có thể giành được giải nhất của lễ Kim Sai.. Vân nương, ngươi nghĩ được không?"

Nàng đưa thành phẩm mình đã thêu tới cho Vân nương xem, Vân nương cười khách sáo một cái, chẳng nói gì.

Tô Nguyễn lại xoay tác phẩm thêu của mình đi, đưa ngay sang chỗ Tạ Tuệ, thở dài: "Tuệ Tuệ, ta không có tài năng như ngươi, chỉ có thể cần cù bù thông mình, chịu khó bù cho sự vụng về. Nhưng dù ta có chăm chỉ thế nào thì dường như ta cũng cách xa ngươi một đoạn dài."

"Ta muốn giành được giải nhất, Tuệ Tuệ, không thì ngươi nhường ta đi." Nàng buồn rầu nói.

Lần này nàng không chút biến sắc nịnh bợ lấy lòng như thế, khiến sắc mặt Tạ Tuệ tốt hơn trông thấy.

"Vậy cũng không được, ta cũng muốn giành được giải nhất." Nàng ta giương cằm lên: "Hơn nữa, với tài nghệ của ngươi, cho dù là nhường ngươi, ngươi có thể giành được giải nhất à?"

Tô Nguyễn cười hì hì nói: "Vậy cũng có thêm một cơ hội mà."

Tô Oanh thầm liếc mắt một cái, đồ nịnh nọt!

Tạ Tuệ tặc lưỡi một tiếng, nhưng thái độ đã khác hoàn toàn với khi Tô Nguyễn vừa vào.

Vân nương thấy bầu không khí ổn rồi thì cười nói: "Ba vị tiểu thư có thể bắt đầu học rồi chứ?"

---

Quán rượu Thôi thị, lão Tề biết hôm nay Tô Nguyễn tới thì hối hận gần chết.

"Biết thế thì tối qua ta đã không mê rượu, ai ngờ nửa đêm mưa tạnh cơ chứ?"

Lão Tề lầm bầm hai câu, vò vò mái tóc rối bù của mình: "Trần Ngũ, ngày mai chuẩn bị mỗi loại rượu một vò nhỏ."

Vũ Không và Chu tiên sinh vừa hay từ hậu viên đi tới: "Lão Tề, ngươi muốn mình say chết hay muốn chế thuốc gì nữa?"

"Đều không phải." Lão Tề cười híp mắt, nói: "Ta muốn cho con nhóc kia ngửi hương đoán rượu."

"Ngươi nói tới vị hôn thê của Thôi công tử à? Có khi trước đó là trùng hợp thôi." Chu tiên sinh có phần không tin.

Tô Nguyễn ngàn chén không say và cả chuyện ngửi mùi đoàn rượu kia đều chỉ nghe lão Tề nói lại, ông ta tin ngàn chén không say, nhưng ngửi hương đoán rượu thì ông ta cảm thấy không thể.

Vũ Không cũng biểu thị hoài nghi, hắn ta đã gặp qua tiểu nha đầu kia mấy lần, thân thể gầy gò nhỏ xíu, ngoài trừ gương mặt xinh đẹp kia thì không khác gì những tiểu cô nương khác cae.

"Vậy chúng ta cược đi?" Lão tề nói.

"Cược gì?" Vũ Không hỏi.

Lão Tề nói: "Cược trúc bài của ngươi, sách lẻ của lão Chu, còn ta, nếu ta thua thì cho mỗi người các ngươi một viên đan bảo mệnh, thế nào?"

Chu tiên sinh có phần biến sắc: "Cần phải cược lớn vậy không?"

"Xem ra lão Tề đã nắm chắc phần thắng, theo như lý thuyết thì không nên cược."

Vũ Không nói: "Nhưng ta thích nhất là đi con đường không bình thường, thế này đi, lão Tề, ta thua ta đưa ngươi một tấm trúc bài, nếu ngươi thua ngươi phải đưa ta ba viên đan bảo mệnh!"

Lão Tề không chút nghĩ ngợi, thoải mái đáp lại: "Thành giao!"

Chu tiên sinh vẫn còn do dự: "Đổi tiền cược khác đi, bản sách lẻ kia cươi cầm cũng vô dụng."

"Sao vô dụng được?" Lão Tề cười hì hì: "Chân bàn nhà ta bị gãy một chân, vừa hay dùng bản sách lẻ của ngươi lót vào."

Chu tiên sinh tức đến run người: "Lão già, ngươi coi mình thắng rồi đúng không? Cược thì cược!"

Ba đại lão đánh cược với nhau, Trần Ngũ nghe tiền đặt cược là gì thì líu cả lưỡi, không dám lên tiếng.

----

Ngày thứ hai Tô Nguyễn lại ôm bụng không đến gặp Thôi Trạm, nàng nghĩ hôm qua tâm trạng Thôi Trạm không tốt, lạnh nhạt với nàng, hôm nay nàng sẽ ăn sáng với hắn, tiện thể dụ dỗ hắn một chút.

