TRỌNG SINH ÔM CHẶT ĐÙI VÀNG PHU QUÂN

Khi trời tối thì Liễu Minh Khanh đưa bữa tối đến, căn dặn vài câu rồi sai người đưa nước vào. Tô Nguyễn và Hạnh Vũ rửa mặt xong thì trải xuống sàn từ đường ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai Liễu Minh Khanh lại đến, bà ta thân mật hỏi dò vết thương trêи cổ và sau lưng Tô Nguyễn, Tô Nguyễn chỉ vào cổ mình, biểu thị mình khó nói chuyện.

Nàng không có gạt Liễu Minh Khanh, hôm qua sau khi cổ họng bị thương nàng đã nói rất nhiều, sáng nay ngủ dậy thì phát hiện mình nói mấy từ a a thôi đã rất khó khăn.

Liễu Minh Khanh nói: "Đừng lo lắng, nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi, nếu thấy khó chịu thì bảo Hạnh Vũ đến tìm ta, ta mời Phương đại phu đến xem một chút."

Tô Nguyễn gật đầu.

"Vậy ta đi trước."

Tô phủ rất lớn, lại không có nhiều hạ nhân, mỗi ngày Liễu Minh Khanh có rất nhiều việc cần làm. Mặc dù bây giờ chân bị trật nhưng cũng không có thời gian nghỉ ngơi, càng không thể ở lại chỗ Tô Nguyễn lâu.

Chờ sau khi Liễu Minh Khanh đi khỏi thì Tô Nguyễn liếc mắt ra hiệu với Hạnh Vũ, biểu thị mình phải đi.

Hạnh Vũ kéo tay áo nàng lại, nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư về sớm một chút, nếu bị phát hiện thì lão gia sẽ đánh Hạnh Vũ."

Tối hôm qua nghe nàng nói có rất nhiều vàng bạc nên nhất trời mụ mị nên đồng ý thế chỗ Tô Nguyễn, để Tô Nguyễn rời đi.

Bây giờ nước đã đến chân, nàng ta nghĩ mà sợ, lại không thể đổi ý nên chỉ có thể xin Tô Nguyễn về sớm chút.

Tô Nguyễn gật đầu, xoa đầu nàng ta động viên.

Xoay người mở cửa từ đường ra, Tô Nguyễn đang định bước đi thì bỗng bị người ta chặn lại.

"Nguyễn Nguyễn, ngươi muốn đi đâu thế?"

Người nói chuyện là một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, lớn hơn Tô Nguyễn nửa tuổi, dung nhanh thanh tú nhưng cánh môi quá mỏng nên hiện ra vài phần gian xảo và xấu tính, chính là nữ nhi ruột của Liễu Minh Khanh, Tô Oanh.

Tuy Tô Oanh chỉ lớn hơn Tô Nguyễn nửa tuổi, nhưng nàng ta đã bắt đầu phát ɖu͙ƈ, cao hơn Tô Nguyễn nửa cái đầu, bộ ngực cũng hơi nhô lên, giữa hai chân mày đã có chút tư thái nữ nhi nhà quan.

Lúc này nàng ta từ trêи cao nhìn xuống Tô Nguyễn, ánh mắt kia không hề che giấu sự cười cợt khi người gặp nạn: "Chà chà, Nguyễn Nguyễn à, lá gan của ngươi cũng lớn thật, dám thắt cổ cơ đấy. Lại dám trái lời la chạy lung tung khắp nơi, còn dày mặt cầu xin nam nhân đừng từ hôn mình nữa, đúng là khiến kẻ khác nhìn với cặp mắt khác mà."

Tô Nguyễn lạnh lùng nhìn nàng ta.

Tô Oanh từ nhỏ đến lớn vẫn cứ nhắm vào nàng, trước đây nàng vẫn không hiểu, một nữ nhi bị Tô Thụy An ghét thì nàng ta nhắm vào có ích lợi gì?

Bàn về tướng mạo, Đại tỷ Tô Hạm không kém nàng, nói về sự cưng chiều, trong ba nữ nhi, Tô Hạm là người được Tô Thụy An yêu thương nhất.

Nếu Tô Oanh đố kỵ, vậy chẳng phải nên đố kỵ Tô Hạm mới phải à, tại sao lại không ưa nàng?

Rất lâu sau đó nàng mới biết, thì ra Tô Oanh không phải nữ nhi ruột của Tô Thụy An.

Trước khi Tô Oanh được sinh ra thì phụ thân nàng ta đã chết, sau khi Liễu Minh Khanh được gả cho Tô Thụy An, Tô Thụy An đã cho nàng ta theo họ Tô, cũng được ghi vào tộc phổ Tô gia.

Có lẽ vì thương cho Tô Oanh từ nhỏ đã mất phụ thân, cho nên Tô Thụy An chưa từng nhắc đến chuyện nàng ta không phải nữ nhi ruột của mình.

Chờ sau khi biết chuyện, Tô Nguyễn cũng hiểu được suy nghĩ của Tô Oanh.

Có lẽ Tô Oanh đã biết thân thế của mình từ lâu, nàng ta mong rằng mình là nữ nhi thật sự của Tô gia, nhưng đây lại là sự thật không thể thay đổi được. Cảm giác mong chờ mà không được khiến cho tâm lý nàng ta vặn vẹo, cuối cùng trút hết ác ý lên người gần bằng tuổi mình là Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn không hề đồng tình với nàng ta, bởi vì bi kịch kiếp trước của mình có một nửa là do Tô Oanh và Liễu Minh Khanh hợp tác làm ra.

