Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Tia hy vọng của Diệp Cẩn Huyên bị lời của Hình Trùng Xuyên dập tắt hoàn toàn. Tay nàng hoàn toàn buông thỏng đôi mắt mông lung, thất thiểu trở về nhuyễn tháp ngồi xuống cười khổ.
Hóa ra đời trước không phải vì chén canh nhân sâm nàng mang đến mà lo do loại hoa này khiến Hồ thị mất mạng. Mỗi ngày Tả thị đều tốt bụng cho người hầm canh nhân sâm nói là tẩm bổ cho Hồ thị, mà nàng chính là người mang cho Hồ thị dùng. Khi Hồ thị qua đời cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào là do loại hoa này.
Đúng lúc này có một nha hoàn bước vào haitay nâng chậu Nhạ Thiểm hoa khom người hành lễ. Khương Văn vội gọi lại hỏi: "Ngươi mang hoa đi đâu?"
Tiểu nha hoàn cung kính trả lời: "Hồi Khương công tử, chậu hoa này mỗi ngày nô tỳ đều mang ra ngoài thay nước rồi mới mang trở lại."
"Chậu hoa này từ đâu mà có?" Diệp Cẩn Huyên hồi thần lạnh giọng hỏi, mắt rực lửa nhìn chậu hoa kia. Lòng nàng biết rõ đáp án, chỉ là vẫn muốn hỏi xem mà thôi.
"Hồi tiểu thư, chậu hoa này từ lúc phu nhân sinh được thiếu gia đại phu nhân tặng cho phu nhân, bảo là chậu hoa có tác dụng an thần, lại khiến tinh thần thư thái." Tiểu nha hoàn vẫn ngây thơ biết gì nói đó. Nàng cũng rất thích ngửi hoa này nên hiếu kỳ hỏi nghe Kha ma ma nói như vậy.
Được, được lắm, Tả thị, đây là an thần mà ngươi nói. Lòng dạ của Tả thị xem ra đã từ lâu tính toán xong rồi, chỉ là đợi thời gian giúp nàng ta chiến thắng thôi. Diệp Cẩn Huyên nhếch môi cười lạnh ra lệnh: "Được rồi đi làm chuyện của mình đi."
Đời trước Hồ thị đến năm nàng mười bảy tuổi độc mới phát nặng rồi qua đời. Đời này có lẽ do chuyện đêm qua nên mới thổ huyết. Nàng vẫn còn một lời hứa của Dược Hằng, tạm thời không nên bứt dây động rừng. Phải nhanh chóng cùng Diệp Cẩn Huy nói cho rõ mới được.
"Vâng." Tiểu nha hoàn ứng tiếng rồi hành lễ rồi đặt chậu hoa về vị trị cũ rồi ra ngoài.
"Không biết tứ tiểu thư có muốn nói cho đại nhân biết?" Hình Trùng Xuyên kinh ngạc với câu nói của Diệp Cẩn Huyên. Đã biết hoa là có độc còn cho đặt lại chỗ cũ?
"Không thể nói cho phụ thân biết, Hình công tử đã nói y thuật cao minh mới chẩn được mạch tượng của loại độc này, mà vị thái y đêm qua cũng chẩn không được, nói ra phụ thân sẽ không tin." Nói cho Diệp Nghêu biết sao? Hắn ngoài quyền lực thì còn biết gì nữa. Nếu thế lực của Tả gia không mạnh được như hắn sợ là Tả thị cũng sớm không có chỗ đứng ở Diệp phủ rồi.
Khương Văn âm trầm nhìn Diệp Cẩn Huyên hồi lâu mới hỏi: "Vậy tứ tiểu thư muốn thế nào?" Thực ra là hắn muốn nếu lên ý kiến của mình chỉ là trước tiên nghe cách nghĩ của nàng trước.
"Phiền Hình công tử, Khương công tử giúp ta một chuyện không biết có được không?" Thần sắc của Diệp Cẩn Huyên đầy lo lắng nhìn hai nam nhân trước mặt đáp phi sở vấn.
