Khi Điền Thụy chuẩn bị xong đồ ăn sáng đã nhìn thấy Hà Trung dẩu miệng lên, bộ dáng không vui vẻ chút nào.
Điền Thụy đi tới hỏi: “Làm sao thế?” Cậu đưa tay ra, nhóc con muốn nhào vào lòng cậu nhưng còn chưa kịp làm đã bị anh trai mình kéo cổ áo ngăn lại.
Hà Vũ nói với Điền Thụy, “Đừng có nuông chiều nó, nó là con trai, dính người như vậy là không tốt.”
Điền Thụy gật đầu, cảm thấy hắn nói cũng đúng, ban đầu cậu định ôm nhóc con nhưng cuối cùng đổi thành xoa đầu bé.
Hà Trung cúi đầu xuống, bộ dạng giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng.
Điền Thụy xoa đầu bé một lúc lâu mới khiến cho đứa nhỏ này vui lên tí, “Anh Thụy ơi, trứng luộc đâu ạ?”
Điền Thụy sững sờ, sau đó cười nói, “Con mèo nhỏ tham ăn, không thiếu của em đâu.”
Điền Thụy vào bếp bê đồ ra ngoài, Hà Vũ cũng tiến vào giúp đỡ.
Bởi vì chuyện sáng sớm cho nên Điền Thụy vẫn cảm thấy hơi lúng túng, nhưng thấy bộ dạng Hà Vũ vẫn như bình thường, câu lại cảm thấy bản thân mình chuyện bé xé ra to.
Trước kia mọi người thường ăn hai bữa, sáng cùng chiều, nhưng từ khi Điền Thụy xuyên đến đây đã đổi thành một ngày ba bữa, vì vậy nên trên mặt hai đứa nhỏ xuất hiện không ít thịt.
Ăn sáng xong, Điền Thụy lại chuẩn bị đồ mở hàng. Ngày hôm nay cậu muốn bán thêm chân gà da hổ cùng trứng chiên. Mấy món này có thể cho vào miến chua cay ăn kèm khiến cho miến càng thêm phong phú.
Hôm nay mở hàng, cậu vội vã bày đồ ra, không được bao lâu công nhân nhà máy bắt đầu tan làm.
Quầy bán miến chua cay của cậu cũng coi như đã có chút danh tiếng, vừa tan làm đã có không ít người tiến thẳng đến bên này.
Điền Thụy để chân gà cùng trứng chiên ra, chân gà vốn không nhỏ, sau khi bị ngâm trong nước lại càng nở to, nhìn qua càng thu hút hơn.
Người đến sớm nhất là một khách hàng quen, thấy có món mưới liền hỏi luôn “Hôm nay có thêm đồ hả? Cái này bán thế nào?”
“Chân gà hai hào một cái, trứng chiên một hào một cái, có thể ăn cùng miến chua cay, cũng có thể ăn riêng.”
Người này gần đây cả ngày đều thèm ăn miến chua cay của Điền Thụy làm, chỉ sợ đến muộn liền ăn không được. Nhìn thấy có món mới, đương nhiên phải nếm thử đầu tiên, “Cho tôi một bát miến chua cay to, thêm một chân gà cùng một trứng chiên.”
Có người gọi món mới, Điền Thụy vô cùng vui vẻ, nhanh tay nhanh chân làm miến cho hắn. Người khác cũng dần bước đến, nhìn thấy chân gà cũng cảm thấy thú vị, dồn dập bỏ tiền ra mua.
Chân gà được hầm rất mềm, hơn nữa lại còn được ngâm trong nước cả đêm. Chỉ cần dùng miệng hút một phát liền hút hết được gân với thịt, mặn thơm ngọt cay, kết hợp với miến chua cay thì càng tuyệt vời. Trứng chiên cũng ăn ngon vô cùng, rán hơi cháy một chút, ngâm trong miến chua cay lại có thêm một mùi vị mới lạ.
Ăn một bát miến chua cay xa xỉ nhất cũng chỉ cần tốn một đồng. Cay đến chảy mồ hôi không ngừng, vô cùng thoải mái.
Điền Thụy vốn nghĩ rằng mọi người sẽ sợ đắt, không nghĩ tới người nào đến cũng phải gọi thêm chân gà. Ăn xong đều khen ngon, còn nói hương vị của chân gà thật sự rất tuyệt.
Có người thích ăn thấy một cái ăn không bõ, nhìn thấy chân gà trong bát càng ngày càng ít, vội nói, “Cho tôi năm cái, tôi mang về từ từ ăn.” Mới ăn được có chút ít, còn chưa đã nghiền đâu.
Có hắn mở đầu, những người khác cũng sôi nổi mua, đĩa chân gà nhanh chóng hết sạch.
Những khách hàng ở bên cạnh than, “Ăn thật ngon. Tôi cũng muốn mua một ít.”
