TRỌNG SINH ÔM CHẶT ĐÙI VÀNG PHU QUÂN

Khi mọi người đang nói chuyện có một tiếng động vang lên trong nơi đặt bài vị tổ tiên, mấy người Tô Thụy An đi vòng qua thì thấy một thứ đen thùi, tròn vo đang chậm rãi đứng lên.

"Có quỷ!" Tô Oanh sợ đến mức hét ầm lên.

Tô Thụy An nhíu mày, chờ sau khi thấy rõ thứ kia là gì thì gầm lên: "Tô Nguyễn, ở trong đó làm gì!"

Thì ra vừa nãy thứ Tô Oanh thấy là đầu của Tô Nguyễn.

Tô Oanh bị dọa sợ thật, thấy Tô Nguyễn thì không nhịn được nói: "Tô Nguyễn, ngươi không nói tiếng nào, giả thần giả quỷ dọa ai hả?"

Tô Nguyễn chỉ vào cổ họng mình, biểu thị nàng không nói chuyện được.

Vừa nãy Liễu Minh Khanh cũng sợ hết hồn, nhìn thấy gương mặt Tô Nguyễn ửng hồng, mái tóc dính vào bên mặt vì mồ hôi, y phục thì ướt đẫm bẩn thỉu, không khỏi hỏi: "Nguyễn Nguyễn, sao con thành ra thế này? Có chuyện gì thế?"

Tô Nguyễn nhìn Hạnh Vũ trêи đất, Hạnh Vũ nhăn mặt rồi bò dậy bước đến bên cạnh Tô Nguyễn, nói chuyện thay nàng: "Thưa lão gia và phu nhân, tiểu thư biết mình sai nên vẫn luôn quỷ trước bài vị tổ tiên sám hối. Sau đó thấy trêи bài vị có bụi bặm nên không đành lòng, cho nên đã lau bụi bên trêи."

"Lúc nãy mệt quá nên mới dựa vào đó nghỉ ngơi, không cố ý dọa lão gia và phu nhân, xin lão gia và phu nhân hiểu cho."

Trong phủ không có nhiều hạ nhân, từ đường cũng ba đến năm hôm mới quét dọn một lần, có chút bụi cũng không có gì lạ. Nhưng mà chỉ là quét dọn mà thôi, làm gì như vừa chạy tám mươi dặm thế?

"Quét dọn mà ra nhiều mồ hôi vậy à?" Tô Oanh ngờ vực hỏi, từ đường râm mát hơn bên ngoài, dù chạy xung quanh cũng sẽ không đổ mồ hôi.

"Nhị tiểu thư, tiểu thư bị thương nên sức khỏe rất yếu." Hạnh Vũ nhỏ giọng biện giải.

Sức khỏe yếu thì dù ngồi im cũng sẽ chảy mồ hôi, huống chi còn quét dọn từ đường.

Lời giải thích này có hơi gượng ép nhưng vẫn nghe lọt tai, sau một hồi nghẹn lời thì Tô Oanh lại chất vấn: "Lau dọn bài vị tổ tiên không phải chuyện xấu, tại sao phụ thân mẫu thân bảo ngươi mở cửa ngươi lại không mở?"

Hạnh Vũ liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi vội cúi đầu, dáng vẻ kia như thể muốn nói lại thôi: "Hạnh Vũ.. Hạnh Vũ không dám nói."

Tô Oanh vừa nghe thì tỉnh táo ngay, cảm thấy có hy vọng, nói: "Hạnh Vũ, có sao thì ngươi nói vậy, không cần lo có người trả thù, phụ thân và mẫu thân sẽ làm chủ cho người!"

Hạnh Vũ do dự: "Phải nói thật sao, Nhị tiểu thư?"

"Nói đi." Tô Oanh như không chờ nổi nữa.

"Vậy Hạnh Vũ nói rồi Nhị tiểu thư cũng đừng nóng giận."

"Ta chắc chắn không nổi giận!" Lúc này Tô Oanh vẫn chưa phản ứng lại.

Hạnh Vũ hắng giọng một cái: "Tiểu thư nói, sáng nay Nhị tiểu thư đã đến cười nhạo nàng, còn nói lão gia sẽ đánh gãy chân nàng để gây xích mích giữa nàng và lão gia."

"Tiểu thư nói, nàng đã biết sai và đang sám hối rồi, không hề trách lão gia chút nào, Nhị tiểu thư nói thế khiến tiểu thư rất tức giận. Nhưng cổ họng của tiểu thư bị thương, không nói chuyện được nên không thể giải thích với Nhị tiểu thư được."

"Bởi vậy tiểu thư không muốn gặp Nhị tiểu thư, không muốn nghe những lời gây xích mích kia, cho nên mới không cho Hạnh Vũ mở cửa."

Sau khi Hạnh Vũ nói xong thì thấy sắc mặt của Tô Oanh thay đổi, nàng ta nói như nức nở: "Là Nhị tiểu thư bảo Hạnh Vũ nói, Nhị tiểu thư không được tức giận với Hạnh Vũ!"

Tô Oanh:...

Nàng ta oán hận trừng mắt với Tô Nguyễn và Hạnh Vũ, không ngờ lại bị hai tiểu tiện nhân này chơi cho một vố!

Nhưng Tô Oanh nào có thể chịu thua?: "Được, Nguyễn Nguyễn không muốn gặp ta, ta hiểu, nhưng tại sao phụ thân và mẫu thân đến rồi cũng không chịu mở cửa?"

Hạnh Vũ nhỏ giọng nói; "Trước khi lão gia và phu nhân đến, Nhị tiểu thư đã nói gì, Nhị tiểu thư không nhớ sao?"

