Tối hôm đó món chân gà hầm được ưa thích nhất. Điền Thụy còn cố ý pha thêm sốt cay ngọt, chân gà đã được hầm nhừ, rưới thêm nước sốt ăn vô cùng ngon miệng, dù sức hút một chút liền ăn được da gân, nếu như gặm kĩ một chút còn có thể ăn được ít thịt trên chân, chỉ cần gặm thôi cũng cảm thấy thú vị.
Điền Thụy còn xào mấy món nữa, nhưng trước đĩa chân gà thì mọi thứ đều bị lu mờ. Mỗi người đều cầm chân gà chăm chú gặm cắn, bất tri bất giác xương gà đã chất thành một núi nhỏ.
Điền Thụy làm hết mười cân chân gà, dù ăn không hết thì ngâm trong nước sốt cũng không bị hỏng, ngâm càng lâu lại càng ngon miệng.
Cơm nước xong, trời cũng tối mịt, thời đại này không có hoạt động giải trí nào nên mọi người thường đi ngủ sớm. Nhưng hai nhóc con lại có chút mong chờ mà không chịu rời đi, năn nỉ Hà Vũ, “Chúng em muốn ngủ cùng anh Thụy cơ~” Lần trước bọn chúng vẫn chưa nghe hết Tây Du Ký đâu.
Hà Điềm cũng muốn nghe, nhưng cô nhóc cảm thấy mình lớn rồi nên không dám nói, chỉ đành nhìn em trai Hà Trung đang năn nỉ Hà Vũ. Thằng bé giống như miếng cao su hận không thể dính vào người Điền Thụy.
Điền Thụy cũng rất yêu thích trẻ con, trên người nhóc con còn mang theo một mùi sữa thơm ngát, lúc ngủ ôm rất thoải mái.
Nhưng Hà Vũ lại không chịu, cau mày nói với nhóc con, “Em lớn thế này rồi còn cần người khác ngủ cùng sao, không được! Nhanh chóng về ngủ đi.”
Hà Trung lớn mật nói, “Nhưng anh Thụy thích em mà.” Tên nhóc này vô cùng mẫn cảm với thái độ của người khác với mình, trong lòng bé cũng thích lại gần Điền Thụy.
Hà Vũ nhìn Hà Trung, nói: “Nhanh về phòng ngủ đi, nếu không anh sẽ nói với hàng xóm là em bị gãy răng cửa.”
Hà Trung như bị đả kích lớn mà nhìn Hà Vũ, bé không ngờ anh trai mình lại hư như vậy.
Cuối cùng Hà Trung đành lạch bạch chạy về phòng. Để thể hiện mình đang rất tức giận. nhóc còn đóng mạnh cửa lại, ầm một tiếng vang dội.
Hà Điềm nhìn thấy em trai làm nũng cũng thất bại nên đành quay về phòng ngủ.
Trong sân chỉ còn lại Điền Thụy cùng Hà Vũ. Điền Thụy nhìn Hà Trung trở về phòng mà phiền muộn, “Khó lắm nhóc con mới quên chuyện gãy răng, anh lại còn trêu nó!”
“Con trai không gặp khó khăn là không được.” Hà Vũ nhàn nhạt nói.
Trong lòng Điền Thụy có chút tiếc nuối, nói với Hà Vũ, “Sắc trời không còn sớm, em cũng về ngủ đây.”
Sau khi trở lại phòng cậu có chút không quen, mấy ngày nay ngủ cùng hai đứa trẻ có chút náo nhiệt, hiện tại chỉ có một người nên gian phòng trống vắng không ít.
Nằm ở trên giường mới phát hiện ra hóa ra giường của mình thật to, cậu đứng dậy uống chén nước rồi đi ngủ.
Hà Vũ đứng ở bên ngoài nhìn đèn trong phòng Điền Thụy tắt dần, trên mặt không có biểu tình gì, vẫn lạnh lùng như trước. Hắn không muốn trở về phòng mình mà tìm chỗ ngồi xuống ở bên ngoài. Từ sau khi trọng sinh hắn lại có thêm một cái tật xấu, chỉ cần nhắm mắt liền nhìn thấy chuyện một đời trước khiến cho hắn không thể ngủ được.
Tuy rằng tính tình hắn thâm trầm, từ vẻ bề ngoài thì không thấy gì nhưng hắn bị chứng mất ngủ dằn vặt không nhẹ, chỉ khi ở cạnh Điền Thụy mới ngủ được.
Bên ngoài nhiệt độ đã giảm xuống, sau nửa đêm còn có sương mù hạ xuống. Bóng đêm bao phủ cả căn nhà, một chút âm thanh cũng không có.
…
Điền Thụy chỉ cảm thấy mình bị kéo vào một cái lò sưởi lớn, hơi ấm không ngừng tỏa ra, cậu không nhịn được mà càng tiến gần hơi ấm kia. Một giấc này cậu ngủ rất thoải mái, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến cậu không nỡ lòng mở mắt, bên ngoài tựa hồ còn nghe được tiếng trẻ con chơi đùa. Cậu cưỡng ép bản thân mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt của Hà Vũ, hắn vẫn còn đang ngủ.
