TRỌNG SINH TẦM AN

Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người

Tác giả: Luna Huang

Diêu đức phi biết chuyện xảy ra trong Diệp phủ nên cách sự kiện kia không lâu liền triệu Diệp Cẩn Huyên tiến cung.

Sau khi hành qua lễ nàng ngồi xuống bên ghế, Diêu Đức phi hiền hòa nói: "Cũng may Cẩn Huyên vô sự thật khiến ta lo lắng."

"Phiền nương nương lo lắng Cẩn Huyên thật đáng trách." Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng nói.

"Nha hoàn thiếp thân của ngươi đã không còn không biết đã tìm được người mới?" Diêu Đức phi nhấp một ngụm trà xong lại hỏi.

"Hiện Diệp phủ bận rộn chuẩn bị đại hôn cho đại tỷ nên đại nương rất bận rộn, mẫu thân lại mang bệnh nên vẫn chưa tìm được người." Diệp Cẩn Huyên thành thực trả lời.

Hôm đó sau khi nàng cùng Diệp Cẩn Huy từ Mỹ Vị Thiêm Hương trở về đã nghe Bách Lý Hạ trực tiếp đến cầu thân. Hành động này chứng tỏ đã là rất cho Diệp Nghêu cùng Diệp Cẩn Liên mặt mũi. Xưa này đều là mai mối đến cửa cầu thân.

Diệp Cẩn Liên đã mười bảy tuổi rồi nên Diệp Nghêu không hề do dự mà sảng khoái đồng ý. Kết thân với hầu phủ chính là ý nghĩ vốn có của hắn, mà Bách Lý Nghiêm lại còn tài hoa tướng mạo tốt đẹp như vậy, hắn làm sao sẽ từ chối đây.

Nàng cũng là vui mừng thay cho Diệp Cẩn Liên cuối cùng cũng thoát khỏi cái phủ hắc ám này. Nàng biết là Bách Lý Nghiêm sợ còn có người động tay chân nên mới nhanh chóng cầu thân như vậy.

Diêu đức phi nghe được khẽ gật đầu nói: "Vậy bổn cung ban cho ngươi, ngươi chỉ cần tùy ý chọn là được không cần câu nệ."

Nói thế chính là triệt đường lui của Diệp Cẩn Huyên, không cho nàng có cơ hội từ chối. Diệp Cẩn Huyên không thể làm gì khác hơn chính là tạ ơn.

Diêu đức phi cho người gọi năm cung nữ trẻ tuổi bước vào. Cung nữ dung mạo thanh tú y phục đồng bộ nhẹ nhàng bước đến hành qua lễ rồi hơi cúi đầu đợi Diệp Cẩn Huyên chọn lựa.

Mắt của Diệp Cẩn Huyên phát sáng khi thấy được Nghê Thường. Lúc nàng bị đầy vào lãnh cung hằng đêm chỉ có mỗi nàng ta được phân công đến đút cơm cho nàng dùng, đưa nước cho nàng uống. Tuy là vậy nàng ta chưa từng có thái độ khinh khi nàng.

Nhìn vào cơm cùng thức ăn nàng ta đưa đến nàng biết đó chính là phần ăn của cung nữ. Nàng ta không dùng mà đưa phần của mình cho nàng dùng, còn khuyên nàng không nên đau lòng nữa. Nàng dùng cơm cùng nước mắt chỉ có thể nhìn nàng ta một tiếng cảm tạ cũng không thể nói được. Vậy đời này liền chọn nàng ta đi.

"Nương nương, Cẩn Huyên chọn nàng." Nàng không hề nhìn những người khác mà trực tiếp đứng lên bước đến bên người Nghê Thường.

"Được, Nghê Thường sau này nàng sẽ là chủ tử của ngươi." Diêu đức phi ứng một tiếng liền phân phó Nghê Thường.

"Vâng." Nghê Thường nhẹ nhàng ứng một tiếng liền hướng Diệp Cẩn Huyên phúc thân: "Nô tỳ gặp qua quận chúa."

"Ân, đứng lên đi." Diệp Cẩn Huyên bước về chỗ của mình. Nghê Thường cúi thấp đầu bước theo đứng phía sau.

Nói chuyện một lúc nàng cùng Nghê Thường xuất cung. Đúng lúc gặp được Đoan Mộc Chiến Khôi trong ngự hoa viên. Hai người liền khom người hành lễ.