Tô Oanh ác ý cười nói: "Nguyễn Nguyễn, nghe nói hôm qua khi phụ thân đánh ngươi, phụ thân còn nói nếu ngươi dám đi khỏi từ đường mà không có sự cho phép của người thì người sẽ đánh chết ngươi."

"Nguyễn Nguyễn, ngươi nói xem, nếu bây giờ ta đi nói cho phụ thân rằng ngươi lén chạy ra ngoài, ngươi đoán xem phụ thân sẽ phạt ngươi thế nào?"

Hôm qua Tô Oanh nghĩ mình sẽ được xem kịch vui, nhưng Liễu Minh Khanh lại bảo người trông chừng không cho nàng ta ra ngoài. Vừa nãy nàng ta thấy Liễu Minh Khanh đi rồi nên mới chạy đến đây, định thưởng thức dáng vẻ chán nản của Tô Nguyễn.

Không ngờ lại đụng phải Tô Nguyễn đang lén chạy ra ngoài! Ánh mắt Tô Oanh lóe lên.

Hạnh Vũ nghe nói thế thì sợ cứng người! Nàng ta không hề biết hôm qua Tô Anh Thụy có nói như thế.

Nếu như biết, chắc chắn tối hôm qua nàng ta sẽ không đồng ý với Tô Nguyễn!

Tô Nguyễn kéo tay Hạnh Vũ, viết vài chữ trong lòng bàn tay nàng ta, ra hiệu nàng ta nói lại.

"Nhị tiểu thư, tiểu thư nói.. Bên trong quá nóng cho nên muốn mở cửa ra hóng gió chút thôi." Hạnh Vũ khó khăn nói.

Tô Oanh liếc mắt một cái, hóng gió? Gạt ai thế? Nhưng bây giờ Tô Nguyễn chỉ mở cửa, cũng chưa về bước qua ngưỡng cửa, nàng cứng miệng nói là hóng gió thì nàng ta cũng không thể làm gì.

Sớm biết thế thì đến muộn một tí, vậy có thể bắt được Tô Nguyễn ở ngoài từ đường rồi! Tô Oánh ảo não không thôi.

Tô Nguyễn tiếp tục viết chữ vào tay Hạnh Vũ: "Tiểu thư hỏi, phu nhân có biết Nhị tiểu thư tới đây không?"

Biểu cảm của Tô Oánh cứng lại.

"Tiểu thư nói, nếu Nhị tiểu thư còn không đi thì nàng sẽ bảo Hạnh Vũ đi nói cho phu nhân biết."

Tô Oanh rất thích nhắm vào Tô Nguyễn, trong chuyện này thì Liễu Minh Khanh chưa từng thiên vị Tô Oanh, vì thế Tô Oanh đã bị Liễu Minh Khanh phạt không ít lần.

"Hừ! Đừng để ta phát hiện ngươi lén chạy ra ngoài, nếu không ta nhất định sẽ nói cho phụ thân biết, để người đánh gãy chân ngươi!"

Tô Oanh để lại câu nói ác độc như thế rồi xoay người đi.

Tô Nguyễn hừ lạnh một tiếng rồi đóng cửa lại, Hạnh Vũ cứ tưởng nàng sẽ không ra ngoài nữa, nhưng chớp mắt đã thấy nàng đi đến cửa sổ phía đông, nhìn dáng vẻ kia như thể muốn trẻo cửa sổ ra ngoài.

"Tiểu Thư!" Hạnh Vũ kéo Tô Nguyễn lại không cho nàng đi, gương mặt hiện lên sự sợ hãi: "Nhị tiểu thư đã biết người muốn ra ngoài, chắc chắn sẽ canh chừng để bắt người. Nếu nàng ta bắt được rồi báo cho lão gia biết, lúc ấy lão gia sẽ đánh gãy chân người thật đó!"

"Tiểu thư, vài ngày nữa rồi nghĩ cách ra ngoài được không?" Hạnh Vũ cầu khẩn nói, thanh âm đã thành tiếng nức nở.

Tô Nguyễn lắc đầu một cái, nàng viết vào lòng bàn tay Hạnh Vũ: "Đừng lo lắng, cứ làm theo những gì ta dặn.."

Hạnh Vũ không khuyên được nàng nên chỉ đành vừa khóc vừa gật đầu, chờ khi Tô Nguyễn viết xong thì miễn cưỡng nắm tay nàng lại: "Tiểu thư, người về sớm chút."

Tô Nguyễn viết: "Yên tâm, ta sẽ về trước khi phu nhân đưa cơm trưa đến, nếu không về được thì em cứ làm theo những gì ta nói, sẽ không sao."

Hạnh Vũ sợ hãi nhìn xung quanh, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhỏ giọng nói: "Không phải, tiểu thư, nơi này âm u quá, một mình Hạnh Vũ ở đây, Hạnh Vũ rất sợ."

Tô Nguyễn……

Bỏ đi, nha hoàn của mình, dù quỳ cũng phải sủng đến cùng.

"Biết rồi, ta sẽ về sớm một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc