Nhìn gian phòng chỉ có bốn bức tường, Điền Thụy mất nửa ngày cũng chưa thể tin được.
Lần theo những ký ức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, cậu nhận thấy mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại.
Tiểu thuyết này kể về câu chuyện tình yêu của cặp nam nữ chính, nguyên chủ có thể có được một cái tên trong cuốn tiểu thuyết này bởi vì cậu chính là chủ nhà trọ của nhân vật phản diện, tính cách xảo quyệt, vô lý, mọi người xung quanh đều không yêu thích.
Mới mấy hôm trước, bởi vì tiền thuê nhà mà nguyên chủ còn chửi mắng nhân vật phản diện còn chưa hắc hóa một trận, muốn đuổi bọn họ đi để cho một khách trọ ra tay hào phóng thuê phòng.
Nhưng mà sau này mới biết, khách trọ hào phóng kia hóa ra lại là một tên lưu manh vô lại, ngoài miệng thì nói ngon nói ngọt cam kết cho nguyên chủ tiền thuê nhà cao hơn, nhưng trên thực tế lại khất nợ không trả, say rượu loạn tính còn chém nguyên chủ mấy dao. Hàng xóm chung quanh cũng không có chút đồng tình nào, còn trách nguyên chủ tự làm tự chịu, nhất định muốn đuổi khách trọ tử tế đi, rước vào một tên quỷ dạ xoa.
Mà nhân vật phản diện Hà Vũ sau khi bị đuổi đi, bị người khác vu cáo đùa giỡn lưu manh, bị phán ba năm tù giam, em trai em gái cũng bị bắt cóc, hắn liền triệt để hoặc hóa. Những ai đã từng xúc phạm hắn trước kia đều bị hắn xử lý, tên chủ trọ độc ác là nguyên chủ đương nhiên cũng không thể chạy thoát được.
Nghĩ đến kết cục cuối cùng của nhân vật mình, cậu không khỏi rùng mình một cái.
Hiện tại cậu đến ôm cái đùi lớn đó cũng còn kịp đúng không?
Điền Thụy đi ra cửa, nhà cậu có ba căn phòng, trong đó hai căn đã cho người khác thuê, một tháng cũng thu được 10 đồng. Tuy nói trong năm 80, 10 đồng không phải là nhiều, nhưng cũng không ít, chi tiêu tiết kiệm một chút cũng đủ tiền ăn uống sinh hoạt. Nguyên chủ hết ăn lại nằm, cũng không ra ngoài tìm việc làm, chỉ dựa vào tiền thuê nhà mà sống.
Nhưng nguyên chủ lại ngại tiền không đủ tiêu, có một người đến từ địa phương khác để ý thấy sân nhà này khá lớn, muốn thuê lại với giá 12 đồng, nguyên chủ liền đồng ý ngay lập tức.
Nhưng mà đây là chuyện trước kia, bây giờ cậu đã thay đổi rồi.
Cậu chỉ muốn sống cuộc sống tiểu phú tức an, cũng không muốn rước vào một tên bạo lực điên cuồng. Lúc này cậu đã đến gõ cửa căn phòng bên kia, trong phòng còn nghe thấy âm thanh nức nở của một bé gái, lúc mở cửa còn thấy đôi mắt đỏ hoe của bé.
Bọn họ đã bắt đầu đóng gói hành lý, thế nhưng mấy năm qua đồ đạc quá nhiều, trong thời gian ngắn không thể thu dọn xong được.
“Anh Điền Thụy ơi, bọn em có thể ở thêm hai ngày không?” Bé gái rụt rè nói. Bé năm nay mới bảy tuổi, còn một đứa em trai năm tuổi, trẻ con nhà nghèo thường trưởng thành sớm, dù còn nhỏ nhưng bé cũng đã biết nhiều chuyện. Tuy đây là phòng thuê, nhưng bọn họ đã ở bên này ba năm, từ lâu đã coi đây là nhà của mình, bây giờ bỗng nhiên phải chuyển đến một nơi khác cũng vô cùng khó chịu. Nhưng bé cũng biết là do nhà mình đuối lý, dù sao họ cũng đã nợ nửa tháng tiền nhà rồi.
Một mình Hà Vũ mang theo hai đứa em sống cũng vô cùng không dễ dàng, mấy ngày trước còn bị thương, không thể ra ngoài kiếm tiền được, vì vây cũng không giao được tiền thuê nhà, khó khăn lắm mới tốt lên được một chút thì hôm qua lại bắt đầu phát sốt.
Điền Thụy nói: “Thôi, trước hết đừng dọn nữa, chờ anh trai em có thể kiếm tiền thì giao tiền thuê nhà sau cũng được.”
Bé gái không ngờ lần này cậu lại dễ nói chuyện như vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, bé nói: “Được ạ.”
Điền Thụy nhìn xung quanh, hỏi: “Anh của em đâu?”
“Anh bị sốt ạ.” Bé gái nói
Điền Thụy cũng không coi mình là người ngoài, trực tiếp đi vào nhìn. Tuy rằng từ cuốn tiểu thuyết kia, cậu đã biết được tướng mạo của nhân vật phản diện chắc chắn không tồi, nhưng mà khi nhìn thấy người thật, cậu vẫn giật mình. Làn da của Hà Vũ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo. Nếu như ở hiện đại nhất định là thần tượng nổi tiếng được ngàn vạn người săn đón. Đáng tiếc những năm 80 vẫn lưu hành nam nhân mặt chữ quốc đầy nam tính, hắn dù có đẹp nữa cũng không phải là loại hình được ưa chuộng.
Lúc này, trên trán hắn còn để một cái khăn, mặt có chút đỏ. Điền Thụy sờ một chút thấy nóng vô cùng, hạ nhiệt độ bằng nước sợ không có hiệu quả. Điền Thụy nói: “Anh đi tìm thuốc hạ sốt.” Sau đó cậu trở về nhà, mất nửa ngày mới tìm được thuốc hạ sốt trong đống lộn xộn, đút cho hắn uống.
Cũng may thời điểm Hạ Vũ sốt không làm khó người khác, ngoan ngoãn nuốt xuống. Điền Thụy quay đầu nói với bé gái, “Chờ anh em tỉnh rồi thì trả tiền thuốc.”
“Vâng vâng.” Bé gái gật gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn Điền Thụy, chỉ cảm thấy cậu rất dễ nói chuyện, không giống như trước kia. Mặc dù bé chỉ là trẻ con, nhưng lúc không có anh trai, bé đã trưởng thành hơn nhiều. Bây giờ có anh Điền Thụy giúp đỡ giống như có chỗ để dựa vào, bỗng nhiên cảm thấy cậu vô cùng cao lớn.
Điền Thụy đi ra ngoài, cậu còn có chuyện khác cần phải giải quyết. Trước kia nguyên chủ đã đồng ý rằng sẽ cho tên đầu nấm đấy thuê phòng, nhưng cũng chỉ là thỏa thuận bằng mồm, bây giờ không cho thuê nữa cũng phải nói với hắn một tiếng.
Tên đó đúng là tên khốn nạn. Trong tiểu thuyết không chỉ không trả tiền thuê phòng mà còn chém nguyên chủ mấy dao, cậu đi vào nhà bếp tìm một cái rìu đốn củi, cầm trong tay để đề phòng, say đó ra ngoài tìm tên đầu nấm kia. Hắn ở không xa chỗ này.
Điền Thụy đi một đoạn liền nhìn thấy tên đầu nấm kia đang nói chuyện với một quả phụ. Nghe thấy tiếng bước chân, quả phụ kia liền quay người đi về nhà, tên nấm đầu có chút không vui, giống như đang trách cứ Điền Thụy đến không đúng lúc. Hắn xoay người nói, “Ông chủ nhỏ đến à, khi nào thì đuổi tên họ Hà kia đi vậy?”
Từ khi tên đầu nấm hứa thuê giao 12 đồng tiền thuê nhà, thái độ của Điền Thụy trở nên thân thiết hơn, nhiều lần giục hắn chuẩn bị chuyển vào. Phòng ở xung quanh đều là 7, 8 đồng một tháng, phòng của cậu không đến mức 12 đồng một tháng, đưa cái giá cao như vậy, không phải bởi vì hắn coi tiền như rác, mà là căn bản không có ý định đưa.
Đầu nấm nghe được cha mẹ của thằng nhóc Điền Thụy này đều qua đời hết rồi, quan hệ với người xung quanh cũng không tốt nên mới nảy sinh ý định như này. Thỉnh thần thì dễ đưa đi mới khó, hắn không trả tiền thuê nhà thì ai dám làm gì?
Điền Thụy nói, “Tôi sống với khách trọ cũ mấy năm cũng đã quen rồi, anh vẫn nên đi chỗ khác đi. Dù sao 12 đồng một tháng thì muốn thuê chỗ nào quanh đây đều được.”
Đầu nấm vừa nghe thì có chút cuống lên. 12 đồng một tháng đương nhiên muốn thuê chỗ nào cũng được, nhưng hắn không có ý định trả tiền mà. Xung quanh đều là cả nhà ở cùng một chỗ, hắn cũng không dám làm căng với những người đó, “Cậu có chuyện gì vậy? Không phải đều đã bàn xong rồi sao?”
Điền Thụy không nghe, “Anh cũng không đưa tiền đặt cọc cho tôi, hai ta cũng không viết bất kỳ hợp đồng nào, hơn nữa anh cũng không phải không có chỗ ở. Việc này cứ như vậy đi.”
Chỗ này mật độ dân cư cao, chẳng mấy chốc liền có người đi ra xem náo nhiệt.
Đầu nấm có chút hối hận. Mấy ngày trước Điền Thụy còn giục dọn vào, hắn còn làm bộ làm tịch muốn kéo dài thêm một chút, không nghĩ tới quay đầu liền trở mặt không nhận, “Còn 12 đồng thì sao?” Hắn nhấn mạnh.
Ai không biết Điền Thụy yêu nhất là tiền chứ.
Điền Thụy vẫn quyết không lay chuyển, “Nói không cho thuê là không cho thuê, anh đi tìm chỗ khác đi.” Cậu không kiên nhẫn nói. Đừng nói là 12, dù 100 đồng cũng phải còn mạng mới tiêu được.
Đầu nấm còn muốn tiến lên dây dưa, nhưng nhìn thấy cây rìu trong tay Điền Thụy liền không dám bước lại gần. Hắn không thể làm gì khác đành tức giận nhìn Điền Thụy rời đi, tức đến xanh cả mặt. Hắn cũng phải chuẩn bị trả tiền trọ bên này, tuy nói một tháng chỉ tốn 5 đồng, nhưng chủ nhà trọ này cũng không phải dạng yếu ớt như Điền Thụy. Đáng ghét!
Điền Thụy đột nhiên đổi ý đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của hắn.
Tâm trạng của đầu nấm không vui, nhưng Điền Thụy lại vô cùng vui vẻ. Nhà nguyên chủ trong khu này cũng được coi là giàu có. Cậu nhìn trong nhà bếp chỉ có nửa túi gạo, một túi rau khô, thịt ba chỉ treo trên bếp cũng chỉ còn chưa đến nửa cân, hơn nữa nguyên chủ cũng không còn con đường kiếm tiền nào khác, khó trách coi trọng tiền thuê nhà như vậy, thiếu chút nữa bởi vì cái lợi cực nhỏ trước mắt mà để lại mầm họa sau này.
Lần này Điền Thụy không đánh đuổi người đi, sau này khi Hà Vũ hắc hóa, chắc không đến nỗi tìm cậu tính sổ đâu nhỉ? Dù sao chủ trọ tốt bụng như cậu cũng không có nhiều nha~
Trọng bụng phát ra tiếng kêu ọc ọc, người chỗ này chỉ ăn hai bữa cơm, cậu không thể chịu được như vậy. Sau khi nhìn lại một chút, trong nhà còn có một ít mì, một quả cà chua héo, Điền Thụy liền quyết định nấu mì cà chua. Cậu rửa sạch cà chua rồi băm nhỏ, sau khi nồi nóng liền cho một ít dầu đậu nành vào, xèo một tiếng, mùi thơm bay ra khắp phía. Cậu nhanh chóng cho cà chua vào xào, sau khi cà chua mềm liền đổ thêm nước, mùi cà chua bay ra khiến bụng cậu càng đói hơn. Giờ chỉ cần đợi nước sôi rồi cho mì vào là xong.
