TRỌNG SINH ÔM CHẶT ĐÙI VÀNG PHU QUÂN

Trăng tròn sao thưa, bóng cây chập chờn, ánh trăng trong vắt chiếu xuyên qua những tán cây đa rậm rạp, hắt những tia sáng nhỏ vụn lên mái hiên cong của từ đường.

Giữa không gian âm u yên ắng, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên: "Nguyễn Nguyễn, đã ngủ chưa?"

Mấy người Tô Nguyễn vừa nằm xuống thì Hồ ma ma nghe tiếng nên mở cửa: "Phu nhân."

Liễu Minh Khanh đặt lồng đèn bên ngoài rồi đi vào: "Ngủ rồi à? Có làm phiền Nguyễn Nguyễn nghỉ ngơi không?"

"Tam tiểu thư vừa định đi ngủ, vẫn chưa ngủ." Hồ ma ma nói, Tô Nguyễn vén chăn ngồi dậy, gọi: "Kế mẫu."

Liễu Minh Khanh ra hiệu nàng không cần đứng lên, ngồi xuống bên cạnh kéo lại vạt áo bị nới lỏng của Tô Nguyễn.

"Không có chuyện gì, ta đến để nói cho con một tin tốt." Bà ta thu tay lại: "Đêm nay tâm tình của phụ thân con không tệ, ta nói với ông ấy là sắp đến tết Trung Nguyên rồi, ngày kia dẫn ba tỷ muội các con đến Tịnh An Tự sớm một chút, thắp thêm nhang đèn cho các vị tổ tiên, để họ phù hộ cho Tô gia chúng ta bình an, thuận lợi."

"Phụ thân con đã đồng ý." Liễu Minh Khanh nói: "Con ở đây chờ thêm một ngày, ngày kia sau khi đi Tịnh An Tự về thì sẽ không bị phạt nữa."

Tháng bảy thắp hương cho tổ tiên cũng không cần phải đi chùa miếu, Tô Nguyễn đoán có lẽ Liễu Minh Khanh muốn xin Tô Thụy An thả nàng ra khỏi từ đường, cho nên mới cố tình tìm cớ.

Kiếp trước vào lúc này nàng vẫn còn nằm lỳ trong viện của mình, không bị Tô Thụy An nhốt vào từ đường, bởi vậy cũng không có việc cùng mọi người đến Tịnh An Tự.

"Đa tạ kế mẫu." Tô Nguyễn nói.

Liễu Minh Khanh vì muốn nàng tin tưởng bà ta hơn nên đã nghĩ cách cầu xin Tô Thụy An, Tô Nguyễn thật sự cảm kϊƈɦ. Bởi vì Thôi Trạm rời khỏi đã ba ngày, theo như lời của tiểu nhị thì khoảng bốn, năm ngày nữa hắn sẽ trở về.

Tô Nguyễn đang lo mấy ngày nữa làm sao ra ngoài, bây giờ Liễu Minh Khanh đã giải quyết vấn đề thay nàng, tất nhiên nàng cầu còn không được.

Liễu Minh Khanh dừng một chút, mỉm cười, như thể vô tình hỏi: "Nguyễn Nguyễn, sao con lại gọi kế mẫu rồi?"

Trước đó Tô Nguyễn vẫn thân mật gọi bà ta là mẫu thân, nhưng từ sau khi nàng thắt cổ, đã vài lần gọi bà ta là "kế mẫu".

Tô Nguyễn hạ mi, nàng có thể diễn kịch lừa gạt Liễu Minh Khanh, nhưng bảo nàng lại thân mật gọi Liễu Minh Khanh là "mẫu thân" thì nàng không làm được!

"Có phải ta đã làm gì không chu toàn, khiến con cảm thấy uất ức không?" Liễu Minh Khanh lại nói.

Tô Nguyễn cắn môi, không nói gì.

"Còn không phải tại Nhị tiểu thư." Hạnh Vũ ở một bên bất mãn nói.

Thỉnh thoảng Tô Oanh lại đến gây chuyện với Tô Nguyễn, tuy không phải lần nào Tô Oanh cũng thắng, nhưng Hạnh Vũ thấy Tô Nguyễn rất khó chịu trong lòng.