Hà Vũ không hổ là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, tướng mạo vô cùng tinh xảo, ngủ thôi mà cũng rất đẹp.
Điền Thụy trừng mắt nhìn, hai tay vẫn còn ôm lấy Hà Vũ, cả người đang ở trong ngực hắn, tư thế này thật sự quá thân mật. Hơn nữa hắn đến từ lúc nào vậy, sao cậu lại không hề hay biết?
Cả người Điền Thụy hoảng loạn, chuyện này… Vạn nhất nếu như hắn tỉnh lại, chẳng phải càng không ổn sao, trên mặt cậu đỏ bừng, giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn.
Nhưng không ngờ cậu vừa động đã khiến đại ma vương này tỉnh lại.
Điền Thụy lập tức nín thở, quay mặt qua chỗ khác, hai tai hồng hồng. Đi này cậu chưa từng lúng túng như vậy, “Em…”
Hà Vũ nói: “Ngày hôm qua, em gọi anh tới, mời anh ngủ cùng.” Hắn bình tĩnh nói.
Trên mặt Điền Thụy đỏ bừng, “Sao…Sao có thể như vậy.” Cậu làm gì dám có một chút suy nghĩ dư thừa nào với BOSS lớn này chứ. Chuyện mời hắn ngủ cùng, cậu căn bản không dám tưởng tượng đến.
Hà Vũ nhìn cậu, Điền Thụy chột dạ nhìn ra chỗ khác. Hà Vũ nói: “Em không muốn phụ trách sao?”
Chuông cảnh báo trong lòng Điền Thụy vang lên không ngừng, mặc dù ngữ khí hắn bình thản nhưng kết hợp với biểu hiện sau khi hắn bị hắc hóa, đắc tội hắn là lựa chọn không sáng suốt chút nào. Trong lòng Điền Thụy lùng túng. Cậu chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút, tận hưởng những ngày tháng cá mắm muốn ăn cái gì thì ăn, cậu không muốn đắc tội người này chút nào.
Điền Thụy suy nghĩ nát óc cũng không nhớ được chuyện hôm qua, cậu căn bản không biết được mình ngủ thế nào, nhưng hắn nói bình tĩnh như vậy, khả năng cao đây là sự thật Cậu đành nhắm mắt nói, “Anh muốn em phụ trách thế nào?”
Hà Vũ nói: “Sau này anh ngủ ở chỗ này.”
Điền Thụy: “…”
Cậu liếc mắt nhìn Hà Vũ, dù là gương mặt hay vóc người thì cậu cũng không bị thiệt, nhưng mà, cậu vẫn nói “Vậy còn tương lai, nếu như em có bạn gái, vậy anh cũng ngủ cùng sao?” Coi như là bây giờ có thêm một bạn cùng phòng cũng được.
Hà Vũ sầm mặt lại, hắn quên mất chuyện này.
Điền Thụy bật dậy khỏi giường giống như lửa đốt mông, vội vàng thay quần áo. Tuy Hà Vũ ở chỗ này khiến cậu có chút lúng túng, nhưng mà đây là phòng của mình mà, sợ cái gì chứ. Điền Thụy cảm thấy có cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào lưng mình cậu có chút vội vàng rời khỏi phòng.
Cả người cậu đều đỏ bừng. Trong lòng Điền Thụy còn không ngừng mắng bản thân, là hắn đến phòng của mình, còn sợ gì chứ. Nhưng mà nói thì nói như vậy, nhưng đối tượng là Hà Vũ khiến cho cậu có cảm giác chột dạ khó nói. Dù là bất kỳ ai, nếu như bên gối bỗng nhiên xuất hiện một con sói sẽ ăn thịt người, nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Anh Thụy ơi.” Tiểu Trung cùng Tiểu Điềm vui sướng chào cậu.
Điền Thụy nhìn thấy mấy nhóc con, tâm tình lúng túng lúc nãy cũng bớt đi không ít, “Chào buổi sáng, hôm nay ăn bánh bao cùng trứng luộc được không?”
“Được ạ.” Nghe thấy có trứng luộc, bọn nhóc vô cùng vui vẻ. Đối với chúng mà nói trứng gà là món ăn ngon, bình thường mọi người đều không nỡ ăn đấy.
Điền Thụy nhanh chóng chạy vào nhà bếp, chuẩn bị đồ ăn sáng. Không được một lúc, Hà Vũ bước ra khỏi phòng.
Đôi mắt Hà Trung trợn tròn xoe: “Tại sao anh lại đi ra từ phòng của anh Thụy vậy ạ?”
Hà Vũ hàm ý sâu xa mà trả lời lại: “Bởi vì anh cũng muốn ngủ cùng anh Thụy.”
…
~Hết chương 14~