TRÚC MÃ TƯƠNG THANH MAI

Tô Hiểu Thần gặp lại Tần Chiêu Dương sau khi đã xa cách 4 năm, lại trong hoàn cảnh đang ăn mì tôm ở đồn cảnh sát.

Cô đang ngồi bên tường nét mặt như đang suy tư, trên mặt còn bị rách một vệt không sâu cũng không nông, mơ hồ còn thấy rơm rớm vết máu.

Thằng nhóc ở bên cạnh kia đang "Sì sụp sì sụp" mà ăn mì tôm, thấy cô thần sắc buồn bực, còn đưa lên một cây xúc xích nướng tặng kèm, "Học tỷ chị ăn chút đi?"

"Cậu có thể không cần để ý tới tôi được không?" Cô đau đầu hướng trên tường đập vài cái, nghiêng đầu hung tợn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, "Ranh con."

Ôn Mục Tây dè dặt nhìn cô một cái, dường như lúc này mới chú ý đến trên mặt cô có vết rách kia, khiếp sợ cực kỳ, "Học tỷ mặt chị làm sao thế?"

Tô Hiểu Thần đưa tay sờ soạng một cái, tay chạm phải chỗ đó đau rát, không nhịn được "A" một tiếng, cũng trợn mắt nhìn cậu ta một cái, "Không phải là vì lôi kéo cậu sao!"

Ôn Mục Tây lúc này ăn mì tôm cũng không thấy ngon nữa, trực tiếp đem hộp mì ném xuống đất, đứng lên đi vài bước đến ngồi xổm trước mặt đám người kia nghĩ lại chuyện lúc trước, liền đưa tay đánh tới.

Tô Hiểu Thần bị dọa đến nói không ra lời, vừa định đi ra can ngăn, Ôn Mục Tây đã bị một người cảnh sát ở gần nhất áp chế trên mặt tường, "Lá gan cậu cũng thật lớn đấy, ở trong này còn dám động thủ."

Ôn Mục Tây tức giận cả mặt đều đỏ, "Anh buông ra cho tôi, bọn ranh con này khiến cho mặt mày học tỷ của tôi trở thành hốc hác thế này! Phụ nữ khuôn mặt hốc hác không ai thèm lấy anh phụ trách nha."

Tô Hiểu Thần nguyên bản một tia lo lắng cuối cùng nhất thời bị tư duy của cậu ta đánh bại, lặng lẽ gục đầu đem đầu vùi vào trong cánh tay.

Cô một chút cũng không hiểu cái người này. QAQ

Cảnh sát kia nhìn thoáng qua cô trong góc hẻo lánh, vỗ vỗ đầu Ôn Mục Tây, cảnh cáo nói: "Theo đuổi con gái cũng không thể theo đuổi như vậy, sẽ dọa người ta chạy mất."

Ôn Mục Tây bỗng nhiên trừng lớn mắt, ngay cả phản kháng cũng quên mất, "Đừng nói bừa, không thì anh của tôi sẽ đánh tôi."

Cảnh sát kia liếc mắt nhìn Ôn Mục Tây, áp giải cậu ta đi trở về, "Cậu mà gây sự nữa đêm nay sẽ không thể thả cậu đi được rồi." Nói xong lại cảm thấy áp lực không đủ lớn, bổ sung một câu, "Ngay cả tiểu mỹ nữ bên cạnh này cũng không đi được."

Ôn Mục Tây lập tức ngừng lại.

Chính lúc này Tần Chiêu Dương đi tới, đứng ở cửa thoáng nhìn vào bên trong, ánh mắt lúc đó không thèm để ý đến Ôn Mục Tây mà trực tiếp dừng ở trên người Tô Hiểu Thần.

Phía sau là trợ lí của anh, sau khi tiến vào liền đi xử lý chuyện của Ôn Mục Tây và Tô Hiểu Thần.

Anh đi qua vài bước, Ôn Mục Tây nhìn thấy anh trước, lập tức nhảy dựng lên, "Anh!"

