“Lúc nãy vương gia nói rằng đợi nghe xong người kể liền có thể trả lời, hiện thiếp thân trả lời cho người biết. Thiếp thân chưa hề hận qua vương gia.” Diệp Cẩn Huyên kiên định nhìn vào mắt Đoan Mộc Chiến Phàm, từng câu từng chữ được rõ ràng mà phun ra: “Thế nên thỉnh người mau đứng lên, đại lễ thế này thiếp thân nhận không nỗi.”
Nàng không hận hắn càng khiến hắn thống khổ hơn, bởi vì lúc này nàng chính là nói cho hắn biết, nàng đã không còn quan tâm đến hắn nữa rồi. Đôi mắt ngập tràn đau thương nhìn nàng: “Vậy còn những người kia, họ đối xử với nàng như thế nàng có...”
Lời còn chưa dứt đã thấy Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiếp thân cùng vương gia đều được trọng sinh nhớ được ký ức tiền kiếp bọn họ thì không. Nếu là tiếp tục trả thù cũng như hại người vô tội vậy, đời này thiếp thân muốn bình an mà sống, không nhắc đến chuyện tiền kiếp nữa.”
Nàng tin chắc rằng lão thiên gia ban cho nàng cơ hội ngàn năm hiếm có này không phải để nàng lợi dụng nó báo thù. Mà là muốn nàng hảo hảo tận dụng sống cho thật tốt. Thế nên nàng cũng chẳng có lãng phí bất kỳ một giây phút nào, đến giờ phút này, nếu thực sự bản thân có gì bất trắc, nàng cũng không còn hối hận gì nữa.
Đoan Mộc Chiến Phàm nghe nàng nói như vậy tâm cũng có một chút nguôi ngoai giữ lấy hai bắp tay của Diệp Cẩn Huyên khàn giọng hỏi: “Ta vẫn muốn vô sỉ một lần, mặt dày một lần hỏi nàng, Huyên nhi nàng có thể tha thứ cho ta không? Để ta một lần nữ bù đắp cho nàng, một lần nữa hảo hảo chăm sóc nàng.” Một lần nữa yêu thương nàng. Thế nhưng câu này hắn không dám nói ra miệng chỉ dám âm thầm bồi thêm. Hắn sợ nàng bảo hắn không đủ tư cách nói ra những lời này.
Diệp Cẩn Huyên nàng rất đáng thương sao? Cần người thương hại, cần người bù đắp sao? Không, nàng không cần, nàng tự học được cách yêu thương bản thân, không cần người khác đến giúp mình. Nàng nhẹ giọng nói một chữ: “Được.”
Đoan Mộc Chiến Phàm kích động ôm nàng vào lòng cảm kích nói: “Đa tạ nàng, đa tạ nàng thành toàn cho ta.” Hắn thề có trời đất chứng giám đời này hắn tuyệt không phụ nàng, không để nàng chịu khổ.
“Nhưng, thiếp thân vẫn có điều cầu khẩn vương gia.” Diệp Cẩn Huyên không hề động đậy chỉ điềm đạm ở trong vòng ôm ấp của hắn phun ra một câu.
“Nàng nói là được.” Đoan Mộc Chiến Phàm đang trong cao hứng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Chỉ cần nàng muốn hắn đều ứng.
Diệp Cẩn Huyên nở một nụ cười nhạt lại nói: “Vương gia thỉnh hưu thiếp thân.” Chỉ có rời xa hoàng tộc, nàng mới có thể tìm được an nhàn như bản thân mong muốn.
Vòng tay của Đoan Mộc Chiến Phàm đột nhiên cứng như khúc gỗ, mắt hắn tối đi không ít. Nàng tha thứ cho hắn chính là muốn rời xa hắn: “Nàng không tha thứ cho ta?”
“Không có!” Diệp Cẩn Huyên vẫn điềm đạm trả lời.
“Vậy vì sao không muốn lưu lại bên cạnh ta?” Vì sao không để hắn yêu thương nàng, không để hắn bù đắp cho nàng? Hắn biết hắn không xứng đáng, chỉ là hắn không muốn lại lần nữa mất đi nàng.
Diệp Cẩn Huyên đưa mắt nhìn về phía xa xăm bất định: “Vì thiếp thân muốn bình an.” Nàng muốn cùng đại ca, mẫu thân sống cuộc sống vui vẻ. Nếu mẫu thân biết Khương Văn chính là Đoan Mộc Chiến Phàm thì sẽ thế nào? Mẫu thân lúc trước luôn luôn khuyên nàng không nên cùng Diệp Cẩn Ninh tranh chấp, không nên dây vào hoàng thất. Do đó mẫu thân mới chọn Khương Văn cho nàng.
Đoan Mộc Chiến Phàm ôm lấy nàng chặt thêm một phần, giọng nói lạc đi không ít: “Huyên nhi, mẫu phi không còn, A Nhã sẽ thành thân, đời này ta chỉ còn có nàng.” Hắn tuyệt không để nàng rời khỏi hắn lần nữa.
Diệp Cẩn Huyên im lặng lúc lâu đáp phi sở vấn: “Mẫu phi vẫn còn sống.” Nàng muốn hắn biết, Diêu đức phi còn sống hắn sẽ không cô độc, hắn nên để nàng rời đi.
Đoan Mộc Chiến Phàm đương nhiên hiểu được ý nàng nhưng lại vờ như nghe không hiểu ý tứ sâu xa kia mà cao hứng hỏi: “Thật sao?”
“Là thật.” Diệp Cẩn Huyên gật đầu xác nhận rồi kể hắn nghe sự thật hôm đó.
Nàng được hoàng thượng giải vây đến gặp Diêu đức phi sợ nàng ta bị hoàng hậu hạ thủ nên tiên hạ thủ vi cường lập kế hoạch trước. Đến khi Diêu đức phi cảm thấy tình hình trong cung bắt đầu loạn liền y theo kế hoạch nàng nói mà hành sự.
Trước hết sáng sớm sẽ thả con diều hồng lên cao để bảo hiệu. Sau đó đến tối điều hết cung nhân đi, một mình ở trong tẩm cung đổ đầy dầu hỏa rồi rồi mới phóng hỏa. Bản thân mặc một thân y phục cung nữ nhân lúc hỏa hoạn loạn lạc mà chạy đến lãnh cung. Do Cẩm Thử cung rộng lớn mà cung nhân toàn bộ bị điều đi nên lúc phát hỏa không người phát hiện. Đến khi lửa lan rộng muốn dập tắt thì tẩm cung hòan toàn bị thiêu đến không còn gì.
Nàng cùng Nghê Thường sớm xuất phủ sớm chờ ở bức tường thành cao to ở phía bắc cũng chính là tường thành sau cùng của lãnh cung. Lúc trước nàng cũng đã từng tìm cách thoát khỏi hoàng cung nên cũng am hiểu một ít địa hình nơi đó. Chỉ là tường thành quá cao nàng không người trợ giúp nên thoát không được. Tiếp đến dùng hai thang cao sớm được chuẩn bị giúp Diêu đức phi ra ngoài. Khi được hỏi nàng đương nhiên bảo là Đoan Mộc Chiến Phàm liệu sự như thần nên nàng chỉ làm theo căn dặn của hắn.
Đoan Mộc Chiến Phàm nghe được kinh hách cũng không ít. Hắn buông nàng ra đứng lên mở cửa sổ nhìn sắc trời rồi hỏi: “Hiện mẫu phi ở đâu? Ta có tiện đi gặp?”
Diệp Cẩn Huyên biết Diêu đức phi lúc này thương nhớ nhi tử cũng là khó ngủ chi bằng mang hắn đi: “Được, đi thôi.” Lúc đầu nàng không muốn nói cho hắn nghe là vì sợ hắn diễn không giống làm lộ, không ngờ hắn diễn còn nhập tâm hơn nàng nữa. Diêu đức phi cũng không muốn bị phát hiện nên khi Nghê Thường đến thăm ngoài trừ hỏi thăm tình hình thì không cho nàng và hắn đến.
Nàng xoay người bước ra cửa gọi Nghê Thường: “Chuẩn bị xe chúng ta đến Mỹ Vị Thiêm Hương.” Chỉ có nơi đó mới có thể khiến nàng yên tâm.
Đoan Mộc Chiến Phàm theo nàng ngồi trên xe ngựa, rất lâu hắn mới nói: “Huyên nhi, ngày mai chúng ta đi thăm nhạc mẫu được không?”
“Mẫu thân cũng đang ở Mỹ Vị Thiêm Hương, vương gia vừa rời đi không lâu bệnh tình cũng khỏe nên đại ca âm thầm đưa trở về không để người khác biết.” Lúc nàng đưa Diêu đức phi đến mới bắt đầu kể cho Diệp Cẩn Huy biết hết mọi thứ còn bị mắng cho một trận vì tội giấu diếm không thành thật khai báo. Nàng là sợ hắn lo lắng thôi mà.
Đáy mắt của Đoan Mộc Chiến Phàm lóe lên, nàng khác trước rất nhiều. Lúc trước nàng nói hắn nghe đến phiền hiện lại chỉ nói những thứ nên nói, lòng hắn lại trầm một nhịp. Đưa tay muốn nắm lấy tay nàng lại không dám: “Huyên nhi, miếng ngọc này...”
Diệp Cẩn Huyên quay sang nhìn miếng ngọc trong tay Đoan Mộc Chiến Phàm. Đúng là miếng ấm ngọc đó hoa văn cũng gần giống nhất là trên đó có tên nàng nhưng không phải đại ca tặng.
Nàng đưa tay nhận lấy miếng ngọc: “Tạ qua vương gia.” Hiện hắn cũng có ký ức đời trước nàng cũng không cần ngày đêm lo sợ bị đánh nữa. Nhưng là tư tưởng của nữ huấn sớm ăn sâu vào máu nên nàng cũng không quá phận.
“Có giống miếng ngọc lúc trước không?” Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn thái độ hời hợt của nàng lo lắng hỏi.
“Ân, cũng giống.” Diệp Cẩn Huyên lật hai mặt xem qua rồi trả lời. Đời này đại ca chính là tặng Vô Sự cho nàng, nàng thỏa mãn rồi.
Mỹ Vị Thiêm Hương càng lúc càng đông khách nên mở thâu đêm suốt sáng. Hiện tại phải nói là lên đèn còn xa hoa hơn, náo nhiệt hơn bất kỳ nơi nào. Ngay cả thanh lâu cũng không thể sánh bằng nữa.
Diệp Cẩn Huyên cùng Đoan Mộc Chiến Phàm bước xuống xe ngựa. Nàng đi thẳng lên sương phòng mà Diệp Cẩn Huy an bài riêng cho Diêu đức phi. Thấy đèn sáng, nàng gõ cửa ba tiếng liền ngưng lại gõ thêm hai tiếng liền rồi nhích người sang một bên nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ gật đầu.
Chỉ thấy cửa mở, Diêu đức phi trong trang phục phụ nhân bình thường đứng ở giữa cửa nhìn hai người họ thất thần. Sau đó hoàn hồn liền nhìn tới nhìn lui lại đưa tay kéo cả hai vào trong, nhanh chóng nhìn hai bên rồi đóng cửa lại luôn miệng trách móc.
“Vì sao các ngươi là đến đây, lại còn đến vào giờ này?”
Diệp Cẩn Huyên vừa bước vào phòng há hốc nhìn Hồ thị cùng đang ngồi bên trong, nàng thầm than khổ rồi. Lúc đầu vốn định để mẫu tử nhà người ta đoàn tụ viện cớ đi thăm Hồ thị, bây giờ đến cái cớ hợp lý nhất cũng bị mất luôn rồi.
“Mẫu phi chúng ta đến thăm người, không nghĩ đến nhạc mẫu đại nhân cũng ở.” Đoan Mộc Chiến Phàm trong ngơ ngác bị nhiều hành động làm cho có chút đầu óc không được tỉnh táo rồi.
“Mẫu thân, người khuya như vậy còn đến là phiền mẫu phi làm gì, nữ nhi đưa người trở về nghỉ ngơi.” Diệp Cẩn Huyên nhanh chóng bước đến ôm một tay Hồ thị định kéo lên.
Hồ thị đẩy tay nàng ra không hề khách khí khẽ phản bác: “Chẳng phải các ngươi cũng thế sao, chỉ biết bảo mẫu thân làm phiền ngươi không làm phiền sao? Đúng là nữ nhi gả ra rồi như bát nước đã hất đi, chỉ biết quan tâm nhà trượng phu.”
Nàng vốn là nghĩ Diệp Cẩn Huyên không thích hoàng thất mà nàng cũng như vậy liền sợ nàng ta gả qua đó sẽ buồn bã. Không nghĩ đến nàng thực sự phí tâm rồi. Nghe Diệp Cẩn Huy nói nàng ta ở vương phủ được đối xử rất tốt, Diêu đức phi lại luôn miệng thề thốt rằng Đoan Mộc Chiến Phàm cũng rất yêu thương nàng ta nên cũng an tâm không ít. Chỉ là...ủy khuất Khương Văn rồi, có cơ hội phải hảo hảo nói cùng hắn mới được.
Diệp Cẩn Huyên muốn khóc cũng không có nước mắt nữa. Oan quá mà, nàng vốn định mượn Hồ thị làm cớ rời đi, không ngờ lại bị nói thành quan tâm bên nhà trượng phu: “Mẫu thân, người nói đi đâu rồi, nữ nhi là lo lắng cho sức khỏe của hai người.”
“Được rồi được rồi, bất quá các ngươi đến cũng vừa đúng lúc chúng ta còn đang nhắc đến hai ngươi đây.” Diêu đức phi ngồi xuống bên cạnh Hồ thị nhẹ nhàng cười: “Đều ngồi xuống cả đi.”