"Tứ tiểu thư cứ nói." Cả hai cùng đồng thanh, đương nhiên bọn họ sẽ nghe theo nàng. Trong bốn tiểu thư Diệp gia nàng chính là đáng thương nhất, bọn họ lại có hảo cảm với nàng nhất, chỉ cần nàng nói bọn họ nhất định sẽ đáp ứng.
"Phiền nhị vị công tử trước mặt phụ thân nói vài lời đến phụ thân nguyện ý đưa mẫu thân lên Trúc Huyền am dưỡng bệnh. Phần còn lại ở Trúc Huyền am sẽ có các vị sư thái sư tỷ chăm sóc nàng. Chuyện này phải tiến hành càng sớm càng tốt, không được chậm trễ." Giọng nói của Diệp Cẩn Huyên thập phần nghiêm túc.
Hiện không thể lưu Hồ thị ở lại Diệp gia thêm thời khắc nào nữa. Nếu thỉnh Dược Hằng đến chẩn bệnh Tả thị liền nghi ngờ, nàng ta giở thêm thủ đoạn gì chưa chắc mẫu nữ nàng có thể lại một lần tránh thoát. Vẫn là sớm rời đi an toàn.
"Được, chúng ta nhất định không phục sự phó thác của tứ tiểu thư." Cả hai không hề do dự liền đáp ứng. Không ngờ cách làm của nàng chính là như vậy. Ở Trúc Huyền am không khí trong lành, thức ăn không quá tốt nhưng tuyệt đối có lợi cho sức khỏe hơn ở Diệp phủ. Đương nhiên cả hai không ai biết được rằng nàng có ý cầu cứu Dược Hằng.
Diệp Cẩn Huyên đứng dậy hướng bọn họ khom người thực sâu thể hiện lòng biết ơn: "Ta thực sự không biết phải cảm kích nhị vị công tử thế nào nữa, nếu nhị vị công tử cần giúp gì cứ tìm đến ta, ta nhất định không từ chối."
"Tứ tiểu thư không cần khách sáo với tại hạ như vậy, mạng của tại hạ năm đó là do đại nhân cứu về, giúp đại nhân cũng là chuyện nên làm." Hình Trùng Xuyên nhẹ cười, hiện hắn mới cùng Khương Văn mua cùng một phủ nhưng lúc trước chính là ở biệt viện của Diệp phủ a.
"Là phụ thân giúp hai người không phải ta." Diệp Cẩn Huyên thẳng thắt lưng, nhàn nhạt giọng trả lời. Từ lúc nàng trở về đến này toàn nhận ân tình của người khác.
"Đại lễ của tiểu thư tại hạ thật nhận không nổi." Khương Văn nhẹ giọng nói, mắt không khỏi nhìn vào chậu hoa đỏ rực nở cực kỳ bắt mắt kia: "Chúng ta rời đi trước."
Diệp Cẩn Huyên gật đầu nhìn họn họ hành lễ rồi xoay người bước ra. Bản thân nàng đến gặp Hồ thị nói bóng nói gió bản thân thích chậu hoa kia rồi cho người âm thầm mang về viện. Nàng nói qua một hồi liền cáo lui ra khỏi Nghênh Xuân viện.
Nàng không trở về Nghi Thủy viên như đã hứa với Diệp Cẩn Liên Diệp, Diệp Cẩn Linh mà trực tiếp bảo Triệu quản gia chuẩn bị xe ngựa đến Mỹ Vị Thiêm Hương. Tiện thể nhờ Triệu quản gia giúp nàng cáo lỗi với hai vị tỷ tỷ hứa sẽ bù lại sau.
Xe ngựa đến Mỹ Vị Thiêm Hương liền dừng lại. Nàng trực tiếp bước lên trên lầu dưới bao ánh nhìn cùng nghị luận của mọi người xung quanh.
Đẩy cửa vào sương phòng quen thuộc, Chúc Tôn Hữu cùng Diệp Cẩn Huy đang vẫn còn đang nghiên cứu món gà gói lá sen mà Diệp Cẩn Huyên từng nói. Bởi vì mùi vị của lá sen tinh khiết không thể tùy tiền dùng nguyên liệu ướp gà nên kéo dài đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có kết quả.