Tô Hiểu Thần liền nhấc chân đá qua, "Có thể giữ chút tự trọng được không, gặp người liền gọi là anh."

Ôn Mục Tây bị cô đá trúng cẳng chân đau nhói, một mông ngồi xuống đất, "Tô Hiểu Thần! Đây đúng là anh của tôi!"

Cô lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn trúng ngọn đèn sáng ngời trên đỉnh đầu, hai mắt bị kích thích nhắm tịt lại, sau đó mới nhìn thấy Tần Chiêu Dương mặt không chút thay đổi của cô dưới ngọn đèn.

Tô Hiểu Thần sửng sốt một chút, dụi dụi con mắt, không dám tin."Ôn Mục Tây cậu nói anh cậu là ai tới?"

Ôn Mục Tây đỡ tường đứng lên, vẻ mặt muốn ăn đòn nhìn cô, "Tần Chiêu Dương a."

Tô Hiểu Thần đầu óc "Ong" một cái, sắc mặt nhất thời khó coi đứng lên, "Tại sao cậu không nói sớm cho tôi?"

Tần Chiêu Dương nheo mắt, đưa tay nâng cánh tay Ôn Mục Tây một cái, ngữ khí dịu dàng, "Bị thương như thế nào?"

Ôn Mục Tây là người có thù tất báo, không khách khí chút nào đem mấy chỗ bị thương lớn trên người mình chỉ ra hết, lại chỉ chỉ những người phía đối diện đang thấp thỏm lo âu kia, "Đều là bọn họ làm, còn rạch một đường lên mặt học tỷ."

Tần Chiêu Dương vốn là không chút để ý, sau khi nghe đến câu nói kia, sắc mặt càng thêm trầm, xoay người nhìn về phía Tô Hiểu Thần đang ngồi trên ghế vẫn mờ mịt không biết tại sao.

Anh nắm cằm nghiêng mặt cô đến nhìn thoáng qua, liền thấy phía dưới mắt một vệt màu hồng nhạt.

Đầu ngón tay của anh có chút lạnh, nắm trên cằm của cô khiến cô run lên, quay đầu tránh đi.

Con ngươi Tần Chiêu Dương thêm sâu, nhìn cô một cái, Ôn Mục Tây nhẹ giọng nói thêm vài câu gì đó, đã nhìn thấy hai tròng mắt Ôn Mục Tây lóe sáng, một dáng vẻ nóng lòng muốn xem thử.

Tô Hiểu Thần từ nhỏ đã từng nếm trải phương pháp vô cùng kì quặc của Tần Chiêu Dương, không khỏi lo lắng nói: "Anh đừng dạy hư cậu ấy."

Tần Chiêu Dương lành lạnh nhìn cô một cái, kéo ghế dựa bên tay đến ngồi xuống bên cạnh cô, "Anh dạy hư cậu ta thì có quan hệ gì với em hay không?"

Tô Hiểu Thần bị nghẹn một chút, giương mắt nhìn anh một cái, thấp giọng lắc lắc đầu, "Không quan hệ..."

Ai, Tại sao gặp mặt sau bốn năm, cô vẫn không thể nào học được cách đối mặt với anh đường đường chính chính nha!

Từ trong sở cảnh sát đi ra, sắc trời đã rất tối, cô chuyển chuyển cổ tay có chút cứng đờ, đi ra ngoài.

Xe của Tần Chiêu Dương đang đỗ ở bên ngoài, trợ lý đứng bên cửa xe đợi rất lâu.

Tô Hiểu Thần như thế nào cũng chưa có nghĩ đến bốn năm sau gặp lại thế nhưng sẽ là như vậy, Tần Chiêu Dương lệch một tuổi với cô, nhưng hiện tại nhìn qua nghiễm nhiên chính là một thanh niên tài giỏi đẹp trai có sự nghiệp thành công.

Cô cúi đầu quét mắt nhìn quần bò đơn giản của mình, giày thể thao màu trắng, lặng lẽ thở dài, tốt xấu gì ngày mai cô còn muốn đi phỏng vấn a, cứ như vậy đi?