Hôm qua khi Tô Nguyễn rời đi thì trong lòng có phần tức giận, nhưng qua một đêm thì giận dỗi gì đó cũng đã không còn.

Hết cách rồi, tình thế mạnh hơn người, nàng là người muốn ôm đùi người ta, dù thế nào thì thái độ cũng phải thấp hơn một chút.

Huống hồ, khi vừa bắt đầu nàng đã là người sai.

Nhưng Tô Nguyễn không ngờ, nàng vừa đến quán rượu Thôi thị thì đã đụng phải Tề lão đang ôm cây đợi nàng từ sớm.

"Nhóc con, chào buổi sáng." Lão Tề cười hiêng từ, hệt như nhìn thấy đồng tử phát tài vậy.

"Chào buổi sáng Tề lão." Tô Nguyễn cười ngọt ngào.

Tuy nàng đã đồng ý với lão Tề sẽ ngửi mùi đoán rượu, nhưng nếu có thể kéo dài thêm một chút thì nàng vẫn muốn kéo dài.

Tô Nguyễn đang nghĩ phải thoát thân thế nào thì lão Tề đã bảo Trần Ngũ bưng rượu lên, xếp đầy bàn, không hề cho Tô Nguyễn một con đường lui.

Dưới những bát rượu được đặt trêи bàn có lót một tờ giấy đỏ, có lẽ trong tờ giấy ấy viết tên rượu.

Nước đã đến chân, Tô Nguyễn cũng không muốn tránh nữa, giải quyết xong thì thoát thân vậy.

"Tề lão, ta lén lút đến đây, không có nhiều thời gian, lát nữa gặp Thôi công tử xong còn phải đến Tạ phủ."

Ý của nàng là, lát nữa nàng ngửi mùi đoán rượu xong thì đừng lôi kéo nàng hỏi chuyện đông tây, nàng không có nhiều thời gian.

Lão Tề sảng kɧօáϊ đồng ý.

Mục tiêu của lão ta hôm nay là bản sách lẻ và trúc bài, còn những thứ khác, dù con tiểu nha đầu này mỗi ngày đều đến, sau này lão ta có không ít cơ hội còn gì?

Tô Nguyễn đi tới bưng một bát rượu lên, ngửi một cái rồi nói: "Rượu hoa đào."

Nói xong lại bưng bát khác lên: "Lê Hoa nhưỡng."

"Nữ nhi kiều."

"Trúc diệp thanh."

"Vạn dặm hương."

Trần Ngũ đi theo sau làm trợ thủ, mỗi lần Tô Nguyễn nói xong tên một chén rượu thì bèn mở giấy đỏ ra.

Đúng rồi.

Trần Ngũ trợn tròn mắt!

Nói thật, hắn ta không đủ phân lượng để tham gia cuộc đánh cược ngày hôm qua, nhưng trong lòng hắn ta, hắn ta vẫn đứng về phía Chu tiên sinh và Vũ Không.

Tuy trước đó Tô Nguyễn dựa vào mùi thơm đã có thể phân biệt được rượu hoa đào và vạn dặm hương, nhưng Trần Ngũ vẫn cảm thấy việc đó là do may mắn.

Nhưng bây giờ hắn ta không thể không phục.

Vũ Không và Chu tiên sinh trốn bên trong, hai người nghe Trần Ngũ nói đúng rồi đúng rồi thì đứng ngồi không yên, lập tức vén rèm bước ra.

Tô Nguyễn đang bưng bát, nghe được âm thanh thì nghiêng đầu sang, thấy hai người xa lạ thì khẽ chớp chớp đôi mắt long lanh nước của mình.

Có khách sớm thế?

Lão Tề bình tĩnh giải thích: "Khách quen của quán, đây là," Lão ta chỉ vào Vũ Không: "Đánh xe."

"Còn đây," Lại chỉ vào Chu tiên sinh: "Tú tài."

"Đừng để ý đến họ, nhóc con, chúng ta tiếp tục." Lão Tề cười đến mắt đôi mắt híp lại thành đường thẳng, lão ta đã mơ ước bản sách lẻ và trúc bài kia mười mấy năm, không ngờ bây giờ lại có được dễ dàng như thế.

Vũ Không và Chu tiên sinh không mấy để ý tới cách giới thiệu mình của lão Tề.

Dù sao, bản thân đã sắp thua mất thứ đồ quan trọng, ai có tâm trạng đi để ý mấy chuyện khác nữa chứ!

Tô Nguyễn ồ một tiếng, còn lại năm bát, đoán xong là có thể thoát thân rồi.

Nàng bưng lên một bát trong năm bát, ngửi một cái, bỗng nhíu mày.

Nụ cười của lão Tề cứng lại, Vũ Không sáng mắt lên: "Bát này là rượu gì?"

"Bát này.. Có hơi lạ."

Bình luận

Truyện đang đọc