"Đại ca, Chúc công tử hảo." Thu hồi vẻ mặt gấp gáp Diệp Cẩn Huyên nở nụ cười.
"Tứ tiểu thư hảo." Chúc Tôn Hữu nghe âm thanh êm ái của Diệp Cẩn Huyên liền xoay người lại.
Diệp Cẩn Huy ngồi chính diện nên chỉ cần ngước mắt là thấy muội muội mình. Chính vì điều này nên thần sắc khẩn trương mà nàng chưa kịp thu lại của lúc nãy đã bị hắn nhìn thấu.
"Muội muội một mình đến đây có chuyện gì?"
Chúc Tôn Hữu thức thời lập tức viện cớ cáo lui. Tuy nhìn không ra vẻ mặt khẩn trương của Diệp Cẩn Huyên như hắn cũng đoán được, nàng có bao giờ đến vào thời điểm này đâu.
Sau khi cửa phòng khép lại Diệp Cẩn Huyên nhanh chóng mang sự kiện ban sáng kể lại rồi nói: "Đại ca, hiện muội viết một phong thư nhờ đại ca cho người gửi đến tận tay Dược Hằng. Sau khi mẫu thân đến được Trúc Huyền am sẽ nhờ hắn đến đó chữa cho mẫu thân."
Diệp Cẩn Huy nhìu mày suy nghĩ lời của Diệp Cẩn Huyên cũng cảm thấy rất có đạo lý liền đáp ứng: "Chuyện này không thể chậm trễ, muội muội mau viết thư." Không ngờ đồ bổ hắn mang về chính là độc hại mẫu thân mình, nghĩ đến liền rùng mình. Tả thị thực sự quá ác độc, để chính tay bọn họ độc chết Hồ thị.
Diệp Cẩn Huyên lập tức cầm giấy bút viết một phong thư giao cho Diệp Cẩn Huy. Diệp Cẩn Huy nhận được thư lập tức rời khỏi sương phòng.
Với năng lực làm việc của Hình Trùng Xuyên cùng Khương Văn nàng tuyệt đối có thể tin tưởng được. Bọn họ thuyết phục Diệp Nghêu sẽ không bao giờ thất bại. Nàng chỉ lo lắng Dược Hằng làm khó tên đưa thư mà thôi.
Ngồi nhàn rỗi nàng nhìn mấy tờ giấy viết nguyên liệu cho món gà mà Diệp Cẩn Huy cùng Chúc Tôn Hữu biên soạn. Kỳ thực nàng biết ăn thôi không có biết làm.
Đời trước vất vả lặn lội dưới trù phòng học hết mấy tháng mới hầm được cho Đoan Mộc Chiến Phàm một chung gà cùng tuyết nhĩ. Hắn không những không dùng mà còn đem toàn bộ hất đổ.
Thở dài một hơi, dù gì hiện cũng không có gì làm chi bằng tự nấu cho bản thân dùng còn tốt hơn. Nghĩ là làm, nàng liền xuống trù phòng tự hầm cho mình một chung gà cùng tuyết nhĩ dựa theo công thức đời trước đã học.
Mang chung sứ lên với vẻ mặt lấm tấm mồ hôi nhưng miệng vẫn cười tươi đặt chiến lợi phẩm lên bàn. Nàng chậm rãi đưa tay mở nắp, vị tanh của gà bay ra khiến nàng nhăn mặt tâm trạng tuột một nửa, cầm muỗng múc ra chén nhỏ thưởng thức thành quả của mình.
Tâm trạng hoàn toàn tuột dốc không phanh khi đầu lưỡi chạm đến thìa canh. Sao lại có thể tanh như vậy? Khó ăn chết được được, nước nhớt nhớt nữa. Vô Sự đến ngửi cũng không buồn ngửi đã quay mặt đi nơi khác rồi.
Thầm nghĩ cũng may đời trước Đoan Mộc Chiến Phàm là hất đổ đi nếu không hắn dùng thử thì cả kinh thành đều biết nàng học mấy tháng hầm một món cũng không xong. Tự cười bản thân chỉ biết làm mỗi bánh màn thầu. Vẫn là từ bỏ hy vọng đi thôi.