TRỌNG SINH TẦM AN

Tác giả: Luna Huang

Hừng đông, ánh lửa cũng đã tắt, tiếng chim hót véo von trong rừng chào ngày mới. Diệp Cẩn Huyên cùng Khương Văn cũng chuẩn bị rời đi. Tay của hắn không thể tiếp tục giục ngựa nên chỉ có thể dẫn ngựa đi bộ.

Diệp cẩn Huyên ngồi trong xe ngựa nghĩ lại đoạn đối thoại hôm qua mặt cũng đỏ lên không ít. Ngẫm ngẫm không hiểu sao hôm qua nàng có thế bình tĩnh như vậy mà đáp hắn. Cắn cắn môi nàng đưa tay xốc xe ngựa lên nhìn mặt Khương Văn, thấy hắn nhìn mình, nàng vội thả trở xuống.

Thái độ cứ hệt như đời trước lúc gặp được Đoan Mộc Chiến Phàm vậy, chính là kiềm chế không được tâm tình kích động, tim sắp bay ra ngoài. Duỗi tay vuốt vuốt lồng ngực, vỗ vỗ mặt để bản thân trấn tĩnh trở lại.

Lại nói cũng may hôm qua chỗ ngủ không tốt nàng ngủ không sâu giấc nên hắn không biết được tướng ngủ của nàng không tốt. Có nên nói cho hắn nghe trước để hắn chuẩn bị tinh thần không?

Khương Văn thấy được liền ngạc nhiên không ít mà đau lòng cũng không kém. Nàng là động tâm rồi sao? Xem ra chỉ có thể như vậy mà tiến hành thôi. Tay nắm chặt dây cương, tâm trạng trầm thấp như muốn giết người, cước bộ nặng nề như chân đeo đá to. Ngay cả hai con ngựa cũng không dám nhìn hắn tránh mang họa sát thân.

Khi trở về phủ trời chập tối, Khương Văn phải đến gặp Diệp Nghêu thuật lại lý do về trễ. Diệp Cẩn Huyên lại vui vẻ trở về Nghi Thủy viên.

Nghê Thường vừa thấy nàng đã nhanh chóng chuẩn bị nước nóng. Vô Sự là nhào vào lòng nàng không chút nể nang thân thể của bản thân bây giờ đã phát triển không còn như trước nữa. Diệp Cẩn Huyên không chút phòng bị liền ngã luôn xuống đất để Vô Sự tùy ý liếm mặt mình mà cười khúc khích.

Sau khi tắm xong, dùng qua bữa tối nàng đến phòng của Diệp Cẩn Huy. Diệp Cẩn Huy nghe xong cũng là bất khả tư nghị. Hóa ra lần trước Khương Văn vì chuyện này mà không dám đáp ứng thú muội muội hắn.

"Vậy là tốt rồi, rời khỏi đây sớm một chút tiện thể để đám người kia mau chóng chết tâm đi."

Hiện Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên một phủ, nếu Diệp Cẩn Huyên gả đến đó cũng có Diệp Cẩn Linh bầu bạn. Đây chính là vẹn cả đôi đường.

"Vậy còn đại ca, đại ca muốn khi nào thành thân?" Diệp Cẩn Huyên chớp chớp đôi mắt to đôi Diệp Cẩn Huy trả lời.

Diệp Cẩn Huy ngửa mặt lên trần cười to một trận: "Ta còn chưa tìm được nữ nhân có thể hoàn khố cùng ta nên tạm thời không nhắc đến."

Diệp Cẩn Huyên bất khả tư nghị nhún vai trở về phòng.

-------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------

Ngày hôm sau, Tả thị đột nhiên bảo muốn đưa nàng cùng Diệp Cẩn Ninh đi đến cây nhân duyên cầu nhân duyên cho cả hai. Diệp Cẩn Huyên cẩn thận mang theo cả Nghê Thường cùng Vô Sự cùng đi.

