Bày sạp bán đồ nướng đã đạt được thành công lớn, những chủ sạp hàng xung quanh nhìn mấy người Điền Thụy mà vẻ mặt đầy phức tạp. Trước kia miến chua cay đã tạo nên một trận phong ba, sau đó bọn họ còn làm thêm cơm hộp, rồi lại mấy loại hình đồ ăn vặt như hạt dưa cùng trà sữa, hiện tại ngay cả đồ ăn đêm cũng không buông tha. Thật không biết đến cùng cậu còn biết thêm được những thứ nào khác nữa?
Điền Thụy dọn sạp sớm. Cậu còn cần phải điều phối bột ớt, lại giã nát các loại gia vị cần dùng rồi phơi một chút mới trở thành đồ gia vị nướng cùng nước chấm.
Kể từ khi Điền Thụy bán hàng vẫn luôn có người đến mua, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác thu tiền đến mỏi cả tay như vậy.
Điền Thụy kiếm được tiền nên vô cùng vui vẻ, cậu nói với Hà Vũ: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Hà Vũ trả lời: “Ăn rồi. Chuyện đi học của Tiểu Điềm cùng Tiểu Trung đều đã làm xong. Tiểu Điềm sẽ học lớp một, Tiểu Trung thì đi nhà trẻ.”
Điền Thụy vui mừng: “Đây là chuyện tốt nha.”
Hà Vũ nói: “Nhưng hình như hai đứa nhỏ không quá thích đi học.”
Điền Thụy vừa nghe hai đứa nhóc không muốn đi học, không thể làm gì khác đành đến phòng hai đứa để nói chuyện. So với anh trai quanh năm suốt tháng ít thấy mặt, bọn chúng càng tin tưởng Điền Thụy hơn. Điền Thụy nói chuyện với chúng hồi lâu, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng đồng ý đến trường.
Điền Thụy về phòng nói: “Ngày mai chúng ta cùng đưa chúng đi học nhé.” Nhà trẻ cùng tiểu học công lập chỉ cách nhau một con đường thôi.
Hà Vũ tiến lên hôn Điền Thụy một chút. Tuy rằng đã làm chuyện còn thân mật hơn, nhưng Điền Thụy vẫn bị một cái hôn nhẹ nhàng đấy làm cho tim đập không ngừng. Cậu không thoải mái nói, “Đừng làm rộn.” Cậu bán hàng đã luyện ra được mồm mép cùng da mặt, nhưng mỗi khi ở cùng Hà Vũ lại giống như hoàn toàn mất đi hiệu lực.
…
Sáng ngày hôm sau, hai người dậy thật sớm, Điền Thụy làm xong nhân bánh bao liền giao chuyện gói bánh cho người khác làm. Bán hàng đã có Bạch Mãnh chịu trách nhiệm chính, vợ chồng hai người họ Trình phụ trách giúp đỡ.
Điền Thụy cùng Hà Vũ muốn đưa hai đứa nhỏ đi học. Trước kia lúc Hà Vũ ra ngoài đều sẽ mua quà cho em trai em gái mình, hai đứa nhỏ đã sớm có cặp sách cùng đồ dùng sách vở học tập của mình. Hà Điềm vốn xinh đẹp dễ thương, hôm nay mặc thêm bộ váy nhỏ mà Hà Vũ mua từ trên tỉnh vào thì càng giống như một cô công chúa nhỏ.
Một nhà bốn người ăn qua bữa sáng sau đó đưa hai đứa nhỏ đi trường học.
Rõ ràng hôm qua Hà Trung đã nói chuyện với Điền Thụy, nhưng đến hôm nay khi thật sự phải đến trường vẫn có chút ủ rũ. Điền Thụy nhìn thấy nhóc con không được vui liền ôm luôn nhóc vào trong ngực, hai cánh tay ngắn cũn của nhóc con khoác lên cổ cậu. Tiểu Trung mím mím miệng nhỏ, bộ dáng rất ủy khuất.