Đoan Mộc Chiến Khôi vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên môi: "Thương thế của quận chúa thế nào rồi?" Tuy đã qua mấy ngày trôi qua nhưng hôm nay hắn mới có cơ hội gặp nàng nên thuận miệng hỏi.

Diệp Cẩn Huyên giấu vẻ ngạc nhiên dưới đáy mắt mỉm cười: "Vết thương không đáng ngại phiền thái tử điện hạ quan tâm rồi." Hắn khi nào phát hiện nàng bị thương? Hôm đó nàng cố ý đứng ngược sáng để không ai phát hiện cơ mà.

Đoan Mộc Chiến Khôi nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Cẩn Huyên nhưng lại không cho nàng biết đáp án: "Thời thần không còn sớm quận chúa cũng nên sớm hồi phủ, bổn cung còn việc liền không thể tiễn quận chúa."

Hôm đó hắn thấy được lúc Diệp Cẩn Linh cùng Diệp cẩn Liên chạy đến ôm nàng, tay trái của nàng có run một cái, đôi mày cũng hơi chau lại. Từ đó hắn liền biết tay trái nàng bị thương hôm đó lại không tiện hỏi.

Diệp Cẩn Huyên cúi người tiễn Đoan Mộc Chiến Khôi xong liền hồi phủ.

Diệp Nghêu bị Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên thuyết phục để Hồ thị đến Trúc Huyền am tịnh dưỡng nhưng là phải sau đại hôn của Diệp Cẩn Liên. Mọi người nghe cũng hợp lý nên không ai nói thêm gì.

Trên dưới Diệp phủ lại lần nữa có hỉ sự, do quá gấp gáp nên Diệp Cẩn Liên không thể tự tay thêu giá y cho mình là do Bách Lý Nghiêm cho người mang đến.

Diệp Cẩn Linh, Diệp Cẩn Ninh cùng hai di nương đều phải cùng nhau giúp đỡ thêu hà bao để Diệp Cẩn Liên gả vào hầu phủ có lễ vật tặng hạ nhân. Cả hạ nhân Diệp phủ người nào tay nghề tốt cũng phải đến giúp.

Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Huy thì an nhàn hơn. Bởi Hồ thị sắp rời kinh thành nên bọn họ không cần nhúng tay vào bất cứ việc chỉ là đưa Hồ thị đi dạo. Đương nhiên nơi ghé thăm chính là Mỹ Vị Thiêm Hương rồi.

Rất nhanh cũng đến đại hôn, bên này Diệp Cẩn Liên ôm lấy Cơ di nương khóc lóc lên kiệu hoa bên kia Hồ thị lên xe ngựa đến Trúc Huyền am. Diệp Cẩn Huyên tỉ mỉ chọn một ít lễ vật tặng các sư thái sư tỷ nhờ Hồ thị gửi giúp.

Diệp phủ ngày hôm nay chính là thiếu đi hai người. Diệp Cẩn Huyên biết đây là chuyện tốt nàng không nên rơi lệ. Đối với Hồ thị rời khỏi Diệp phủ ngày nào chính là sống tốt ngày đó. Còn với Diệp Cẩn Liên có lẽ là một khởi đầu mới.

Nàng ngồi trước bàn sách đặt một cây đàn trước mặt chậm rãi thả mình vào khúc nhạc. Hiện nàng có bộc lộ tài năng hay không thì cũng tránh không thoát việc làm cái gai trong mắt của mẫu nữ Tả thị vậy thì việc gì phải giấu.

Nghê Thường ở bên cạnh hầu hạ không nói lời nào. Vô Sự nằm nửa người trên đùi Diệp Cẩn Huyên đậu cọ cọ lên bụng nàng, lông trắng muốt, nhắm mắt, đôi tai nhúc nhích vẻ mặt cực kỳ thưởng thức.

