Đoan Mộc Chiến Phàm nhẹ nâng mi mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên đang cúi đầu phía đối diện, tay nàng nắm chặt cả người nhẹ run, hai phiến môi của hắn vẫn tiếp tục hoạt động:
“Một hôm ta thấy Diệp Cẩn Huy đưa nàng đến kỹ viện liền nhịn không được mà chạy theo, ta sợ nàng vào trong sẽ bị nhiễm bẩn. Lại nhớ đến vụ án năm đó của hắn nên ta càng không an tâm. Biết nàng muốn giúp huynh trưởng lừa Bách Lý Nghiêm ta cũng giúp nàng.”
Hôm đó hắn phải uy hiếp thế nào Hình Trùng Xuyên mới vào cùng hắn. Hắn là sợ nếu phát sinh chuyện gì bản thân không thể một mình cứu hai người. Chỉ là ngồi bên cạnh nàng gần như vậy hắn đã cảm thấy rất mãn nguyện.
“Khi nàng bị đưa lên trên phòng ta sợ những thứ trong phòng kia ảnh hưởng không tốt đến nàng, mà ngăn cũng không được nên đành chọn phòng bên cạnh. Lúc sau nghe được nàng muốn đi dạo phố ta lại muốn bồi nàng.”
Nhìn nàng suýt té ngã, nhìn nàng ngồi dưới đất làm nũng hắn đều muốn yêu thương. Vì sao đời trước hắn chưa từng ôn nhu với nàng để hiện tại hối tiếc?
“Khi nàng ngất xỉu ta cùng Hình Trùng Xuyên tìm đại phu trở lại mới biết nàng đã được đưa hồi phủ. Nhìn thấy chiếc vòng tay bị rơi trên đất liền mượn cớ để đến phủ xem nàng.”
Đương nhiên hắn cũng đã mất rất lâu thời gian để lưỡng lự cùng nghe lời khuyên của Hình Trùng Xuyên. Đến cuối cùng hắn vẫn là hạ quyết tâm đến Diệp phủ. Cũng may hắn đến kịp nếu không sợ là hôm đó nàng đã tự thừa nhận bản thân phẫn nam trang tiến thanh lâu rồi.
Lúc đó hắn muốn hỏi thương thế của nàng, muốn hỏi xem nàng vì lý do gì bị ngất nhưng nhìn thái độ kia của nàng hắn biết bản thân nên tự tra. Không ngờ để hắn tra ra được Tả thị muốn loại Diệp Cẩn Huy nên mới dùng thủ đoạn, chỉ là bị nàng vô tình phá hỏng mà thôi.
“Khi dùng thân phận thực sự gặp nàng trong cung ta rất muốn biết khi nàng thấy ta sẽ thế nào. Ta ngồi đó nhìn nàng đối đáp với phụ hoàng cực kỳ mong đợi. Thấy được A Nhã cùng mẫu phi vẫn thích nàng như trước ta có bao nhiêu cao hứng. Ta còn nhớ nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau đó là ở lương đình liền trước đến đó đợi nàng. Thật không ngờ nàng không bước đến mà kéo Diệp Cẩn Liên quay đầu bỏ đi.”
Hắn còn nghĩ nàng sẽ như đời trước bước đến cùng hắn trò chuyện. Không ngờ mọi chuyện là ngoài ý muốn khiến hắn không thể đoán trước được, lại xuất hiện thêm Diệp Cẩn Liên, nàng lại chủ động rời đi. Lúc đó hắn muốn chạy gọi nàng trở lại nhưng hắn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nàng nhanh chóng biến mất. Hắn tự dặn lòng buộc mình tin là có Diệp Cẩn Liên bên cạnh nên nàng mới làm như vậy thôi.
Diệp Cẩn Huyên chậm rãi hô hấp như sợ có người nghe được vậy. Hắn đứng đó là đợi nàng, nàng thật không dám tin. Chẳng phải hắn đã từng chán ghét nàng sao?
Đời này hắn trọng sinh cũng nên dùng dung mạo cùng tài trí của mình để theo đuổi Diệp Cẩn Ninh mới đúng. Cố gắng tiếp cận nàng với mục đích gì? Là thân phận quận chúa hữu dánh vô thực? Hay là sủng ái của hoàng thượng dành cho nàng? Hay là Tả thị cùng Diệp Cẩn Ninh thất thế nên chuyển hướng sang nàng? Hay là cảm thấy cố lỗi với nàng nên mới bù đắp?
“Khi thích khách xuất hiện ta vì mẫu phi cùng A Nhã không thể đến bên nàng. Không nghĩ đến Diệp Cẩn Ninh dám để nàng làm bia chắn. Nếu ta không nhanh tay một chút sợ rằng ta mất nàng rồi.”
Khi nhìn thấy được trường kiếm hướng nàng chém xuống hắn vội vã rút trâm trên tóc ra phóng đến. Chỉ là không nghĩ đến nàng bảo trụ được tính mạng nhưng dung mạo không còn. Nhìn nàng bị Diệp Cẩn Huy ôm lấy hắn hận người đó không phải mình. Khi hắn muốn bất chấp tất cả chạy đến bên dỗ dành nàng cũng là lúc hắn mất nhiều máu ngất đi.
Đương nhiên đó cũng là một trong kế đánh lạc hướng của hắn, hắn vốn là một vương tử thất sủng văn không được võ không thông, bị chém trúng cũng là chuyện bình thường. Lại nói hắn xuất thủ không ai thấy nhưng là trâm của hắn nằm trên người thích khách cũng sẽ thoát không khỏi hiềm nghi.
Nàng không đứng bên mẫu phi cùng A Nhã lại đứng bên hoàng thượng. Cách hắn một khoảng như vậy, hắn vừa phải để ý thích khách quanh mình vừa phải để ý nàng ở sau lưng. Hắn luôn trấn tỉnh mình chỉ cần nghe nàng thét lên hắn sẽ nhìn về phía nàng, đáng chết nàng lại không hề la hét như những nữ tử khác khiến hắn trở tay không kịp. Nếu không phải Diệp Cẩn Huy hô lên hắn cũng không biết người gặp nguy hiểm là nàng.
Khi trường kiếm hướng nàng chém đến, thời khắc đó, lần đầu tiên hắn sợ phải mất đi nàng. Nếu đời trước hắn biết quý trọng nàng nhất định sẽ không có kết quả như vậy. Chỉ là hắn chấp nhận báo ứng chỉ để nàng ở bên mình.
Diệp Cẩn Huyên lại kinh hỉ thêm một trận. Hóa ra tên thích khách kia là do hắn hạ, đây là điều nàng vạn lần không nghĩ đến. Hắn vừa lo cho Diêu đức phi cùng Đoan Mộc Nhã lại để ý đến nàng nên mới bị trúng nhát kiếm kia đi? Hóa ra nàng từ lâu đã nhận ân huệ của hắn.
“Hôm sau khi đến thăm nàng được Diệp Nghêu mở lời nhưng ta không đáp lời vì ta biết chưa đến thời điểm. Đời trước chẳng phải là Diệp Nghêu cùng hoàng hậu cũng sẽ cầu phụ hoàng tứ hôn nàng cho ta đó sao. Ta không vội.”
Lúc trước hắn biết được chuyện tứ hôn này có cả phần tham gia của mẫu phi hắn nên cực kỳ tức giận. Hắn lấy nàng vài ngày liền lập vài kỹ nữ làm thiếp khiêu khích hoàng quyền.
Trên người thụ thương nhưng hắn cũng mặc kệ qua trọng nàng bình an. Nàng bị hủy dung không biết có nghĩ quẩn không, hắn thực sự rất lo. Khi theo đám người đến phòng nàng còn thấy được Hải Dụ.
Hắn nhớ được Hải Dụ từng giúp hắn dựng ra vở kịch hoàng hậu thông dâm. Sau khi việc thành công Diệp Cẩn Ninh còn bảo hắn cho Hải Dụ một danh phận. Lúc đó hắn cực kỳ cao hứng liền đáp ứng. Đến đời này gặp lại hắn định sau khi nàng gả vào vương phủ mới từ từ xử lý Hải Dụ không ngờ nàng ta sớm bị báo ứng rồi.
Hắn nhớ có hôm nàng ôm Vô Sự trong lòng mặt đầy máu cùng nước mắt khiến hắn đến hít thở cũng cảm thấy đau. Muốn bản thân ôm lấy nàng vỗ về nhưng lại cố nén xuống. Chỉ có thể vươn tay giữ lấy nàng mà thôi.
“Sau đó ta cho người tìm tung tích của Dược Hằng thỉnh hắn vì nàng chữa thương.”
Hôm Vô Sự mất tích hắn đỡ nàng khiến vết thương vốn chưa lành của hắn lại vỡ ra. Khi gặp được Dược Hằng phải tam quỳ cửu khẩu dưới mưa to chốc lại nắng gắt, lại giải nan đề, hắn giải xong nan đề thứ ba liền bất tỉnh nhân sự. Dược Hằng có lẽ cảm động nên đích thân đến phủ xem cho nàng, đời trước hắn là hoàng đế còn phải đích thân đến đó nữa.
Đời trước nàng vì hắn mà thỉnh Dược Hằng giúp đỡ, hắn không biết nàng đã trải qua những gì. Đời này hắn nếm trải đúng thực lúc đó hắn là quá vô tâm. Hắn vốn định đợi dung mạo khôi phục tạo bất ngờ cho Diệp Cẩn Ninh đúng hôm đó chính là lúc hắn nhìn thấy bộ mặt thực của nàng ta.
Khi trọng sinh hắn dùng lại phương thức Dược Hằng cứu hắn để tự chữa gương mặt. Vốn nghĩ cả đời nàng chỉ lộ ra mỗi trước mặt nàng, không ngờ sau sự kiện thích khách kia chính là bị phanh phui. Từ đó cũng chính là không thể vãng hồi như trước nữa, hắn phải thay đổi kế hoạch.