Khi đến nơi mới biết được cái nơi được gọi là có cây nhân duyên nằm gần khu săn bắn của hoàng cung, mà bên khu săn bắn hôm nay lại vô cùng náo nhiệt. Diệp Cẩn Huyên vì muốn tránh người quen nên cố gắng thật im lặng tránh tạo sự chú ý cứ như vậy mà cùng Vô Sự, Nghê Thường đi đến cái cây nhân duyên.

Diệp Cẩn Ninh liên tục nhìn về phía khu rừng được cấm vệ quân canh gác nghiêm ngặt ở gần đó như chờ có người mời nàng vào trong. Tả thị cũng là đang đợi Diệp Nghêu vô tình đi ra nhìn thấy mình nên không để ý đến Diệp Cẩn Huyên.

Đến cây nhân duyên, nàng nhìn hai cây cổ thụ to mọc quấn lấy nhau hai vòng có có hơn. Gốc cây cực to, tán cây rậm rạp xanh tươi đan xem màu đỏ của dải băng đỏ dài cùng mộc bài treo lủng lẳng. Dải băng đỏ dài mỗi đầu buộc một miếng bài gỗ được khắc tên của mình cùng người mình thích lên trên rồi ném lên. Ném càng cao thì tỷ lệ nguyện vọng sẽ đạt được sẽ càng cao.

Diệp Cẩn Huyên mắt đứng nhìn rồi cúi người hỏi Vô Sự: "Vô Sự đã nhìn trúng cô nương nhà nào bổn quận chúa giúp ngươi thành toàn."

Vô Sự sủa vài tiếng đan xen với tiếng cười khanh khách của Diệp Cẩn Huyên. Nghê Thường mua xong một bộ cầu nguyện gọi là hồng tuyến cho nàng rồi cung kính nói: "Quận chúa, người để ý nam tử nhà nào liền viết tên lên đây rồi thả lên đi."

Diệp Cẩn Huyên cũng ngạc nhiên về độ học hỏi nhanh của Nghê Thường. Nàng cùng nàng ta chính là vừa mới được nghe một thẩm thẩm giải thích xong thôi mà. Bất quá nhìn lên dải băng đỏ trên tay Nghê Thường nhàn chán lắc đầu: "Vô vị, ta không có hứng thú."

"Nô tỳ lỡ mua rồi, người thử đi." Nghê Thường đương nhiên muốn biết nam tử trong lòng Diệp Cẩn Huyên rồi.

"Vậy ngươi tự ném đi, viết tên nam tử ngươi thích lên trên, bổn quận chúa thành toàn cho ngươi, không cần đợi nguyệt lõa chứng giám phiền phức vậy đâu." Diệp cẩn Huyên bước đến bên một ghế đá ngồi xuống ôm Vô Sự ngắm cảnh.

Nghê Thường không buông tha bước đến trước mặt tiếp tục lải nhải: "Nhưng nô tỳ lỡ viết tên của người vào rồi." Còn biết trêu ngược lại nàng nữa, cũng may nàng chưa có người trong lòng nha.

Diệp Cẩn Huyên khép hờ mắt nhìn Nghê Thường bất khả tư nghị. Vì sao hoàng thượng không gấp mà thái giám gấp?

Lúc này Diệp Cẩn Ninh cũng bước đến trên tay cầm một bộ cầu nguyện đi đến: "Tứ muội muội vẫn chưa cầu xong sao?"

"Muội không có cầu, đây là Nghê Thường tự cầu cho mình." Diệp Cẩn Huyên mỉm cười tươi tắn đáp trả. Hiện nàng không có mang theo mạn che mặt nên vết sẹo kia dưới ánh nắng chính là khiến người kinh sợ.

Nghê Thường không dám lên tiếng chỉ biết giấu một bên mộc bài đã được viết tên của Diệp Cẩn Huyên vào trong lòng bàn tay. Đầu hơi cúi như đang chờ kỳ tích xuất hiện.

