“Huyên nhi, nàng hận ta đời trước để nàng chờ ta rồi lại cô độc dùng cơm đúng không?” Đoan Mộc Chiến Phàm đau đớn hỏi nhưng không cầu nàng trả lời: “Kỳ thực chính ta cũng hận mình như vậy.”
Diệp Nghêu giữ hắn ở lại phủ lại còn ở kế bên viện của nàng khiến hắn vui như điên không hề do dự liền đáp ứng. Hôm nàng đến hắn quá cao hứng muốn cùng nàng dùng bữa. Đáng tiếc cũng không thành.
Đời này bất luận hắn dùng thân phận nào, dùng bất kỳ cách gì cũng không thể cùng nàng dùng một bữa. Thậm chí một đũa cũng không thể được.
Khi ở trước phòng nàng nghe được nàng khóc lóc kích động hô to không muốn gả lòng hắn đau thế nào. Do nàng nhớ được ký ức tiền kiếp nên nàng mới có thái độ tránh xa nam nhân, cố ý cùng phụ hoàng hợp mưu nhận lấy cái chiếu chỉ vô hiệu kia.
Tất cả những thứ đó, đều là do hắn mà ra.
Diệp Cẩn Huyên một phen giật mình, nàng chưa từng nghĩ sẽ hận hắn hay trả thù hắn đối với nàng như vậy a. Đó là do hắn quá bận rộn làm sao có thể trách nàng được.
Ngay lúc muốn mở miệng phản bác lại nghe được âm thanh từ bên kia trướng mạn truyền đến: “Khó khăn lắm ta mới có thể dùng thân phận của Khương Văn thân cận cùng nàng. Hình Trùng Xuyên nói với ta nàng thích người biết cười đùa, ta lại cố ý dùng thân phận thực cùng nàng cười đùa. Không ngờ nhận lấy chính là sự ghét bỏ của nàng.”
Hắn cố gắng như lúc trước để nàng có thể một lần nữa lại trao tâm cho hắn. Đáng tiếc không có kết quả hắn liền dùng đến cách của Hình Trùng Xuyên. Nàng thà rằng chấp nhận thân cận với Khương Văn chứ không muốn cùng hắn. Hắn nghĩ đủ mọi lý do chỉ không dám nghĩ nàng cũng trọng sinh như mình.
Nếu hắn sớm xác định nàng cùng trọng sinh thì hắn sẽ trực tiếp đến gặp nàng nói rõ. Do một phần là chưa thể khẳng định, chín phần là hắn không muốn tin thế nên mới dùng hạ sách lừa nàng gả cho mình.
Nếu hắn sớm biết cách của Hình Trùng Xuyên biến hắn trong lòng nàng thành tên vô lại thì hắn nhất định cho tên tiểu tử kia một trận. Là do hắn nói với hắn nam nhân càng vô sỉ nữ nhân càng yêu thích.
Hóa ra đời này hắn làm người vô sỉ là có Hình Trùng Xuyên đứng phía sau chỉ điểm. Diệp Cẩn Huyên nhíu mày hắt một hơi mạnh, đúng là sau khi trọng sinh mọi thứ không thể như mình đoán được. Chỉ là hắn cũng trọng sinh, có oan tình?
“Dạo thuyền hoa không ngờ lại gặp được nàng, nghe được cầm khúc của nàng. Thích khách đến cũng vừa đúng lúc nên ta không nghĩ nhiều chỉ biết cùng nàng tránh đi.”
Làm anh hùng cứu mỹ nhân có gì không tốt? Lỡ như nàng lại động tâm lần nữa thì sao? Không ngờ nàng lo cho nam nhân khác không buồn để ý đến hắn.
“Khi nàng bị hoàng hậu cùng Diệp Cẩn Ninh bảo hiến vũ kỳ thực ta cũng muốn mở miệng giúp nhưng là bị bát hoàng huynh chặn lại. Lúc đó ta nghĩ nếu như nàng ngã ta sẽ đến đỡ...” Hắn đang giả nhàn vương đương nhiên không thể công nhiên thi triển khinh công đỡ nàng kịp lúc được rồi, nên chỉ có thể chờ thời cơ thôi. “Không ngờ nàng vừa ngã xuống tai họa liền xảy ra.”
Diệp Cẩn Huyên nhớ lại con Hổ Lục xà sắp cắn mình mình mặt liền tái nhợt không còn chút huyết sắc. Sau khi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, nàng nghĩ: Nếu hắn nhớ được ký ức tiền kiếp liền xem như nàng và hắn không còn thiếu nhau ân tình nào nữa.
