TRỌNG SINH ÔM CHẶT ĐÙI VÀNG PHU QUÂN

Trái tim nhỏ của Tô Nguyễn đập thình thịch: "Vậy ta đi đây."

Sau khi ra ngoài, Tô Nguyễn thầm nói cảm ơn Trần Ngũ, sau đó lại quay sang cười với Vũ Không.

"Đại thúc, làm phiền ông, ta sẽ trả bạc cho ông."

"Đi thôi, nhóc con." Vũ Không nói.

Lão Tề nói hắn ta là người đánh xe, nhóc con này lại bảo hắn ta đưa nàng đến Tạ phủ, hết cách rồi, đành phải đi lấy xe tạm thôi.

"Cảm ơn đại thúc." Sau khi Tô Nguyễn lên xe, vén rèm ra nói với Vũ Không: "Lần sau ông đến uống rượu, ta sẽ bảo Trần Ngũ giảm giá cho ông."

Vũ Không cười to sang sảng, tiểu nha đầu này con mình là bà chủ nhỏ của quán rượu à?

Đến quán rượu uống rượu, còn muốn giảm giá cho người ngoài, Trần Ngũ nhịn cười: "Ta nghe Tô Tam tiểu thư, Vũ thúc, lần sau ngài đến ta sẽ giảm giá cho ngài."

"Nhóc con, ngồi cho vững đấy."

Sau khi đón Hạnh Vũ, xe ngựa nhanh chóng dừng lại cách Tạ phủ không xa.

"Cảm ơn Vũ thúc." Tô Nguyễn cho năm đồng tiền, cho nhiều hơn một đồng so với chiếc xe ngựa thuê lần trước, nàng cảm thấy thế là được rồi.

"Sau này nếu còn gặp lại Vũ thúc thì sẽ ngồi xe của Vũ thúc, kỹ thuật đánh xe của Vũ thúc rất tốt, vừa ổn vừa nhanh." Tô Nguyễn cười híp mắt nói.

Vũ Không nhếch môi nở nụ cười, kỹ năng vỗ ʍôиɠ ngựa của tiểu nha đầu này không tồi chút nào.

Hắn ta cầm năm đồng tiền: "Cảm ơn! Mau vào đi."

----

Sau bốn ngày liên tục không về nhà, tối đó Tô Thụy An cũng về.

Liễu Minh Khanh nghe tiếng động thì vội buông bộ y phục trong mình đang may xuống, ra ngoài đón.

Bà ta nhận lấy quan phục Tô Thụy An cởi ra, đưa tới một chiếc áo choàng rồi xoay người đi lấy nước trà: "Mấy ngày nay lão gia cực khổ rồi, uống chút trà đi."

Thấy Tô Thụy An tiểu tụy, đáy mắt nổi lên đầy tia máu, tràn ngập lệ khí lại cẩn thận hỏi thêm một câu: "Lão gia, mọi việc không thuận lợi à?"

Không hỏi còn được, vừa hỏi xong thì Tô Thụy An đã tức giận đứng bật dậy, ném tách trà trong tay xuống đất.

"Lão gia!" Liễu Minh Khanh thốt lên đầy kinh ngạc: "Chuyện gì thế?"

"Cái tên Lưu Tri Thiêm kia, mẹ nó thật không biết xấu hổ!" Tô Thụy An đọc biết bao cuốn thi thư, lại là một quan huyện phụ mẫu, rất ít khi nói lời khó nghe.

Hôm nay có thể khiến ông ta không để tâm đến hình tượng, vừa đập vỡ tách trà lại còn mắng người, xem ra đã vô cùng phẫn nộ.

"Lão gia đừng tức giận, đừng khiến thân thể bị thương." Liễu Minh Khanh vội an ủi.

Tô Thụy An tức giận ngồi xuống: "Mấy ngày nay ta và bộ kɧօáϊ trong nha môn đến dưới chân núi Đại Tử, nơi phát hiện thi thể để điều tra, đợi suốt bốn ngày bốn đêm để tìm kiếm dấu vết của hung thủ."

"Kết quả, chúng ta lại phát hiện nơi đó vốn không phải hiện trường vụ án, thi thể kia bị người ta đưa tới từ núi Tiểu Tử bên cạnh!"

"Núi Tiểu Tử?" Liễu Minh Khanh cũng lớn tiếng hơn một phần: "Vậy chẳng phải đây là vụ án của Lưu tri huyện huyện Tân Dương à?"

Núi Đại Tử, núi Tiểu Tử được gọi là núi Song Tử, ở giữa khe của hai ngọn núi, dưới chân núi Đại Tử là huyện Lâm Huyền, dưới chân núi Tiểu Tử là huyện Tân Dương.

"Nếu đã biết hiện trường vụ án ở đâu, vậy có thể trả lại vụ án này cho Lưu tri huyện không?" Liễu Minh Khanh hỏi.

"Mấy ngày trước mưa to đã khiến rất nhiều dấu vết mất đi, chúng ta chỉ có ba phần chứng cứ chứng minh thi thể bị di chuyển, Lưu Tri Thiêm không nhận, dù bẩm báo Tri phủ đại nhân cũng không được."

Huống hồ, ông ta được coi là người của phái hoàng hậu, Tri phủ đại nhân sẽ không thiên vị ông ta.

Tô Thụy An càng nghĩ càng giận: "Sao lão ta chẳng ra gì như thế!"

Ông ta và Lưu Tri Thiêm âm thầm cướp vị trí tri huyện huyện Phụng Lương, một vụ án mạng đã đủ để thay đổi tất cả.

Ai chịu trách nhiệm về vụ án này sẽ mất tất cả.