Tuy chỗ của cậu là huyện thành nhưng vẫn còn nhiều người nghèo. Có nhà mấy ngày mới nấu một bữa, mười ngày nửa tháng không ăn dầu là bình thường, lúc nào thật sự thèm đến mức không nhịn được mới dùng dầu quét một lượt ở đáy nồi, coi như nấu chút thức ăn mặn, làm sao giống như Điền Thụy, làm một bát mì sợi thôi mà còn bỏ cả dầu, thật sự là vô cùng xa xỉ.
Nhưng mà mùi hương tỏa ra thực sự rất thơm, mùi cà chua thanh đạm như có như không bay ra bên ngoài, bụng cậu càng kêu to hơn.
Điền Thụy cũng không bỏ thêm nhiều gia vị, chỉ cho một chút muối là đủ.
Lúc bỏ nồi ra, cậu còn bỏ thêm một ít hành lá khiến cho món ăn càng thêm ngon miệng, đẹp mắt.
Mì sợi đủ để nấu một nồi. Lấy mức độ đói bụng hiện tại của cậu mà nói, dù cho một con trâu thì cậu cũng có thể ăn hết được.
Cậu cùng anh em nhà họ Hà chia bếp nấu ăn, không quan tâm lẫn nhau, hai chị em nhỏ như vậy nhất định không thể nấu được món nào để ăn, Điền Thụy nhịn đau chia ra ba bát nhỏ.
Mì trong nồi liền vơi đi một nửa.
Điền Thụy bưng bát qua nói, “Này, anh nấu chút mì cho các em.”
“Cảm ơn anh Điền Thụy.” Cô bé nhanh chóng nói, bộ dạng của bé trắng nõn đáng yêu, Điền Thụy nghe cũng cảm thấy yêu thích, “Không cần cảm ơn, chờ anh em tỉnh lại thì trả tiền cho anh là được.” Cậu tốn một vắt mì, coi như là đầu tư.
Điền Thụy sợ mì bị trương lên, sau khi đưa xong liền nhanh chóng quay trở về.
Cậu vừa đi, trong phòng Hạ Vũ vừa mới hạ sốt đã tỉnh lại.
“Anh ơi, anh tỉnh rồi sao?”
Hà Vũ mở mắt, nhìn thấy hai đứa em nhỏ đều ở quanh, hắn giật mình, không ngờ bản thân mình có thể được sống lại. Hắn không phải là người tốt, lại chỉ có một điểm yếu duy nhất, đó chính là người thân. Hắn có chút xúc động, nhưng lại thấy hai đứa nhóc này chỉ nhìn về phía bàn ăn.
Hà Vũ cũng ngửi được một mùi thơm bay đến, hỏi: “Của ai?”
Em gái của Hà Vũ là Hà Điềm nhanh chóng nói, “Là anh Điền Thụy đưa đến, anh ấy còn bảo chúng ta không cần rời đi. Anh Điền Thụy thật sự là người tốt.”
Hà Vũ hơi nhíu mày lại. Điền Thụy không phải là chủ trọ đặc biệt tham tiền của bọn hắn sao, từ khi nào đã trở nên tốt bụng như vậy?
“Cậu ta còn nói gì nữa không?” Hà Vũ hỏi một cách khó hiểu.
Hà Điềm ngoan ngoãn trả lời: “Anh Điền Thụy nói, muốn anh nhanh chóng khỏe lên, khi nào khỏe thì trả tiền lại cho anh ấy.”
Hà Vũ hơi nhếch miệng: “Anh biết rồi.”
~Hết chương 1~