Học không được cách chấp nhận thua cuộc

Có lẽ chỉ còn cách ra sức gánh vác

Khó hiểu thấu lòng người tàn khốc

Lại khiến ta thêm can đảm nổi chìm

Nhìn ko rõ con đường trước mắt

Chỉ có thể từng bước tiến lên

Nào sợ cuộc chơi đi đến hồi kết

Vẫn còn đây một thân ngang tàng

Học ko được cách thờ ơ

Nhất mực quan tâm người đến hồ đồ

Ai sẽ bảo vệ tín ngưỡng

Ai cũng muốn được chở che

Sắc trời phía trước đã lụi tắt

Mong thấy người cong miệng mỉm cười

Gió mưa phiêu diêu khi ấy

Lại khiến đầu ngón tay ta ấm áp ko nguôi

Học ko được cách lùi bước

Vấp ngã tới thịt nát xương tan

Cả đời bi lạc hỉ nộ

Nhưng lại chỉ từng khóc vì người

Nhìn ko rõ con đường phía trước

Chỉ có thể từng bước tiến lên

Nào sợ cuộc chơi đến hồi kết

Vẫn còn đây một thân ngang tàng

Quên ko được, rất để tâm

Thà rằng lạc lối giữa nhân gian

Ai ngây thơ ai mù quáng

Bị sự dịu dàng của ai làm cho đảo điên

Sắc trời phía trước đã lụi tắt

Mong thấy người cong miệng mỉm cười

Gió mưa phiêu diêu khi ấy

Lại khiến đầu ngón tay ta ấm áp ko nguôi

Ngày hôm ấy ánh mắt ấy

Ai khiến thời gian dừng lại

Bước chân bối rối của ai

Ai đem chính mình trói buộc

Cầu vồng rực rỡ hoang sơ

Ai đem ảo giác bồi đắp

Ai lại mải miết hăng say ko hề nhìn lại

Liều mạng nở ra con đường máu

Ngày hôm ấy ánh mắt ấy

Người khiến thời gian dừng lại

Kết cục tiến lên phía trước

Sẽ đem tình yêu phung phí

Học cách tự do tự tại

Học cách mỉm cười bảo hộ

Đã có bờ vai ấm áp của người

Ai còn lo sợ cô độc...

Khúc nhạc cô độc từ sương phòng lầu hai của Diệp Cẩn Huyên vang vọng cả Nghi Thủy viên. Trong màn đêm cô tịch nghe càng nao lòng người.

---------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------

Trái ngược với Nghi Thủy viện, không khí của Hầu phủ cực kỳ náo nhiệt. Bách Lý Hạ cười đến mọi người không thể tìm được con mắt của hắn đâu nữa. Hài tử của hắn hoàn khố suốt bao nhiêu năm cuối cùng cũng chịu yên ổn rồi.

Bách Lý Nghiêm bị đám bằng hữu chuốc rượu đến có chút khó chịu, đây là muốn hắn ngủ thật ngon trong đêm hoa chúc đây mà, cao giọng hô to: "Không chơi nữa, bổn thế tử trở về phòng đây."

Có mấy âm thanh cười trêu chọc hắn.

"Thế tử gia là đau lòng tân nương tử một mình trong phòng tịch mịch sao?"

"Thế tử gia thành thân rồi cũng biết nghĩ cho người khác hơn."

"Nhanh như vậy liền chỉ biết đến thê tử bỏ mặc chúng ta."

"Đúng a, thế tử gia đã gần một năm không cùng chúng ta tụ tập, hôm nay nhất định không tha."

"..."

"Các ngươi cũng nên chú ý đến chuyện thành thân đi thôi." Bách Lý Nghiêm cười ha hả giáo huấn người khác. Còn lâu hắn mới chịu cùng đám nam nhân này trải qua đêm tân hôn: "Các người muốn uống để hôm khác nhất định không phải hôm nay."

Dứt lời hắn phất tay áo đi vào phương hướng của viện mình. Đám nam nhân kia đương nhiên không chịu tha cho hắn rồi lập tức đi phía sau hắn tiếp tục nháo.

Bách Lý Nghiêm đẩy cửa bước vào phòng lập tức đóng cửa lại nhốt mấy tên lắm mồm kia ở bên ngoài, mồm không quên mắng: "Lập tức trở ra ngoài cho bổn thế tử." Muốn quấy rối hắn sao, đừng mơ tưởng!

Diệp Cẩn Liên đoan trang ngồi trên giường nghe được tiếng của Bách Lý Nghiêm khẩn trương đến nỗi nắm chặt tay áo. Bên tai còn vang vọng tiếng trêu chọc của đám bằng hữu của Bách Lý Nghiêm bảo nàng nên bắt hắn quỳ ván giặt nếu dám lén phén bên ngoài, nhịn không được cũng cười ra tiếng.