Có khách hàng quen biết người kia liền cười nói, “Người ta là công nhân bậc năm, kiếm tiền nhiều hơn chúng ta, hơn nữa vợ cũng là công chức, làm gì như chúng ta lương tháng chỉ có mấy đồng ít ỏi, sao đủ ăn chứ.”
“Tôi cảm thấy chân gà này còn ngon hơn mấy cửa hàng bán đồ ăn kia, lại còn được hầm mềm như vậy, tuổi lớn chút cũng có thể ăn. Tôi quên không mua sớm, nếu không đã lấy một cái mang về hiếu kính cha tôi.”
“Ây da, ông vừa nói thế khiến tôi cũng muốn mua, thôi để mai đi.” Sau đó nói với Điền Thụy, “Ngày mai cậu làm thêm nhiều hơn nhé?”
Hôm nay Điền Thụy bán chân gà kiếm được không ít tiền, giá bán không cao nhưng cậu nhập cũng rẻ. Hiện tại thấy nhiều người thích ăn như vậy liền chiều theo ý hắn, “Ngày mai tôi làm thêm.”
Khách hàng xung quanh nghe thấy cậu nói liền cười, “Thế thì tốt rồi, vừa hay mua về nhắm rượu.”
“Vậy tôi cũng mua thêm một ít.”
Mấy cửa hàng bán đồ ăn kia làm cũng được nhưng mà bán đắt quá, lại không bán số lượng nhỏ. Không giống với quầy hàng của Điền Thụy, vì là quầy ăn vặt cho nên mua một cái cậu cũng bán.
Hôm nay Điền Thụy làm nhiều đồ nên vô cùng mệt, đặc biệt buổi trưa, mặt trời lên cao, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, thân thể cậu cũng yếu hơn người khác, cố gắng lắm mới chống đỡ được đến khi bán hết miến. Bán xong, cậu vội vàng tìm Lưu Giáp, lần này trực tiếp mua hai mươi cân chân gà, trứng gà cũng mua thêm không ít.
Ngoại trừ mấy cái này, Điền Thụy còn mang theo năm cái chân gà, đều là mấy cái to béo cậu không nỡ bán, cố ý mang đến cho hắn nếm thử.
Ánh mắt Lưu Giáp lóe lên sự vui mừng, không nghĩ tới cậu lại để cho hắn một phần, cười nói, “Tớ còn đang sợ không có đồ nhắm rượu đây. Giờ thì tốt rồi. Cậu chờ tớ lấy chân gà cho, nếu như cậu thường dùng, tí nữa tớ bảo cậu tớ một tiếng, sau này đều để chân gà lại cho cậu.” Xưởng thịt của bọn họ không thiếu mấy món đồ này.
Ánh mắt Điền Thụy sáng lên, “Vậy thì cảm ơn cậu nhé.”
Lưu Giáp mang đồ cậu cần ra chất lên xe, Điền Thụy vội vàng trở về. Cậu thật sự quá mệt rồi, giờ chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc thôi
…
Trong một con hẻm nhỏ, Hà Vũ đối diện với một người đàn ông cả người đầy máu. Nếu như Điền Thụy ở đây nhất định cậu sẽ nhận ra, người này chính là tên lưu manh năm đó vu cáo hắn.
Tên lưu manh này có chút bản lĩnh, ở trong tù không bao lâu liền được thả ra ngoài. Bản thân hắn cũng không phải người tốt lành gì, càng nghĩ càng không cam lòng, chỉ muốn tìm chỗ trút giận. Không ngờ đang đi trên đường liền bị người chặn lại. Tên lưu manh vừa nhìn thấy người đến liền cảm thấy hợp ý, hắn đang muốn tìm Hà Vũ, bây giờ hắn lại tự đưa đến cửa. Hắn đang muốn hung hăng trừng trị Hà Vũ một trận, không ngờ người ăn đòn lại là bản thân mình.
Trên người Hà Vũ đều dính máu của hắn, trong mắt dầy vẻ lạnh lùng, nhìn người trước mắt như con bọ nhỏ bé, dù có giết người này cũng không khiến lòng hắn xao động chút nào.
Hà Vũ ngồi xuống, nhìn tên lưu manh lúc đầu còn ngông cuồng tự đại bây giờ giống như con chó chết, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Hà Vũ đe dọa hắn: “Đừng có chọc đến tao.” Nói xong hắn lấy khăn ra xoa tay rồi ném vào một cái thùng rác không xa, đứng dậy rời đi.
Hà Vũ về đến nhà, cả người đều có mùi máu nên hắn trực tiếp tắm rửa thay một bộ quần áo mới, trong đôi mắt còn mang theo vẻ lạnh lùng chưa tan. Đến khi trở lại phòng ngủ liền nhìn thấy Điền Thụy mới tỉnh ngủ đang ngồi trên giường, cậu dùng chăn che đầu mình, ánh mắt mơ hồ, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mấy cọng tóc vểnh lên cũng không chú ý.
Hà Vũ nhìn cậu, miệng khẽ nhếch lên, sự lạnh lùng trên người giống như nắng về tuyết tan vậy.
~Hết chương 15~