“Hôm nàng trúng xuân dược là ta vô tình nghe đám người Bách Lý Nghiêm nói chuyện. Lúc đó ta lập tức theo sau họ ra ngoài tìm nàng. Ta nhớ Diệp Cẩn Linh từng bị tội danh cùng người thâu hoan trong phủ. Đời này nàng lại không như trước mà trở thành cái gai trong mắt của Tả thị ta liền không yên tâm. Quả thực lúc đó gặp được nàng.”
Hắn vốn nghĩ là do sau khi trọng sinh trở về mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát nên vụ án này vốn là của Diệp Cẩn Linh lại biến thành Diệp Cẩn Liên. Nàng đời này lại không như đời trước chỉ núp trong khuê phòng rất dễ dẫn họa lên người.
Nếu hôm đó hắn không nghe được chuyện kia sợ là không biết nàng lại phải gánh thêm tội danh nào nữa. Cùng nàng ngồi trên cây xem kịch từ đầu đến cuối hắn cảm thấy bản thân quả thật ngu ngốc. Diệp Cẩn Ninh chỉ có vẻ ngoài mị người bên trong thực chất không đáng giá thế mà hắn hết lần này đến lần khác ngu ngốc tin tưởng. Thậm chí còn vì nàng ta mà dùng thủ đoạn với nàng.
Nghĩ đến đây hốc mắt có hắn có chút đỏ, lệ trong hốc mắt cũng tăng lên không ít, tâm lại dấy lên một trận đau nhức khó dằn xuống. Cũng may lão thiên gia để hắn một lần nữa trọng sinh có cơ hội bồi tội với nàng.
Chỉ là...hắn trăm triệu lần không ngờ nàng cũng như hắn, cũng trọng sinh. Đây đối với hắn chính là báo ứng lớn nhất, nàng sẽ cho hắn cơ hội bù đắp chứ?
“Biết khi ta nghe nàng đáp ứng gả cho ta, ta đã cao hứng đến mức nào không? Chỉ là nàng đáp ứng gả cho Khương Văn không phải Đoan Mộc Chiến Phàm. Ta luôn tự hỏi, có gì khác biệt để nàng có quyết định kia. Nguyên lai nàng cũng trọng sinh như ta.”
Đoan Mộc Chiến Phàm cười khổ hai tiếng nặng nề bật ra từng chữ hắn không muốn thừa nhận nhất. Hắn cầm miếng ấm ngọc hổ phách trên tay từ từ giơ lên, đặt nó song song với đầu nàng: “Ta nhớ đêm tân hôn của chúng ta, ta làm vỡ miếng ngọc bội của nàng. Tuy ta không biết nó đối với nàng thế nào nhưng vẫn dựa theo trí nhớ mà cho người làm lại. Đáng tiếc đến hôm nay vẫn chưa có cơ hội tặng cho nàng.”
Đời trước hắn nắm tay nàng kéo ra ngoài, nàng phản ứng không kịp nên té xuống, miếng ngọc bội đeo trên cổ rơi xuống đất vỡ là hai mảnh. Nàng cố sức hất tay hắn ra để nhặt lại ngọc bội nhưng hắn vẫn như vậy kéo nàng đi. Hắn nhớ nàng quay lại nhìn ngọc bội đó rất lâu.
Hôm sau hắn được hạ nhân mang ngọc bội đó trình lên. Hắn có nhìn sơ qua nên cũng nhớ được một số chi tiết. Hắn còn nhớ khi nàng đến cầu hắn trả lại ngọc bội xong cực kỳ trân quý cất cẩn thận trong hộp gấm trên bàn trang điểm. Đương nhiên điều này cũng là do hạ nhân báo lại. Bởi vì lúc đó hắn hoài nghi nàng có tình lang, nếu thực sự như vậy có thể hưu nàng rồi hắn làm sao không muốn đây.
Nghĩ lại mới cảm thấy buồn cười, hắn dùng cách nàng yêu hắn để yêu nàng không ngờ lại chính là khiến nàng tổn thương nhiều hơn. Thấy nàng không ngừng rơi nước mắt hắn chỉ nghĩ bản thân lừa nàng nên nàng chưa thể chấp nhận được. Tuyệt không nghĩ tới lúc đó nàng chính là đang chịu tổn thương nghiêm trọng.
Đêm tâm hôn khi ly rượu hợp cẩn bị vỡ nàng đã sợ đến run cả người. Mỗi lần nàng làm gì đó xong đều bất giác muốn đổi chủ ý. Hắn nhìn thấy lại không thể hiểu được vì sao nàng lại sợ như vậy. Nhưng giờ đây đã thông suốt rồi, nàng là nhớ được, là sợ bị hắn ngược đãi.
Diệp Cẩn Huyên chăm chú xiết chặt vạt váy, nước mắt hạt to hạt nhỏ thi nhau rời khỏi mắt mà rơi. Nhớ lại những chuyện đời trước nàng thực sự kiềm không được nước mắt.