Nhất là những lần gây chuyện đến chỗ Tô Thụy An, Tô Thụy An lại chưa bao giờ giúp Tô Nguyễn, Hạnh Vũ biết Tô Nguyễn đã khóc vì thế rất nhiều lần.

Liễu Minh Khanh là mẹ đẻ của Tô Oanh, Hạnh Vũ cảm thấy Tô Nguyễn oán trách bà ta một chút cũng chẳng có gì lạ, vì trước đây Tô Nguyễn cũng từng như thế.

Hạnh Vũ nhắc thì Tô Nguyễn càng cúi thấp đầu hơn, mái tóc đen mềm mại rũ xuống gần như che khuất hết gương mặt nhỏ nhắn của nàng, bộ dạng oan ức đến không tả được.

Liễu Minh Khanh vén một bên tóc ra sau tai cho nàng, khẽ thở dài: "Chuyện hai ngày trước là Oanh Oanh sai, ta đã phạt nàng ta, nếu con vẫn cảm thấy khó chịu vậy ngài kia ra khỏi nhà ta sẽ bảo nàng ta xin lỗi con."

Tô Nguyễn vẫn im lặng như cũ, xin lỗi? Chuyện mà hai người đã làm với nàng, há chỉ cần xin lỗi là xong?

Liễu Minh Khanh cũng không ép nàng: "Được rồi, con nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ta lại đến thăm con."

"Kế mẫu đi thong thả."

---

Sáng sớm mùng mười, gió thu chợt thổi đến, thổi tan không ít cái nóng cuối hạ.

Sau khi Tô Nguyễn tắm xong thì quỳ gối trước bài vị tổ tiên dập đầu ba cái.

Hạnh Vũ thấy cánh môi nàng hơi nhúc nhích thì tò mò hỏi: "Tiểu thư, người nói gì với các vị tổ tiên thế?"

"Không có gì, chỉ chào họ và nói với họ đừng đến tìm chúng ta." Tô Nguyễn nghiêm túc hù dọa Hạnh Vũ: "Dù sao chúng ta đã ở đây năm ngày, các vị tổ tiên đều biết chúng ta."

Một cơn gió lạnh thổi qua, Hạnh Vũ rùng mình nổi da gà: "Tiểu thư." Nàng ta bật khóc, tại sao lại nhiều chuyện đi hỏi làm gì?

Tô Nguyễn phì cười một cái, má lúm đồng tiền hiện ra, vừa xinh đẹp lại ngọt ngào.

Hồ ma ma đang mở cửa cũng cười theo: "Tam tiểu thư mới là con cháu của họ, các vị tổ tiên muốn tìm cũng chỉ tìm Tam tiểu như, sẽ không bao giờ đến tìm mấy người hầu như chúng ta đâu, Hạnh Vũ đừng sợ."

Hạnh Vũ thở ra một hơi: "Hồ ma ma nói có lý."

Tô Nguyễn chớp mắt mấy cái: "Vậy cũng chưa chắc, lỡ các vị tổ tiên khát nước đói bụng, muốn tìm người châm trà dâng điểm tâm thì sao."

"Oa! Hạnh Vũ không làm được! Đừng đến tìm Hạnh Vũ!" Hạnh Vũ khóc oa oa.

Tô Nguyễn thấy nàng dọa Hạnh Vũ khóc rồi nên vội vàng an ủi: "Nếu các vị tổ tiên đến tìm thật thì ta sẽ châm trà, sẽ dâng điểm tâm, được chưa?"

Hạnh Vũ cảm động đến rớt nước mắt: "Cảm ơn tiểu thư! Tiểu thư thật tốt với Hạnh Vũ! Hạnh Vũ cũng sẽ tốt với tiểu thư!"

Tô Nguyễn hài lòng sờ tóc nàng, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nhóc con này dễ gạt quá!

Hồ ma ma bật cười, rõ ràng vẫn là Tam tiểu thư trước đây, tại sao phu nhân lại cảm thấy nàng ta thay đổi chứ?

Ở trong từ đường mấy ngày, vừa ra ngoài thì tinh thần của Tô Nguyễn thoải mái hơn không ít, nàng chậm rãi xoay người, hít không khí sáng sớm đầu thu vào phổi, sức sống tràn đầy.