Tô Oanh... Ta nói cái mẹ gì? Không phải ta bảo nàng ta mở cửa à? Còn đặt hộp cơm bên ngoài theo ý nàng ta nữa!

Nàng ta không nói gì, nhưng vấn đề là ai làm chứng cho nàng ta, Tô Thụy An và Liễu Minh Khanh hoàn toàn không tin!

Nếu suy đoán theo lời nói này của Hạnh Vũ thì, Tô Oanh đã cười nhạo Tô Nguyễn một lần, lúc đến đưa cơm trưa lại cười nhạo lần nữa, cho nên Tô Nguyễn mới khó chịu, buồn bực nên không chịu mở cửa, ngay cả Liễu Minh Khanh cũng bị liên lụy nên không được mở cửa.

"Oanh Oanh!" Liễu Minh Khanh nghiêm nghị nói: "Ta đã nói với con không được tìm Nguyễn Nguyễn gây chuyện, con còn dám lén lút đến như thế! Lúc đưa cơm con còn bảo đưa xong sẽ đi ngay, kết quả con lại bắt nạt Nguyễn Nguyễn! Không nghe lời dạy, nói dối thành tính, phạt con quét sân sau ba ngày!"

Quét sân ba ngày? Tô Oanh tối sầm mặt lại, Tô phủ lớn như thế, quét từ sáng sớm đến chiều tối cũng chỉ có thể quét được một phần năm mà thôi, vốn không được nghỉ ngơi, chẳng phải muốn nàng ta làm cu li ba ngày à?

Hơn nữa mặt trời gắt như thế, bị bỏng nắng thì làm sao?

"Phụ thân.." Tô Oanh oan ức làm nũng cầu cứu Tô Thụy An.

Tô Thụy An vẫn khá khoan dung với Tô Oanh, thấy nàng ta cầu cứu thì hắng giọng một cái: "Phu nhân, Oanh Oanh tuổi còn nhỏ, ta thấy việc này.."

"Lão gia, nhà họ Tô chúng ta ít người, sau này muốn làm rạng danh tổ tông thì phải nhờ vào huynh muội Nguyễn Nguyễn giúp đỡ lẫn nhau. Chỉ khi chúng nó hòa thuận với nhau, thì Tô gia mới có thể tiền độ rộng mở."

Liễu Minh Khanh dịu dàng nhỏ nhẹ cắt lời: "Hôm nay Nguyễn Nguyễn sai, Oanh Oanh đến cười nàng, sáng mai nếu A Hạm sai, Oanh Oanh cũng đi cười nàng ta, vậy Tô gia chúng ta sẽ thành thế nào? Việc này không thể để lâu dài được, Oanh Oanh làm sai, nên phạt."

Tô Thụy An không lên tiếng, cũng không quan tâm đến việc Tô Nguyễn bị cười nhạo, nếu người bị chê cười là Tô Hạm thì ông ta là người đầu tiên không bỏ qua.

Hơn nữa Liễu Minh Khanh đã nói đúng lời tận đáy lòng ông ta, mơ ước lớn nhất đời của ông ta chính là Tô gia tiền đồ sáng lạn.

Liễu Minh Khanh nói tiếp: "A Hạm nghe nói thϊế͙p͙ bị đau chân, sợ thϊế͙p͙ một mình làm không xuể cho nên muốn đến giúp. Nhưng nàng vừa khỏi phong hàn, thân thể còn hơi yếu, hôm qua thϊế͙p͙ đã khuyên nàng một lúc lâu nàng mới miễn cưỡng đồng ý sẽ nghỉ ngơi thêm một ngày."

"A Hạm nghe lời lão gia nhất, chi bằng lão gia đến khuyên nhủ nàng đi, bảo nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày, chân thϊế͙p͙ không sao, mọi chuyện trong phủ thϊế͙p͙ vẫn làm được."

"Vậy thì cực cho phu nhân rồi, ta đi thăm A Hạm." Tô Thụy An nói xong liền ra ngoài.

"Oanh Oanh, bây giờ con về ngay, ngày mai bắt đầu hình phạt!" Liễu Minh Khanh nói.

Tô Oanh tức gần chết, nhưng lại không thể giải thích được, lúc này, Tô Nguyễn nhân lúc Liễu Minh Khanh không để ý, tặng cho Tô Oanh một ánh mắt khiêu khích và đắc ý.

Hừ! Ngươi khoan hãy đắc ý! Chúng ta cứ chờ xem! Tô Oanh trừng mắt lại Tô Nguyễn, sau đó thở phì phò rời đi.

"Lão gia." Tô Thụy An vừa ra khỏi từ đường không bao lâu thì bị quản gia ngăn lại: "Thôi công tử phái người đưa đồ đến."

Quanh từ đường rất yên tĩnh, âm thanh kia theo gió bay tới, bay vào trong tai Tô Nguyễn.

Sự vui sướиɠ vì người gieo gió gặt bão vừa xong đã biến mất trong một khắc!

Thôi Trạm sai người đưa đồ đến

Không phải là.. Hôn thư và tín vật đấy chứ?

Y phục ướt đẫm dính chặt vào người, vừa bị gió thổi qua thì Tô Nguyễn đã lạnh run lên, cánh môi tái đi không còn chút màu máu nào.

Liễu Minh Khanh sờ trán nàng thì thấy nơi ấy vô cùng lạnh, bà ta vội căn dặn Hạnh Vũ: "Mau lấy bộ y phục sạch của Nguyễn Nguyễn đến đây."

Đúng lúc này Tô Nguyễn thấy Tô Thụy An nhận lấy một thứ từ tay quản gia.

Nàng vô thức đẩy Liễu Minh Khanh ra, chạy khỏi từ đường.

Bình luận

Truyện đang đọc