TRONG VĂN NIÊN ĐẠI NUÔI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Điền Thụy quay đầu nhìn lại, người này nói: “Tớ là Lưu Giáp, không phải cậu quên tớ rồi đấy chứ?”

Điền Thụy lập tức nói: “Sao có thể chứ?”

Lưu Giáp là hàng xóm cũ của nguyên chủ, sau đó hắn rời đi nên bọn họ cũng không gặp nhau nữa.

Lưu Giáp nhìn thấy cậu cảm thấy rất vui, “Lần trước tớ qua chỗ này làm việc thì nhìn thấy cậu, nhưng vẫn không dám qua nói chuyện. Bây giờ cậu cũng bày sạp sao?”

Điền Thụy trả lời: “Đúng vậy, làm người thì phải tiến về phía trước chứ.” Sau đó cậu dừng xe ở một chỗ không có người, hỏi: “Lần trước tớ nghe người khác nói cậu hiện đang làm ở chỗ nào đó?”

Cậu của tên này rất nổi tiếng, làm đến chức quản lý cho một nhà máy thịt nên trong nhà từ xưa đến nay cũng không thiếu cái ăn, dù là họ hàng hay hàng xóm cũng đều ước ao hâm mộ bọn họ.

Lưu Giáp nói: “Hiện tại tớ buôn thịt, bán cho người khác.” Hắn nhập hàng từ nhà máy thịt bên kia, sau đó đưa đến mấy quán cơm. Hắn không muốn bày sạp bán hàng, hiện giờ trời càng ngày càng nóng nên thịt cũng dễ bị hỏng, nếu như bán không hết sẽ phải vứt đi. Hiện tại hắn thà kiếm ít một chút nhưng không cần lo thịt bị hỏng, hắn cũng liên hệ với mấy quán cơm, bọn họ cần thịt gì thì nói sớm với hắn, hắn sẽ đưa đến tận nơi, giá cả cũng rẻ hơn một chút so với mua trực tiếp từ cửa hàng thịt.

Cũng đừng coi thường mức chênh lệch này. Muốn mở cửa hàng phải tính toán đến rất nhiều phương diện, không thể tất cả đều làm giống người khác, nếu không đến lúc đó sẽ không lãi được đồng nào.

Điền Thụy suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bọn cậu có bán chân gà không?”

Lưu Giáp trả lời: “Muốn thì cũng có.” Mấy loại như chân gà, gan, cật, cà cùng đầu dù bán cũng không đáng bao nhiêu tiền nên bọn họ cũng không bán ra ngoài, cứ tích đến ngày lễ tết thì phát cho công nhân viên, dù sao cũng là thịt, hầm với khoai tây ăn cũng rất ngon.

Điền Thụy nói: “Nếu như chỗ cậu có nhiều, tớ muốn mua một ít”

Lưu Giáp hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”

“Khoảng mười cân, tớ muốn thử một chút.” Nếu như không ai mua thì cậu để lại cho chính mình ăn, dù sao cậu cũng thích gặm chân gà.

Lưu Giáp không ngờ cậu mở miệng đã muốn mười cân, nói: “Vậy tới chuẩn bị cho cậu. Cứ tính một hào một cân.” Thịt gà tám hào một cân đấy, chân gà thế này đã rất rẻ rồi. Hơn nữa người trong nhà máy lại hay xoi mói, chân gà gầy cũng không có ai muốn.

Giá này rẻ hơn nhiều so với Điền Thụy đoán nên cậu đoán ngay ra Lưu Giáp phúc hậu không kiếm tiền lời của mình, “Lại lấy thêm cho tới bốn con gà trống khoảng năm cân.” Cậu muốn làm gà phơi khô, một lần làm mấy con cho bõ công, đằng nào ăn không hết cũng có thể treo lên bảo quản được.

Tám hào một cân, hai mươi cân là mười sáu đồng, Điền Thụy trực tiếp đưa hắn mười bảy đồng, “Ngày mai cậu đưa đến trước quầy hàng của tớ là được.”

“Cái này đều sẵn có, cậu đi theo tới lấy thịt đi, dù sao cậu cũng có xe.” Đem xe đẩy đổi thành xe ba bánh thật tiện, vừa có thể chở người lại có thể chở hàng. Trong cả huyện này, người nào có xe ba bánh tuyệt đối là gia đình giàu có.

Điền Thụy nghe thấy thì càng vui hơn, trực tiếp đi lấy hàng cùng hắn. Lưu Giáp còn buôn trứng gà, đều là thu mua từ mấy thôn lân cận, năm hào một quả, đều là trứng gà nhà hàng thật giá thật. Trứng gà nhìn to tròn, dùng để xào rau hẹ là ngon nhất, vừa non vừa mịn.

Điền Thụy nhìn thấy cũng mua một trăm quả.

Số tiền kiếm được hôm nay, một phần cũng không để lại, cậu đều tiêu hết sạch.

Lưu Giáp lúc đầu chỉ muốn chào hỏi bạn cũ một chút, không ngờ lại kéo được một khách hàng lớn như vậy. Lưu Giáp cũng là người thành thật, không muốn kiếm lời quá nhiều từ chỗ cậu nên nghĩ cách cho cậu thêm nhiều hơn một chút.

Điền Thụy coi như thắng lợi trở về.

Lúc về đến cổng cậu liền nghe thấy tiếng Hà Trung đang gào khóc.

Trong lòng Điền Thụy hoảng sợ, bỏ lại xe chạy vào nhà. Nhìn thấy Hà Vũ cùng Hà Điềm đều ở bên cạnh thì hỏi, “Làm sao đấy?”

Hà Trung thích Điền Thụy nhất, vừa nhìn thấy cậu trở về thì vội lấy tay che miệng rồi nhào tới, nước mắt chảy không ngừng.

Hà Vũ ở bên cạnh nói: “Nó bị rụng răng cửa, đang đau lòng đấy.”

Hà Trung bị Điền Thụy xoa xoa mấy lần, tâm trạng vốn đã tốt hơn nhưng nghe thấy anh trai ở bên cạnh nói mát, bé lại nghĩ đến chuyện cũ, tiếng khóc cao thêm mấy phần.

Hà Điềm an ủi: “Trẻ con thì sẽ bị rụng răng sữa mà.”

Điền Thụy nói: “Cho anh nhìn một chút được không.” Cậu rất biết cách dỗ trẻ.

Hà Trung nghe thấy Điền Thụy nói như vậy thì cố hết sức hé miệng. Quả nhiên có một lỗ nhỏ ở ngay cửa miệng. Thế nhưng cậu có thể nhìn thấy chỗ đấy có một vệt trắng nhỏ, chắc là răng mới đã sắp mọc rồi. Điền Thụy khuyên, “Ây dô, răng mới sẽ mọc ra ngày thôi.”

“Thật sao?” Lúc Hà Trung nói chuyện thì lấy tay che miệng mình.

Điền Thụy cười: “Em che làm gì?”

Hà Trung cong miệng lên, nói: “Xấu!”

Điền Thụy phản bác: “Không xấu, xem anh mang gì về cho em này.” Cậu chìa tay ra cho bé nhìn mấy cái kẹo sữa. Mấy cái kẹo nho nhỏ, vừa bỏ vào miệng liền tan ra, vị sữa lan khắp khoang miệng.

Hà Trung lấy hai cái.

Điền Thụy cũng đưa Hà Điềm hai cái rồi thuận tay đưa luôn cái kẹp lúc trước mua cho cô bé. Cô nhóc vừa nhìn thấy cái kẹp tóc lấp lánh liền bị thu hút ngay lập tức, “Thật là đẹp.” Tuy rằng bé còn nhỏ tuổi, cũng rất thích mấy đồ đẹp đẽ nhưng bé vẫn ngước nhìn anh trai mình.

Hà Vũ không ngờ Điền Thụy ra tay hào phóng như vậy, nói: “Cho em thì em cầm đi.”

Hà Điềm lập tức cảm ơn: “Cảm ơn anh ạ.” Cô nhóc vui vẻ cầm kẹp đi chơi. Sự chú ý của Hà Trung cũng bị cái kẹp sáng lấp lánh hấp dẫn, “Chị, cho em xem một chút đi.” Nhóc con quên luôn chuyện gãy răng lúc nãy.

Hà Điềm rất thích cái kẹp này, bé nhanh chóng chạy về phòng soi gương.

Hà Trung cũng đi theo.

Hà Vũ cảm thán: “Vẫn là em có cách.” Điền Thụy vừa về thì Tiểu Trung liền không khóc. Dù thằng bé là em trai của hắn nhưng hắn đã lớn tuổi như vậy rồi, chuyện dỗ trẻ con vẫn không quá thông thạo.

Điền Thụy thuận tiện sai bảo người trước mặt: “Em có việc giao cho anh đây, giúp em rửa sạch chân gà đi. Anh nhớ cắt hết móng đi nhé. Em ra ngoài mua ít ớt cùng hạt tiêu. Đêm nay làm món ngon cho anh.” Nói xong cậu liền đi ra ngoài.

Hà Vũ nhìn bóng lưng cậu rời đi, người này thật sự không coi hắn là người ngoài mà. Hà Vũ ở bên ngoài cũng coi như có máu mặt, nhưng về nhà lại bị Điền Thụy không ngừng sai bảo làm hết cái này đến cái kia.

Nếu như người khác nói với hắn như vậy, hắn đã sớm cho tên đó ra chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi rồi. Nhưng người nói lại là Điền Thụy, không những không đáng ghét, thậm chí hắn còn muốn tiến thêm một bước với cậu.

Hà Vũ dựa theo lời cậu mà xử lý chân gà

Điền Thụy ra ngoài một lúc liền mang theo đống ớt cùng hạt tiêu về, tay còn cầm theo một bình rượu đế nồng độ cao. Làm gà phơi khô tương đối đơn giản, sau khi ướp gia vị thì phơi khô một ngày là ăn được.

Còn chân gà thì cậu định làm chân gà chua cay, hầm mềm một chút là bọn nhỏ cũng có thể ăn.

Điền Thụy nhanh chóng chiên chân gà, sau đó mới hầm sẽ khiến cho mùi vị càng ngấm hơn…

Hàng xóm xung quanh thì khổ không nói lên lời. Từ khi Điền Thụy bắt đầu mở cửa hàng, cả ngày đều làm món ngon không ngừng, bọn họ bị hương thơm dằn vặt không ít. Hôm nay càng quá phận hơn, không biết cậu làm cái gì nhưng ngửi mùi hương này chỉ cần ngửi thôi cũng có thể ăn được thêm hai bát cơm nữa.

~Hết chương 13~

Bình luận

Truyện đang đọc