Điền Thụy nghiêng đầu hôn cái tai mềm mại của nhóc một cái, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã nói rồi đúng không?”
Hà Trung nói: “Em có thể không đi học được không?”
Điền Thụy còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Hà Vũ ở bên cạnh lạnh lùng từ chối: “Không được.”
Hà Trung bĩu môi.
Hà Vũ nắm lấy tay em gái dẫn nhóc tới trường làm xong thủ tục nhập học. Những bạn nhỏ khác đã đi học được hơn nửa năm, Tiểu Điềm nhà cậu nhập học muộn, bây giờ đã là nửa học kỳ sau, chờ sau khi nghỉ hè thì chính là học sinh tiểu học lớp hai.
Hà Vũ nói tốt với giáo viên chủ nhiệm: “Phiền cô quan tâm hơn.”
Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên, nhìn thấy Hà Điềm lớn lên xinh đẹp dễ thương như vậy cũng rất thích. Bà cười nói: “Các cậu cứ yên tâm giao cho cô.”
Lúc bọn họ đi, Hà Điềm còn vẫy vẫy tay nói, “Anh, anh Thụy, Tiểu Trung, hẹn gặp lại.”
Hà Vũ có tình cảm rất sâu với đưa em này, hắn hận không thể lúc nào cũng để trước mắt mình trông coi, lúc chia tay Hà Điềm không sao còn Hà Vũ lại có chút không kiềm chế được, vội vàng xoay người. Cuối cùng vẫn là Điền Thụy cùng Hà Trung vẫy tay với cô bé.
Ra khỏi trường, Điền Thụy trộm nhìn Hà Vũ một cái. Thoạt nhìn hắn không có gì khác thường, nhưng mà khí áp trên người cũng đủ để hù người khác.
Hà Vũ đưa em gái đi học xong, nhìn Hà Trung vẫn còn nằm nhoài trong lồng ngực của Điền Thụy. Nhóc con này đã năm tuổi mà vẫn còn tưởng mình còn nhỏ lắm. Hắn giơ tay muốn ôm lấy: “Để bản thân nó tự đi đi.”
“Không.” Hà Trung từ chối hắn, dùng cả hai tay ôm lấy Điền Thụy.
Điền Thụy biết nhóc con phải đi nhà trẻ nên vẫn luôn không thoải mái mà Hà Vũ lại còn chọc, nhóc con lập tức nước mắt lưng tròng. Điền Thụy lập tức nói, “Để em ôm đi.”
Nhóc con ỷ vào có người làm chỗ dựa liền thẳng sống lưng, khuôn mặt nhỏ bé kề sát vào cổ của Điền Thụy.
Cổ là nơi mẫn cảm cảm nhất của Điền Thụy, bị nhóc con làm cho ngứa ngáy, cậu đổi tư thế ôm lấy đứa nhỏ, rất nhanh liền đến nhà trẻ.
Cô trông nhà trẻ đã sớm chờ bọn họ, thấy ba người đến liền chào hỏi: “Đây là ai đó?”
Điền Thụy ôm Hà Trung nói: “Chào hỏi cô giáo đi em.”
Nhóc con đơn giản chào một tiếng, cô trông trẻ cười nói, “Bạn nhỏ Hà Trung, mau vào chơi cùng cô nào.”
Điền Thụy ngồi xổm xuống để nhóc con xuống dưới đấy, nhóc con lập tức ôm lấy cổ của cậu không chịu đi vào nhà trẻ.
Hà Vũ đối xử với em trai không được ôn nhu như với em gái, thấy cô giáo cùng Điền Thụy đều đang dỗ dành nhóc nhưng vẫn không được, ba người giằng co được khoảng 15 phút thì Hà Vũ đã không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp ôm lấy nhóc con nhét vào trong lòng của cô, “Đến chiều sẽ đến đón em.” Nói xong liền kéo Điền Thụy rời đi.
Đằng sau nhanh chóng truyền đến tiếng gào thét tan nát cõi lòng, cô giáo cũng có kinh nghiệm lâu năm nên vội vàng ôm nhóc con vào phòng.