Tần Chiêu Dương không biết cô đang nghĩ gì, liếc mắt nhìn cô, để Ôn Mục Tây ngồi phía trước, mở chỗ ngồi ở phía cửa sau xe ý bảo cô đi vào trước.

Tô Hiểu Thần không được tự nhiên, lắc đầu muốn cự tuyệt.

Tần Chiêu Dương không có ý định cho cô nói chuyện ý tứ chút nào, cầm cổ tay cô đem cô nhét vào, "Tự em thì trở về như thế nào?"

Tô Hiểu Thần mắt nhìn sắc trời nặng nề, nhắm chặt miệng, sau khi lên xe nhanh chóng xê dịch sang một bên khác, xê dịch đến dán chặt vào cửa xe lúc này mới nghiêng đầu một cái bắt đầu giả bộ ngủ.

Tần Chiêu Dương híp mắt nhìn cô một hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi phân phó trợ lý lái xe."Đưa Mục Tây trở về trước, hôm nay tôi về nhà ở Đế Tước."

Bên trong xe yên lặng, chỉ có ánh sáng của đèn đường chậm rãi xẹt qua, Tô Hiểu Thần hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai là thanh âm Ôn Mục Tây khoa trương nói rõ chân tướng.

"Dù sao tổng kết lại chính là em tìm học tỷ muốn nói chuyện cuộc sống chuyện lý tưởng, ai biết em đi đến trước WC lại bị người nôn khắp người. Em vốn cũng không phải người nhỏ nhen như vậy, nhưng bọn ranh con kia một chút áy náy cũng không có, nhất định muốn kéo nữ nhân đang nói chuyện với em, em đã cùng bọn họ đánh nhau, sau đó học tỷ lại đây can ngăn em liền anh dũng bị thương..." Thanh âm cậu ta càng ngày càng thấp, cuối cùng thở dài một hơi.

Tần Chiêu Dương nghiêng đầu mắt nhìn Tô Hiểu Thần, đáy mắt thần sắc không rõ.

Lúc Ôn Mục Tây xuống xe, anh đứng chắn ngang cửa xe, sau đó liền đưa tay ra kéo cô.

Tô Hiểu Thần không ngủ được, bị anh lôi kéo liền tỉnh, "Anh làm gì thế."

"Để anh nhìn kỹ mặt em đã." Thanh âm của anh hơi khàn, trong không gian tối tăm nhỏ bé trái lại lại có vẻ từ tính mười phần.

Tô Hiểu Thần tìm không ra lý do không để anh xem, liền ngoan ngoãn chuyển qua.

Tần Chiêu Dương quả thực chỉ là xem xem mặt của cô mà thôi, "Đợi lát nữa trở về tự mình có thể xử lý?"

Tô Hiểu Thần sờ soạng miệng vết thương trên mặt kia một phen, gật gật đầu, lại cố ý nói: "Em không phải Tô Hiểu Thần trước kia, chút việc này vẫn có thể."

Tần Chiêu Dương cười khẽ một tiếng, tựa hồ như không phát hiện thâm ý trong lời của cô, "Ôn Mục Tây lúc còn nhỏ sống ở Mĩ, xem như là bà con xa của anh. Anh đến Mĩ không bao lâu sau cậu ta trở lại Trung Quốc học, hai người tại sao biết?"

Tô Hiểu Thần mới không tin hai người bọn họ không có liên hệ, nghe Ôn Mục Tây vừa rồi gọi anh là anh trai thân thiết như vậy chỉ biết hai người gian tình đã không phải là một ngày hai ngày, hừ hừ một tiếng, mới buột miệng nói một câu, "Tự anh đi hỏi cậu ta."

Lúc Ôn Mục Tây trở về từ Mĩ đến trường học vào lúc lên lớp mười một, trong khoảng thời gian ngắn không thể thích ứng với chương trình học thành tích rất lung tung.