Bách Lý Nghiêm nghe được mặt đen lại không ít, đây là dạy hư nương tử hắn nha. Hắn bước đến đến giường đưa tay kéo khăn hỉ ra rồi khom lưng ôm quyền cười nói: "Nương tử hữu lễ."

Dung mạo của Diệp Cẩn Liên đập vào mi mắt dưới ánh nến lung linh quả thực chính là lay động lòng người. Nàng e lệ gò má hiện lên phi sắc nhẹ nhàng nói: "Thỉnh tướng công thương tiếc."

Bách Lý Nghiêm đứng thẳng người phất tay áo bảo đám người hầu hạ lui ra ngoài rồi bước đến bên tủ áo gỗ lấy ra một hộp gỗ xoay người đến chỗ Diệp Cẩn Liên, ngồi bên cạnh, tay nhẹ nhàng mở ra.

Diệp Cẩn Liên nhìn không được tò mò nhìn vào trong hộp. Một chuỗi ngọc thất sắc đập vào mi mắt khiến nàng nhớ lại chuyện Diệp Cẩn Huyên từng kể, chỉ là nàng ta không nói rõ bên trong là vật gì. Sẽ không phải đây là thứ được nhắc đến chứ.

Bách Lý Nghiêm cầm chuỗi ngọc thất sắc lên vì Diệp Cẩn Liên đeo lên, miệng không quên nói: "Chuỗi ngọc này ta vốn nhờ tứ muội muội thay ta tặng nàng nhưng tứ muội muội lại từ chối. Không ngờ hôm nay ta có thể tận tay vì nàng đeo lên."

Nghĩ lại những ngày học kham khổ, nhịn ăn, tập võ rèn luyện thân thể để có kết quả này thật là đáng giá. Cũng phải nhờ lời nói đầy đau lòng của Diệp Cẩn Huyên để hắn có quyết tâm như vậy.

Diệp Cẩn Liên mỉm cười nhìn vẻ mặt của Bách Lý Nghiêm, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho hắn. Nàng đã từng nói có thể gả cho bất cứ ai tuyệt đối không phải hắn, nhưng hôm nay, hắn lại có thể để nàng đổi ý.

Đường nhìn hạ xuống chuỗi ngọc thất sắc trên cổ trong lòng tràn đầy ấm áp. Bách Lý Nghiêm chậm rãi ôm lấy tân nương tử hạ nụ hôn xuống môi nàng.

Mùi rượu gạo nhè nhẹ quanh quẩn trong khoang miệng của hai người, tình nồng ý đậm. Bách Lý Nghiêm nhẹ nhàng đỡ Diệp Cẩn Liên nằm xuống rồi áp nàng dưới thân rất thành thục. Diệp Cẩn Liên nhớ được gì đó liền đẩy hắn ra nói: "Chúng ta vẫn còn chưa uống rượu hợp cẩn."

Bách Lý Nghiêm cau mày nhìn bình rượu hợp cẩn được đặt trên bàn tròn gỗ phía xa liền cảm thấy vô cùng phiền phức. Dục hỏa đang thiêu đốt trong người thúc giục hắn nên bỏ qua bước phiền phức này.

Hắn lại chôn người xuống cổ của Diệp Cẩn Liên hít mùi hương thơm tho chỉ thuộc về nàng, nỉ non: "Cái đó mai uống cũng được, bây giờ phải làm chính sự trước."

Diệp Cẩn Liên đương nhiên không đồng ý, thế nào có thể bỏ qua bất kỳ bước nào được. Đó là giấu hiệu không cát lành. Nàng ở bên tai lằng nhằng lải nhải suốt, lại còn bày ra thái độ bất hợp tác nếu hắn không thuận theo. Bách Lý Nghiêm buộc lòng đứng dậy lếch thân xác đi lấy bình rượu hợp cẩn cùng nàng dùng.

Sau khi dùng qua cả bình lẫn ly đều bị ném xuống đất. Trướng mạn mỏng trên giường nhanh chóng hạ xuống. Ánh nến long phượng cháy rực trong mảnh xuân sắc tình nồng.

Bình luận

Truyện đang đọc