Nếu vụ án mạng này xảy ra sớm một chút còn được, bây giờ đã là tuần thứ ba của tháng bảy, thời gian cách kỳ sát hạch ở kinh thành chỉ còn ba tháng, phải phá án thế nào?

Quan trọng nhất là mấy ngày trước mưa to, đã hủy đi hết chứng cứ dời hiện trường vụ án, cũng hủy mất dấu vết của hung thủ.

Tô Thụy An và mấy bộ kɧօáϊ có kinh nghiệm, âm thầm ở đó điều tra bốn ngày bốn đêm, nhưng hầu như chẳng thu được nửa điểm manh mối của việc này.

"Việc này chẳng còn cách khác nữa sao?" Liễu Minh Khanh không ôm chút hy vọng nào, nhưng vẫn hỏi.

Nếu là thế, Tạ phu nhân bên kia...

Trước đó Tạ phu nhân thấy mấy huynh đệ Tô gia đều tiền đồ vô lượng, cho nên mới đồng ý đi đường vòng, trợ giúp Liễu Minh Khanh để Tô Thụy An cạnh tranh với Lưu Tri Thiêm, rời khỏi Lâm Huyền.

Nhưng bây giờ phát hiện ra vụ án mạng này, lại dường như không thể phá án trong vòng ba tháng, như vậy Tạ phu nhân sẽ thế nào?

Liễu Minh Khanh nhắm mắt lại, nếu bà ta là Tạ phu nhân, không chút nghi ngờ nào, tất nhiên sẽ liên thủ với Lưu Tri Thiêm, giẫm Tô Thụy An xuống để thượng vị.

Lại đuổi cùng giết tuyệt, chấm dứt hậu hoạn.

Liễu Minh Khanh hỏi trọng điểm, Tô Thụy An lại điên tiết lên.

Việc đã đến nước này, ông ta muốn đem Lưu Tri Thiêm bầm thây ngàn đao cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng hết sức phá án thôi.

Nhưng, những dấu vết kia gần như không còn, phải phá án thế nào?

Tô Thụy An mệt mỏi xoa mi tâm: "Ta nghỉ ngơi trước một chút, có nước rồi thì đến gọi ta, sáng mai không cần gọi ta dậy."

Đã bốn ngày bốn đêm không chợp mắt, cơ thể của ông ta đã chịu không nổi.

"Vâng, lão gia." Liễu Minh Khanh cũng gắng gượng đứng lên: "Thϊế͙p͙ gọi người đưa nước cho người."

----

Ngày thứ hai khi Tô Nguyễn ra cửa đã thấy Lý Thiết, Lý Thiết nở nụ cười chất phát: "Chào Tam tiểu thư, hôm nay ta đưa tiểu thư đến Tạ phủ."

"Chào Lý đại ca, phụ thân trở về rồi à? Không cần đi nữa à?" Tô Nguyễn hỏi.

"Mấy ngày nay lão gia đã mệt, tối hôm qua về, hôm nay ra ngoài muộn một chút, ta có thể đưa tiểu thư đến Tạ phủ trước rồi lại về đưa lão gia đi."

"Cực cho Lý đại ca rồi."

Khi sắp đến Tạ phủ, Hạnh Vũ kéo tay áo Tô Nguyễn: "Tiểu thư, đến rồi."

Tô Nguyễn sực tỉnh khỏi hồi ức của mình, xuống xe ngựa, đi thẳng đến Tạ phủ.

"Tiểu thư, hôm nay không đi chợ ạ? Người chưa ăn sáng nữa."

Tô Nguyễn lắc đầu một cái: "Không đi."

"Hôm nay tiểu thư sao thế?" Hạnh Vũ nghi ngờ hỏi.

Rõ ràng lúc ra cửa không phải thế, kết quả vừa lên xe ngựa đã thất thần, đến bây giờ còn khá hoảng hốt.

"Không có gì, đột nhiên nhớ ra một vài chuyện thôi." Tô Nguyễn cười cười: "Vào đi."

Hạnh Vũ ồ một tiếng, bước lên gõ cửa.

Người gác cổng mở cửa, hai người đi vào trong Tạ phủ.

Trái tim Tô Nguyễn không yên, nàng đang thầm nghĩ đến chuyện Tô Thụy An trở về.

Nàng nhớ đến kiếp trước Tô Thụy An cũng về ngay tối đêm qua, đồng thời biết được chuyện Lưu Tri Thiêm cho người dời thi thể từ núi Tiểu Tử sang núi Đại Tử.

Kiếp trước Tô Nguyễn cho rằng Liễu Minh Khanh vì chuyện này nên mới biến nàng thành lễ vật, đưa lên giường Tri phủ đại nhân ngay ngày sinh thần của lão ta.

Nhưng sau khi sống lại, chuyện ở Tịnh An Tự khiến nàng hiểu rõ, dù chuyện hôm nay có xảy ra hay không thì Liễu Minh Khanh cũng sẽ đưa nàng cho Tri phủ vì tiền đồ của Tô Thụy An.

Chỉ là, kiếp trước không ai ngờ đến những chuyện liên quan đến vụ án mạng này.

Chỉ có nàng biết.

"Hạnh Vũ." Tô Nguyễn bỗng dừng lại.

"Chuyện gì thế tiểu thư?"

"Em lại đây, ta có chuyện muốn nói với em."

Hạnh Vũ nghe lời bước tới, Tô Nguyễn ghé vào tai nàng thấp giọng nói vài câu.

"Ngày mai bắt đầu làm theo những gì ta nói."

"Vâng, tiểu thư."

Bình luận

Truyện đang đọc