Tô Hiểu Thần khi đó nghĩ mình cũng đã trưởng thành, muốn tiền tiêu vặt tốt xấu cũng có thể tự mình kiếm được không phải hỏi cha mẹ khi cần, tự mình đi làm gia sư, dạy cậu ta hai năm.

Ôn Mục Tây trời sinh rất thông minh, tự cậu ta cố gắng thêm chút, thi đỗ đại học A hoàn toàn không thành vấn đề. Cũng không biết có phải bị người trong nhà làm hư hay không, tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng thật ra giống Tần Chiêu Dương khi còn nhỏ, thỉnh thoảng ngây thơ cố chấp trỗi dậy khiến cho cô không nhịn được nhớ tới anh.

Bây giờ suy nghĩ một chút —— nguyên lai là người một nhà, khó trách gen giống nhau như thế.

Khi đến cửa nhà, Tô Hiểu Thần ngay cả chào hỏi cũng không nói với anh, giống như chạy trốn xuống xe.

Anh ở trong xe ngồi đã lâu, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, bỏ hàng chắn xuống hỏi trợ lí của anh, "Đại học A bố trí buổi nói chuyện lúc nào?"

Trợ lý quay đầu nhìn anh một cái, "Ba ngày sau."

Tần Chiêu Dương gật gật đầu, đẩy cửa xe ra xuống xe, "Sáng mai tới đón tôi, cậu đi về trước đi."

******

Sáng sớm ngày hôm sau nữa Tô Hiểu Thần trở về trường học, lúc đi vào cô cầm theo đồ ăn sáng, trong phòng ngủ ba người vẫn còn ngủ, nghe động tĩnh chỉ có Tư Tư ở giường trên che chăn lộ cái đầu ra liếc mắt nhìn, nhìn thấy bữa sáng trong tay cô sau khi lăn lăn vài cái thì ngồi dậy.

Khai giảng năm thứ tư đại học mới được một thời gian, Tô Hiểu Thần cũng không vội vã tìm việc làm, nhưng mọi người trong phòng cũng bắt đầu đi sớm về muộn dốc sức lo công việc, cô không làm gì cả tựa hồ cũng có chút không ổn. Đúng lúc sơ yếu lý lịch nộp lúc trước có tin tức, hôm nay cũng phải đi phỏng vấn.

Tư Tư một bên ăn như hổ đói một bên còn không quên thẩm vấn cô, " Hôm qua Cậu và Ôn Mục Tây sau khi ra ngoài cả đêm không về a! Thành thật khai báo."

Tô Hiểu Thần trong lòng có chuyện, cảm xúc cũng không cao, xa xăm nhìn cô bạn một cái, uy hiếp nói: "Không cho cậu ăn giờ."

Tư Tư lập tức ngậm miệng, chuyên tâm ăn điểm tâm của cô.

Tô Hiểu Thần đạo đức tốt, bằng cấp cũng tốt, cô đang học là ngàng quản lý công trình, chính là nhân tài mà các xí nghiệp lớn đang cần. Thử một chút thôi, vậy mà lập tức được trúng tuyển, đợi đến tuần tới liền có thể tới đây thực tập.

So sánh với Tư Tư vận khí không tốt như vậy. Ngành học của cô ấy ít được quan tâm, tìm việc làm liên quan cũng có chút vất vả, cả ngày đi nộp sơ yếu lí lịch cơ hồ đều là đá chìm đáy biển.

Trở về phòng ngủ mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường một hồi lâu, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn. Chờ cô từ căn tin trở về, cậu ta đã sửa lại trạng thái rũ đầu ủ rũ vừa rồi, lắc di động trong tay cười đến dương quang sáng lạn, "Ngày kia có buổi tọa đàm về tình trạng nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp, Hiểu Thần cậu đi cùng mình đi."

Rất sợ cô cự tuyệt, Tư Tư nhanh chóng lại bổ sung thêm một câu, "Là thứ sáu, tuyệt đối không chậm trễ thời gian của cậu."

TôHiểu Thần nghĩ một chút cũng không việc gì, liền đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc