TRONG VĂN NIÊN ĐẠI NUÔI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Điền Thụy vừa vào đến sân liền bị những người khác vây quanh: “Bọn họ thật sự muốn làm nhà ăn sao?”

Lúc nãy Đại Tráng nói chuyện cũng không tránh né mọi người, vì vậy mọi người đều nghe được, chỉ là lúc đó không tiện hỏi lại, chờ người đi rồi mới tiến đến làm rõ.

Điền Thụy trả lời: “Còn chưa chắc chắn, không cần nghĩ quá nhiều đâu.”

Bạch Mãnh nói: “Không nghĩ tới cái đấy nữa, chuyện chúng ta chuyển đến cửa hàng mới là ván đã đóng thuyền đúng không?” Hắn còn đang mong chờ đến lúc đó thể hiện một hồi đây.

Mỗi ngày Điền Thụy đều mở sạp hàng, ông chủ trước kia đã chuyển gần hết đồ, phỏng chừng thêm hai ngày nữa là có thể dọn xong, đến lúc đó có thể bắt đầu bán hàng ở bên kia.

Điền Thụy vừa nghĩ đến cũng cảm thấy háo hức, kêu Bạch Mãnh cùng đi ra ngoài một chuyến. Cậu muốn mua một cái nồi lớn để lúc nấu đồ ăn sáng còn dùng. Ngoài ra còn muốn mua thêm một ít lương thực.

Bạch Mãnh nói: “Ông chủ, nếu như muốn mua lương thực thì đừng mua ở cửa hàng, lương thực bên trong mấy cửa hàng của huyện mình đều thu mua từ mấy thôn quanh đây. Chúng ta trực tiếp đi mua ở chỗ họ, giá cả sẽ rẻ hơn một chút.” Không bị chênh giá từ các thương lái.

Điền Thụy hỏi: “Nhưng mà chúng ta đi mua ở đâu?” Cậu cũng không biết các con đường để nhập hàng hóa.

Bạch Mãnh vỗ ngực tự hào nói, “Việc này em biết.” Sư phụ Thương Nhân Trấn của hắn trừ việc không để bọn họ học nấu ăn thì việc gì cũng cho bọn họ làm. Nhà ăn quốc doanh của bọn họ có một khoản phí để mua nguyên liệu. Nhưng Thương Nhân Trấn vì muốn kiếm ít tiền nên mỗi lần đều thu mua ở các vùng nông thôn, như vậy phần chênh lệch liền rơi vào túi hắn.

Hắn là bếp trưởng của nhà ăn quốc doanh, chuyện như vậy đương nhiên sẽ không tự mình đứng ra làm, những năm qua đều là do đám học trò bọn hắn thay phiên nhau. Có thể nói, không ai có thể hiểu mấy thứ này hơn bọn họ, dù gì bọn họ cũng là những người đứng sau bếp của nhà ăn quốc doanh suốt năm, sáu năm.

Bạch Mãnh quen thuộc tìm một cái xe kéo ở trong huyện, kéo Điền Thụy lên xe rồi nói thẳng: “Đi thôn Tiểu Miêu.” Đều là những thôn xung quanh huyện, thôn Tiểu Miêu kia có phương pháp ủ phân đặc trưng, hoa màu trồng trong đất sinh trưởng tốt hơn thôn khác nhiều. Hắn từng đến thôn đó thu mua mấy lần, giá cả tiện nghi hơn giá trên thị trường ba phần mười, dù thuê xe kéo đến chỗ đấy cũng vẫn có lợi.

Thôn Tiểu Miêu cách huyện của bọn họ cũng gần, ngồi trên xe một canh giờ đã đến. Trưởng thôn thấy bọn họ liền nhiệt tình tiếp đón, “Bạch huynh đệ, lại tới mua lương thực sao?” Ngữ khí hết sức thân mật. Nếu như bán cho cá nhân bọn họ sẽ tốt hơn bán cho mấy thương lái một chút.

Bạch Mãnh hỏi: “Hiện tại giá lương thực thế nào?”

Thôn trưởng trả lời: “Lương thực phụ năm hào tám, lương thực chính một hào sáu.”

Điền Thụy không khỏi vui sướng trong lòng, thật sự là rẻ hơn mua bên ngoài. Bên ngoài lương thực phụ thấp nhất cũng tám, chín hào, giá lương thực chính cũng khoảng hai hào. Đừng coi thường số tiền nhỏ này. Cậu mua nhiều nên gộp lại cũng là một khoản không nhỏ đấy.

Bạch Mãnh nói: “Xem lương thực trước đã.”

Thông trưởng vội vã dẫn bọn họ đến kho lương thực của thôn, nói: “Ầy, không phải tôi tự khen đâu nhưng lương thực của chúng tôi thật sự rất tốt, ví dụ như bột mì chỗ chúng tôi nhỏ mịn hơn người khác một chút, mà loại này thì càng nhỏ thì càng tốt đúng không.”

Điền Thụy vừa nhìn thấy cũng đồng ý, chất lượng thực sự thuộc tầm trung cấp hoặc cao cấp. Bạch Mãnh nhìn Điền Thụy, Điền Thụy lặng lẽ gật đầu.

Bạch Mãnh nói: “Lương thực phụ thì lấy một ngàn cân hạt cao lương. Gạo thì lấy năm trăm cân.” Trước khi đến đây bọn họ đã bàn bạc xong.

Thôn trưởng mừng rỡ. Thôn bọn họ cũng có nhiều người, sau khi bàn bạc xong thì nhanh chóng để thanh niên trong thôn vận chuyển lên xe, không cần hai người làm gì cả. Điền Thụy cũng nhanh chóng giao tiền cho bọn họ, tổng cộng là 138 đồng.

Trưởng thôn nói: “Lần sau các cậu thiếu cái gì thì cứ tới mua, khẳng định rẻ hơn các cậu mua bên ngoài nhiều.”

Trên đường trở về Điền Thụy tính thầm, lần này đi bớt được 42 đồng, dù mất 10 đồng tiền xe cũng đáng giá.

Điền Thụy về nhà, cậu gọi người đến chuyển lương thực xuống cất vào trong một căn phòng trống để sử dụng dần. Cậu mua nhiều lương thực như vậy, hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy, ngữ khí không khỏi chua lè. Không ngờ trong thời gian ngắn mà Điền Thụy có thể làm được đến mức này, việc làm ăn hình như mở rộng thêm mấy phần. Lúc đầu bọn họ cũng có ý đi theo mở quán ăn, nhưng sau khi nhìn thấy một nhà Lý Tam Thuận lỗ không ít tiền, trong lòng liền bị dội một chậu nước lạnh.

Trước đó mọi người đều coi ăn ở bên ngoài là theo lối sống phương tây thời thượng, rất ít người làm như vậy, nhưng bây giờ càng ngày càng nhiều người ra ngoài ăn. Đặc biệt là buổi tối, mọi người đi làm cũng đã mệt mỏi, về nhà lại còn phải nấu ăn, chẳng bằng tốn ít tiền ăn ngoài còn thoải mái hơn.

Điền Thụy đã thuê vợ chồng họ Trình bán hàng mà vẫn có chút bán không kịp, đặc biệt là thời điểm mọi người bao quanh bốn phía, người người đều gấp, nếu như nhớ lộn thứ tự trước sau thì lại có người phàn nàn. Tuy nói bán nhanh, nhưng mắt phải nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, không được bao lâu liền mệt rã rời.

Điền Thụy về đến nhà, hai nhóc con còn đang ở trong sân nghịch bùn. Nhìn Điền Thụy trở lại, chúng lập tức bỏ cái que trong tay xuống, không chơi nữa.

Điền Thụy nói: “Lại đây rửa tay.” Cậu múc một chậu nước, cầm tay hai nhóc con rửa sạch.

Chị Trình cười nói: “Tiểu Điền thật là cẩn thận.” Hôm qua nghe chị Lưu nói mới biết quan hệ của bọn họ là chủ trọ cùng khách trọ, lúc đầu chị còn cho rằng họ là người một nhà đấy.

Điền Thụy nói: “Không cần quét, đồ vật đặt ở kia, đợi tí nữa em tự mình dọn dẹp, mọi người nhanh về đi. Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chị Trình lập tức làm xong việc trong tay, “Vậy bọn chị về trước.”

Điền Thụy chờ mọi người đi rồi mới khóa kỹ cửa. Hôm nay Hà Vũ không về, cậu muốn ôm nhóc con về phòng ngủ. Cậu lấy ra bánh gạo nếp mà Hà Trung thích ăn, chia cho nhóc con cùng Hà Điểm, “Hôm nay ngủ trong phòng anh Thụy có được không, anh kể chuyện cho các em nghe.”

“Không được, anh trai không cho.” Hà Điềm ăn ngay nói thật.

Hà Trung vẫn còn có chút mong chờ. Nhóc thích ở gần Điền Thụy, nhưng nghe chị nói như vậy liền rụt cổ lại, cũng không có can đảm dám chọc ca ca, vạn nhất ca ca tức giận thì nhóc cũng không biết dỗ kiểu gì. Hà Trung ngước nhìn Điền Thụy: “Hay là thôi đi.”

Điền Thụy bị lời nói ngây ngô của hai nhóc con làm cho xấu hổ, “Vậy hai em ăn xong đừng quên đánh răng, ngủ sớm một chút.”

Điền Thụy vào phòng ngủ, hôm nay làm nhiều việc như vậy, lại còn phải ra ngoài mua lương thực, vốn cũng đủ mệt nhưng không hiểu sao đến lúc nằm trên giường lại không thể ngủ được.



Lúc Hà Vũ ở nhà mỗi ngày Điền Thụy đều lười biếng rời giường. Ngược lại đến khi người đi, hôm nào Điền Thụy cũng dậy sớm. Sáng sớm nay, cậu lôi đống xoong nồi muôi chậu rửa qua một lần rồi lấy đậu đỏ đã ngâm từ tối qua hấp chín, nghiền vụn rồi cho thêm chút đường cát trắng. Vậy là đã xong bột đậu. Cậu vê thành tường viên lớn bằng viên thuốc để làm nhân bánh, sau đó bắt đầu nhào bột.

Hiện tại mỗi ngày cậu cần dùng hai thùng sữa bò. Người đưa sữa đã tới từ sáng sớm. Cậu trực tiếp múc một muôi sữa bò trộn cùng bột. Sau khi thêm sữa bò, hương vị sữa tỏa ra khắp phía. Sau khi cậu nhào xong thì véo thành từng nắm bột nhỏ, cán thành từng miếng mỏng, lấy nhân đậu bỏ vào rồi vo tròn lại, đặt qua một bên để tí hấp.

Ngoài trừ nấu đồ ăn, trong lúc rảnh rỗi Điền Thụy cũng thích làm thêm ít dưa muối, loại dưa cậu thích nhất là củ cả muối chua ngọt. Sau khi bóp hết nước trong củ cải, dùng đường cùng dấm chua ngâm một buổi tối, rồi lại cho thêm mấy quả ớt vào trong bình, vừa chua ngọt là giòn giòn, lại thêm chút cay cay của ớt cũng thập phần khai vị.

Điền Thụy đem bánh bao nhân đậu đỏ đã bao xong cho vào nồi hấp, không bao lâu sau cả trân tràn ngập mùi sữa thơm.

Một lúc sau liền có tiếng bạch bạch chạy đến, Điền Thụy không cần quay đầu cũng biết hai con mèo nhỏ thèm ăn trong nhà đã ngửi thấy mùi nên chạy tới. Cậu quay đầu lại nhìn, Tiểu Trung vẫn đầy vẻ ngái ngủ, một bộ không được ngủ ngon: “Anh Thụy ơi, hôm nay ăn cái gì ạ?”

“Bánh bao nhân đậu đỏ.” Điền Thụy nói xong liền giục hai đứa đi rửa mặt, Tiểu Trung khịt khịt mũi ngửi không nỡ rời đi.

Điền Thụy chọc chọc khuôn mặt nhỏ của nhóc, nhóc con mới tỉnh táo lại, vội vàng trở lại rửa mặt. Bánh cũng dễ chín, cậu lấy đũa gắp thêm một chút củ cải muối cùng dưa muối ăn kèm. Chờ đến khi bánh bao sữa bò nhân đậu đỏ chín liền bắt đầu dọn mâm.

Không chờ đồ ăn nguội, bọn họ liền bắt đầu ăn sáng. Sữa bò thơm ngọt, kết hợp cùng nhân bánh ngọt ngào, thật sự là tuyệt phối. Nếu như sợ hương vị quá ngọt còn có thể ăn thêm một miếng củ cải chua cay là được.

Hia nhóc con đều yêu thích vô cùng, mỗi đứa đều có thể ăn liền hai cái bánh bao nhân đậu đỏ. Điền Thụy làm một nồi to nên cậu nói với hai nhóc con: “Vẫn còn để trong nhà bếp, bên trên anh có che một miếng vải để chống muỗi, khi nào hai em đói bụng có thể qua đấy lấy.”

“Vâng ạ.”

Sáng sớm, thời điểm những người khác đến làm việc liền ngửi được mùi sữa thơm nồng, Bạch Mãnh hỏi: “Bữa sáng ăn cái này?” Sao hắn lại cảm thấy bánh bao nhân đậu đỏ trong nhà ăn quốc doanh còn không thơm ngon bằng chỗ này.

“Đúng vậy.” Điền Thụy trả lời. Hôm nay chủ yếu là mang mấy đồ nhà bếp chuyển tới cửa hàng mới. Ngày mai liền bắt đầu bán hàng. Bữa sáng làm ở bên kia, còn cơm trưa cùng bữa tối thì làm ở bên này rồi đưa tới.

Bạch Mãnh quan tâm nhất chính là chuyện này, “Bữa sáng có những món nào?”

“Bánh bao nhân bắp cải miến, bánh bao nhân đậu đỏ, bánh bao sữa bò. Còn có sữa tươi, cháo trắng, trứng luộc nước trà.” Điền Thụy liệt kê, “Trước hết cứ như vậy đã.” Nếu như sau này có thời gian thì cậu có thể làm thêm mì cay cùng bánh đậu.

Cậu còn chưa nói hết, Bạch Mãnh đã không ngừng nuốt nước miếng. Bữa sáng ở nhà ăn quốc doanh cũng không thịnh soạn như vậy đâu.

Bằng bào tài nấu ăn của Điền Thụy thì khẳng định những món này nhất định không kém.

Điền Thụy tốn một ngày mới chuyển hết đồ ra cửa hàng mới. Động tĩnh này của cậu khiến cho tất cả chủ quán sạp ven đường đều đỏ mắt. Nhà Điền Thụy còn chưa mở hàng được bao lâu mà giờ đã mua được cửa hàng riêng. Trong nhà còn đặt tám bộ bàn ghế, vào sâu trong là một cái bếp nhỏ.

Bên ngoài cửa hàng được ô lớn che lại đặt mười bộ bàn ghế.

Những thực khách quen không đều nổi lên lòng hiếu kỳ, không ngừng dò hỏi cậu khi nào thì bắt đầu mở cửa hàng. Điền Thụy trực tiếp đem chuyện muốn mở cửa hàng ăn sáng nói ra ngoài.

Cái này thật sự rất mới mẻ. Buổi sáng ngoại trừ chủ cửa hàng bán bánh ngọt, bánh chiên dầu thì những người còn lại đều không mở hàng.

Sáng hôm sau, rất nhiều người đi ngang qua cửa hàng đều ngửi được một mùi sữa bò thơm ngát. Có người nhận ra Điền Thụy, thấy cậu đang đứng ở một bên, trứng luộc nước trà đã được nấu xong từ sớm, đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Trứng được để vào trong một cái nồi đang sôi, mỗi quả đều được gõ bể khiến cho nước trà càng ngấm vào trong. Món chính có bánh bao lớn, bánh bao nhân đậu đỏ cùng bánh bao sữa bò, cháo trắng, ăn kèm là củ cải muối chua giòn nhà bọn họ tự làm.

Còn có sữa bò tươi vừa được nấu xong, rẻ hơn trà sữa, chỉ tám hào một phần, tiền đặt cọc bình vẫn là hai hào. Nếu người nào thích ngọt thì có thể yêu cầu cho thêm đường trắng vào.

Có thể mua mang vào nhà máy ăn hoặc là ngồi luôn ở quán.

“Cho ba cái bánh bao, một bát cháo.” Người đầu tiên là khách quen của Điền Thụy, theo cậu từ khi bán miến chua cay đến bây giờ. Sáng nay đến ngay cả giá cũng không hỏi mà trực tiếp gọi món luôn.

“Được.” Bạch Mãnh nói.

Có người thứ nhất thì rất nhanh liền có người thứ hai, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng ngồi bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn thấy người quen biết còn chào hỏi lẫn nhau.

Bánh bao béo tròn nhanh chóng được mang ra, tuy không thơm như bánh bao sữa bò hoặc bánh bao nhân đậu đỏ, thế nhưng bên trong còn giấu càn khôn, cắn một miếng, nhân bánh là bắp cải cùng miến ăn ngon cực kỳ. Bắp cải còn có chút giòn giòn, chấm thêm chút dấm chua hoặc nước tương, tại thêm một chút ớt, miệng vừa cắn xuống, tất cả cơn buồn ngủ của buổi sáng đều được đánh tan. Ăn hết ba cái bánh bao, tuy rằng đã no nhưng vẫn còn chưa đã nghiền, lại uống thêm một ngụm cháo nhỏ, gắp một miếng củ cải muối giòn giòn, cả người đều sức lực tràn trề.

Người xung quanh nhìn hắn ưn như vậy cũng không nhịn được.

“Cho tôi hai cái bánh bao.”

“Bao nhiêu tiền?”

Bạch Mãnh nhanh chóng trả lời: “Bánh bao, bánh bao sữa bò cùng bánh bao nhân đậu đỏ đều ba hào một cái, cháo một hào một bát, dưa muối, xì dầu, nước tương đều miễn phí, trứng gà nước trà năm hào, sữa bò tám hào một bình.”

“Cho tôi năm cái bánh bao!”

“Tôi cũng vậy.”

Chỉ trong chốc lát, một nồi hấp lớn đều đã hết, Bạch Mãnh liếc mắt nhìn thấy Điền Thụy nhanh chóng đặt nồi thứ hai lên mới yên lòng. May mà Điền Thụy có chuẩn bị trước, nếu không thật sự không đủ để bán đâu.

~Hết chương 30~

Bình luận

Truyện đang đọc