Từ xưa đến nay Điền Thụy vẫn chưa từng nghe thấy nhóc con khóc dữ như vậy, trong lòng có chút lo lắng, nhìn thấy Hà Trung khóc đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên. Thấy Điền Thụy nhìn, nhóc con bắt đầu giãy dụa trong lòng cô giáo: “Anh Thụy ơi…” Khóc giống như đứa nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi.
Hà Vũ thấy Điền Thụy nhẹ dạ liền mạnh mẽ kéo cậu đi mấy bước.
Trong lòng Điền Thụy rất khó chịu, bọn họ đi xa cũng đã không nghe được tiếng khóc của nhóc con, cũng không biết là nhóc có còn khóc nữa không.
Hà Vũ nói: “Tiểu Trung thật yếu ớt.” Trước đây không phát hiện, kể từ khi biết Điền Thụy nhẹ dạ nó liền bắt đầu dính người.
Điền Thụy nói: “Trẻ con còn nhỏ mà.”
Hai người trở về nhà. Những người bán đồ ăn sáng cũng đã trở về, hai ngày nay Điền Thụy đều không đi, bọn họ đã có thể tự lập được rồi.
Cơm trưa cũng có Hắc Tiểu Bàn làm chính, Điền Thụy đứng bên cạnh làm trà sữa cũng rang hạt dưa. Mỗi ngày cậu đều không làm nhiều, trên căn bản đều bán hết sạch. Sau khi làm xong, Điền Thụy gọi Lưu Giáp đến giao thêm chút thịt dê, thời đại này thịt dê rất rẻ, mọi người đều ngại thịt dê có mùi nặng, nếu như làm không tốt nhà bếp sẽ bị ám mùi mấy ngày liền, cũng không có người nào ăn.
Xưởng thịt là doanh nghiệp nhà nước, thịt dê sau khi mổ được đưa đến sẽ lấy phần ngon đem đi bán tháo, còn lại đều được bỏ vào tủ đông.
Thế nhưng cũng không có nhiều người mua. Hiện tại mỗi lần cậu đều mua bốn mươi cân thịt dê, Lưu Giáp mừng rỡ nói, “Tớ đã sớm nghe nói cậu làm xiên thịt dê nướng, chờ khi nào có thời gian tớ cũng đến ủng hộ cho cậu.”
Điền Thụy lấy làm kỳ lạ, cậu mới bán thịt dê được có một ngày mà, “Sao cậu lại biết được?”
Lưu Giáp cười nói, “Trong huyện quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế, chỗ nào gió thổi cỏ lay mọi người đều biết. Ai cũng nói xiên thịt dê rất thơm, hôm qua chó toàn huyện đều sủa rồi, làm gì còn có người nào không biết chứ!”
Điền Thụy nói: “Cậu đến ăn đi, không cần trả tiền.”
Lưu Giáp nói: “Vậy thì tớ quá có mặt mũi rồi.”
Điền Thụy nói: “Sau này nếu như hôm nào trời nắng thì cậu đưa đến bốn mươi cân, nếu như trời mưa thì không cần nữa.”
Lưu Giáp nói: “Được.” Sau đó nói: “Tớ đã nói với cậu tớ rồi, thịt giao cho cậu đảm bảo tươi mới nhất.”
Nói xong trở lại lấy thịt. Chị Thành cùng chị Lưu lại có thêm việc mới, thái thịt, xiên thịt, mỗi xiên là ba miếng.
Chị Thành nói, “Ay da, chỉ có chút thịt như vậy.” Nếu như người nào ăn thoải mái, không ăn ba, bốn cái thì không bõ, nếu như chỉ ăn thịt không, một buổi tối không biết xài hết bao nhiêu tiền?
Chị Lưu cũng nói, “Thịt thì thôi đi, đến cả mấy món này cũng có người mua.” Một xiên có mấy miếng đậu phụ làm thành một chuỗi, phủ kín toàn bộ cái xiên, còn có khoai tây, tỏi, ngay cả hẹ cũng có thể cho lên nướng được, những thứ đồ này trên thị trường một hào có thể mua được một đống.