Diệp Cẩn Huyên lại thêm một kinh hỉ khiến nàng như là một đêm gặp được quá nhiều kỳ tích vậy. Nguyên lai mặt của hắn mau phục hồi là vì hắn nhớ được tiền kiếp, cả Dược Hằng cũng là do hắn cầu về.
“Chỉ là sau đó ta liền ngất đi, đến khi tỉnh lại Dược Hằng nói cho ta biết ngoại trừ hắc san hô ra thì không thể cứu được. Lại nói nếu tìm được trễ thì cũng không thể chữa. Ta trở về thì phát hiện trước một ngày đã bị người mua mất, ta đã cố tìm tung tích người mua nhưng ám vệ tra không được. hại nàng mang vết sẹo trên mặt như vậy.”
Đời trước hắn cũng là mang vết sẹo trên mặt bị mọi người sau lưng thêu dệt biết bao nhiêu câu chuyện. Nàng là nữ tử yếu đuối có thể chịu nỗi sao? Nếu hắn không ngất đi, nếu hắn sớm mua được hắc san hô thì nàng đã không phải như vậy. Đều là do hắn vô dụng mà ra.
Diệp Cẩn Huyên mím chặt môi không nói gì. Hắc san hô là được đại ca nàng mua mất. Chỉ là nàng cũng không biết hắn cũng có tìm hắc san hô cho nàng. Đời này hắn đối xử tốt với nàng là vì xám hối cho tội lỗi đời trước sao? Nàng không cần.
Lúc mẫu thân nàng bị hạ độc nàng như mất hết lý trí hắn cũng muốn ôm lấy nàng trấn an nàng, lại sợ người khác làm văn phá hư thanh danh của nàng nên từ bỏ. Hiện nghĩ lại liền tự khinh bỉ bản thân vạn phần, nếu lúc đó nàng một trâm đâm chết hắn luôn còn tốt hơn để hắn biết nàng cũng trọng sinh như hắn. Có lẽ lúc đó nàng cũng như hắn cảm thấy bản thân vô dụng trọng sinh lại không thể giữ mạng mẫu thân mình.
Hắn nhớ đời trước Hồ thị chính là dùng xong chung thức ăn nàng mang đến mà chết. Khi thú nàng vào phủ hắn còn chán ghét đem chuyện đó ra chỉ trích nàng nữa. Đến khi Hình Trùng Xuyên phát hiện ra hắn mới biết được sự thực của cái chết lúc đó.
Sau chuyện Kha ma ma trộm đồ phát hiện ra Diệp Cẩn Huy là một nhân tài hắn háo hức không thôi. Nếu là có thể chiêu lãm thì thật tốt biết bao. Không ngờ Diệp Cẩn Huy không thích con đường làm quan, nàng lại vì hắn mà ghét cả hoàng thất. Hôm đó nàng hỏi hắn, hắn chỉ biết im lặng, thân phận của hắn là vương tử cần gì cái nhất phẩm đới đao cận thân kia. Nhưng lúc đó hắn không thể nói cùng nàng.
“Ta thấy được nàng thân cận với Hình Trùng Xuyên lại thân cận với Chúc Tôn Hữu nhưng đối với ta lại cứ như chán ghét hận không thể tránh xa. Lúc đó ta liền bảo A Nhã đến quấy rối Chúc Tôn Hữu một chút, còn Hình Trùng Xuyên hắn luôn chán ghét nữ nhân nên ta cũng không để tâm. Khi ta nghe được nàng ở trước mặt phụ mẫu của Chúc Tôn Hữu phát thệ lòng an tâm không ít nhưng vẫn là để A Nha giúp đỡ.”
Chúc Tôn Hữu cùng nàng thân thiết như vậy lại còn từng đến cửa cầu hôn hắn làm sao yên tâm cho được. Nếu không phải lúc đó trong lòng Diệp Nghêu không coi trọng thương nhân thì e là hắn lại phải một phen ngăn cản. Nhưng sau chuyện này hắn điều tra ra được Diệp Cẩn Huy cũng là một lão bản của Mỹ Vị Thiêm Hương, đó chính là lý do hai huynh muội nàng suốt ngày ra vào nơi đó.
Ở Khất Xảo tiết nhìn nàng thêu bức tranh rất đẹp, vốn nghĩ nàng sẽ tặng cho A Nhã rồi hắn lại đến đó bảo A Nhã nhượng lại cho mình. Không ngờ nàng lại cùng A Nhã nói ‘Vẻ đẹp của hoa không thể giữ được lâu, chỉ sợ đến tối đã tàn làm chướng mắt người nhìn’ khiến hắn bất chợt lại rùng mình. Hắn bắt đầu từ lúc đó liền hoài nghi nàng trọng sinh như mình càng sâu đậm thêm vài phần.