"Tam tiểu thư đi thong thả, ta đi làm việc trước." Hồ ma ma nói.

Tô phủ chỉ có một chiếc xe ngựa, ngồi được nhiều nhất chỉ bốn năm người, Hạnh Vũ chắc chắn sẽ đi theo Tô Nguyễn, thêm cả Liễu Minh Khanh, Tô Hạm và Tô Oanh thì không đủ chỗ ngồi.

"Hồ ma ma đi thong thả, mấy ngày nay cực cho Hồ ma ma rồi."

Tô Nguyễn nói xong lại bước đến cổng trong, tối hôm qua Liễu Minh Khanh đã nói rồi, sáng hôm nay đợi ở cổng trong là được.

Khi nàng và Hạnh Vũ đến thì Liễu Minh Khanh với Tô Oanh đã có mặt, Tô Oanh đội mũ có màn che, thấy Tô Nguyễn đến thì quay đầu sang hướng khác, màn che mỏng của chiếc mũ bay lên tạo ra một độ cong.

Không thấy Tô Hạm.

"Kế mẫu, đại tỷ đâu?" Tô Nguyễn hỏi.

"Tối qua trời thay đổi, không hiểu sao A Hạm lại ho khan nhiều hơn, ta sợ hôm nay nàng ta đi sẽ bị cảm nặng hơn cho nên không cho nàng ta tới." Liễu Minh Khanh nói.

"Đại tỷ bệnh nặng hơn?" Tô Nguyễn căng thẳng: "Nếu không hôm nay chúng ta đừng đi, nữ nhi muốn đi thăm đại tỷ."

Lúc này Tô Oanh lại phì cười một tiếng, Liễu Minh Khanh nhìn nàng ta như cảnh cáo, quay lại dịu dàng nói với Tô Nguyễn: "Ta đã đến thăm rồi, nàng ta không sao, con không cần lo lắng. Ta đã nói với phụ thân con hôm nay đến Tịnh An Tự, không thể không đi được."

"Nguyễn Nguyễn, ý của mẫu thân là, nếu hôm nay ngươi không đi Tịnh An Tự thì ngươi phải tiếp tục ở trong từ đường." Tô Oanh chen miệng vào: "Muốn đi hay không thì tự ngươi chọn đi, ta không quan tâm. Có điều, ta sợ nếu ngươi không đi, đại tỷ..."

"Oanh Oanh!" Liễu Minh Khanh có hơi đau đầu, mới hai ngày trước bà ta đã bảo Tô Oanh đừng trêu chọc Tô Nguyễn nữa, kết quả, vừa qua hai ngày thì nàng ta đã quên sạch.

Liễu Minh Khanh cũng trách oan Tô Oanh, Tô Oanh vẫn chưa hề quên câu nào, thậm chí nàng ta còn hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng nàng ta vừa nhìn thấy Tô Nguyễn thì đã không khống chế được suy nghĩ: Nếu không có Tô Nguyễn, nếu nàng ta là Tô Nguyễn thì tốt biết bao!

Suy nghĩ ấy hiện lên thì nàng ta đã cảm thấy nặng nề đến mức không thở nổi, chỉ khi nhìn thấy Tô Nguyễn khó chịu thì lòng nàng ta mới thoải mái hơn đôi chút.

Liễu Minh Khanh không để Tô Oanh nói xong nhưng Tô Nguyễn đã nghe hiểu, có lẽ Tô Hạm không phải bệnh nặng hơn, mà là còn giận nên không muốn gặp nàng!

Nếu không có chuyện của Thôi Trạm, thì Tô Nguyễn thà mình bị nhốt trong từ đường cũng muốn đến gặp Tô Hạm, muốn xin lỗi Tô Hạm, mong Tô Hạm tha thứ cho nàng.

Nhưng, bây giờ quan trọng nhất là nàng phải tìm được cơ hội ra ngoài gặp Thôi Trạm, nàng không thể chờ trong từ đường được!

Chỉ cần không từ hôn, nàng, Hạnh Vũ, Tô Hạm,.. Còn có bi kịch của rất nhiều người nữa có thể sẽ không xảy ra!

Tô Nguyễn thở ra một hơi: "Vậy lát nữa ta sẽ xin một lá bùa bình an cho tỷ ấy."

Bình luận

Truyện đang đọc