Chị Trình bán hàng buổi tối nên hiểu rõ nhất, “Có người còn chỉ gọi thức ăn chay đấy. Không phải nói quá, nướng lên thật sự quá thơm, chỗ khác ăn không ra mùi vị này đâu.” Hôm qua cô may mắn ăn được khoai tây nướng. Loại thức ăn như khoai tây này bọn họ thường xuyên ăn, cũng không có gì lạ nhưng sau khi cho thêm chút dầu, vẩy thêm chút ớt, mùi vị đó thật sự quá tuyệt vời.
Bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại, lại thêm gia vị vừa miệng, một xiên hai miếng ăn không đã nghiền. Cô là người tiết kiệm như vậy mà hôm qua cũng không nhịn được mà mua một xiên ăn thử, càng khỏi nói mấy công nhân trong nhà máy kia, họ đều là những người có công ăn việc làm ổn định, có tiền trong người, hôm qua ăn còn chưa đã nghiện, không ngừng dặn bọn họ ngày hôm nay nhất định phải làm nhiều hơn.
Điền Thụy cho người làm mười ngàn xiên nướng, trước tiên xiên thịt trước sau đó mới đến rau. Bởi vì buổi tối còn bán thêm xiên nướng nên quán cơm hộp đã đóng cửa sớm, nhưng buổi tối có làm thêm mì Hàn Quốc, dùng mì khô làm thành, mười cân một bó, một bát khoảng chừng hai, ba cân, sau khi ngâm vào trong nước sẽ nở ra rất nhiều.
Nguyên liệu làm mì cũng không có gì đặc biệt, có thể pha chế nước dùng trước, khi nào có người gọi thì mới trần mì, để trong nước sôi khoảng 1 phút rồi vớt ra, đổ nước dùng vào, cho thêm ít gia vị, tôm khô, một vài giọt dầu vừng, ăn với đồ nướng là thích hợp nhất.
Buổi chiều Điền Thụy định làm một mẻ lớn nhưng xiên được một nửa liền liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, vội vã bỏ đồ trên tay xuống nói với mọi người, “Mọi người làm tiếp đi, em đi đón mấy đứa nhỏ.” Hà Vũ cũng từ trong phòng bước ra ngoài. Tuy một mình hắn cũng có thể đi đón được nhưng trước đó lúc Điền Thụy đưa bọn nhỏ đi học đã hứa với chúng sẽ tới đón.
“Đi đi, chỗ này đã có bọn chị rồi.” Một đám người làm thành một cái vòng tròn, vừa làm vừa trò chuyện.
Chờ Điền Thụy đi rồi mới cười nói: “Nhà họ Hà cũng coi như may mắn mới gặp được chủ trọ như Điền Thụy, nhìn giống như người một nhà vậy.”
Mọi người cũng phụ họa theo. Thời đại này hai người đồng giới yêu nhau là chuyện rất kỳ lạ nên vẫn không có ai nghĩ đến chiều hướng đó. Bọn họ làm sao biết được Điền Thụy cùng Hà Vũ đã sớm ở cùng nhau.
…
Quán đồ nướng của Điền Thụy mới mở một ngày mà công nhân trong xưởng quốc doanh đã không ngừng truyền tai nhau, mấy người tham ăn đều muốn đi ăn thử một lần cho biết.
Ngay cả Thương Nhân Trấn là bếp trưởng của nhà ăn quốc doanh cũng nghe nói đến. Ban đầu hắn căn bản không thèm để ý đến cái quán ăn nhỏ bé kia. Nhưng sau khi hai đồ đệ của hắn bỏ đi đến bên kia làm vui vẻ, những đồ đệ khác của hắn nghe nói cũng có chút động lòng, trong lòng hắn lại tức giận không thôi. Không phải chỉ là chủ một quầy hàng nhỏ thôi sao, hắn cũng muốn gặp một lần.
~Hết chương 34~