Vô Sự đến nhìn cũng không buồn nhìn đến Diệp Cẩn Ninh một mắt. Diệp Cẩn Huyên ngồi yên lặng xoa đầu Vô Sự. Diệp Cẩn Ninh thước tha bước đến ngồi bên cạnh cười nói: "Kỳ thực ta không có người trong lòng nên cũng không thể viết. Mẫu thân cũng thật là đột nhiên kéo chúng ta đến đây để làm gì."

"Đại nương là lo cho hôn sự của tam tỷ nên mới làm như vậy." Diệp Cẩn Huyên vờ vịt nói: "A, đại nương đi đâu sao không thấy?"

"Ta cũng không biết." Diệp Cẩn Ninh vội vàng quay sang phân phó Mẫu Đơn: "Ngươi mau tìm mẫu thân."

Mẫu Đơn ứng tiếng lập tức rời đi. Lúc này đột nhiên có một mũi tên từ hướng khu săn bắn rơi xuống trước mặt hai người khiến cả hai giật mình, Diệp Cẩn Ninh thét thất thanh. Không lâu sau liền thấy được Hình Trùng xuyên bước đến nhặt tên.

Cả hai đứng lên đồng thanh hô: "Nhị tỷ phu hảo."

Hình Trùng Xuyên thấy hai người chính là cũng có chút bất ngờ, hơi cúi người chào lại: "Tam muội muội, tứ muội muội hảo."

Diệp Cẩn Ninh chỉ vào mũi tên nhẹ giọng nghi hoặc: "Đây sẽ không phải là do nhị tỷ phu bắn chứ?" Tiễn pháp của Hình Trùng Xuyên cũng không phải tệ nhất định sẽ không có lạc hướng như vậy.

"Không phải của ta, là của thế tử gia bắn." Hình Trùng Xuyên cho người nhặt tên rồi khom người nói: "Ta thay thế tử gia hướng hai muội muội bồi tội, cũng không phải là cố ý để hai muội muội kinh hách đâu. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn."

Diệp Cẩn Huyên ôm trán ngao ngán. Bách Lý Nghiêm không biết võ công cho hắn đến khu săn bắn để làm gì? Cho dù có thì cũng mang tính tượng trưng thôi đâu cần phải để hắn thực sự cầm cung tên chứ. Nhỡ như vô tình lấy mạng của ai thì sao?

"Nhị tỷ phu vẫn là mau chóng trở về tránh chậm trễ để mọi người đợi." Diệp Cẩn Ninh nhẹ cười nhắc nhở. Thực ra nàng là muốn Hình Trùng Xuyên mau chóng trở về báo lại tình hình để mọi người phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Diệp Cẩn Huyên đương nhiên đoán ra được ý này của Diệp Cẩn Ninh nên bồi thêm vào: "Nhị tỷ phu phải nhớ kỹ, cả ngày hôm nay chưa từng gặp muội." Nàng mới không vào đó.

Hình Trùng Xuyên nghe được lập tức đáp ứng rồi xoay người rời đi. Hắn thực sự không ngờ Diệp Cẩn Huyên và Diệp Cẩn Ninh lại trái ngược xa như vậy.

Thấy bóng lưng của Hình Trùng Xuyên biến mất Diệp Cẩn Huyên vội vàng đứng lên nắm tay Nghê Thường nói: "Tam tỷ, muội cùng Nghê Thường đi khắc tên lên mộc bài đây, tam tỷ ở đây đợi đại nương đi." Dứt lời nàng lập tức rời đi.

Đường nhìn mang theo sắc bén của Diệp Cẩn Ninh nhìn theo bóng lưng của Diệp Cẩn Huyên, khóe môi nhếch cao. Muốn không ai thấy được dung mạo xấu xa của ngươi sao, bổn tiểu thư liền khiến người thất vọng. Nàng đâu biết Diệp Cẩn Huyên không hề ngại người thấy dung mạo của mình, mà là sợ đụng phải đám hoàng thất thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc