TRÚC MÃ TƯƠNG THANH MAI

Kì nghỉ của Tô Thần Triệt vì cơn địa chấn ở thành phố K nên phải kết thúc sớm, anh dùng tốc độ nhanh nhất quay về đơn vị, ngay lập tức cùng đồng đội xuất phát đi tuyến đầu tổ chức cứu nạn, cứu tế chống thiên tai.

Đêm hôm xảy ra chuyện, cô yên lặng phủ phục lên bàn làm bài tập, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn máy tính một cái, âm thanh gõ bàn phím vừa nhẹ vừa linh động.

Anh nửa tựa ở đầu giường nhìn cô, ánh mắt chuyên chú, sắc trời kì dị biến đổi bên ngoài cũng không nhìn thấy.

Kim Mao ngồi xổm ở bên chân của cô, gục mặt cúi đầu ra vẻ cực kì mệt mỏi, đến khi chống đỡ không nổi liền gục đầu xuống, một lát sau lại đột nhiên tỉnh dậy trong tiếng động khẽ khàng của cô, nhìn ngó chung quanh, ngẩng đầu lên thấy cô vẫn còn ở đó liền ngoan ngoãn cọ cọ vào chân chủ.

Anh nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng gọi tên của cô, "Tần Tô."

"Vâng?" Cô không quay đầu, bài tập trên tay đã khép lạo.

"Thời gian không còn sớm nữa, mau lại đây ngủ."

Cô lắc đầu, cái đầu dường như cọ vào màn hình máy tính, lắc chuột máy hừ hai tiếng, "Anh ngủ trước đi, đợi lát nữa em sẽ ngủ."

Anh một phen xốc hết tấm chăn mỏng đắp trên người xuống, đi chân trần đứng ở trên sàn nhà.

Kim Mao vốn vẫn luôn ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh giấc đứng lên, run run thân mình liếm cẳng chân Tần Tô một cái, tỏ ý bảo có kẻ địch.

Tô Thần Triệt trừng mắt liếc tên phản đồ khuỷu tay hướng ra ngoài Kim Mao một cái, lúc đi đến gần trực tiếp dùng một cước nhẹ nhàng đá văng nó, đứng sau lưng cô nhẹ nhàng xem cô đang làm gì.

Tần Tô đang treo máy chơi trò chơi, vừa chuẩn bị lập đội để vào bản sao, giờ còn đang đọc hướng dẫn.

Tô Thần Triệt híp híp mắt, choàng qua ôm lấy eo cô dễ như trở bàn tay mà bế lên, chính anh ngồi vào ghế, cứ thế vòng lấy cô ngồi trong ngực, bá chiếm máy tính của cô.

Tần Tô uốn éo người, hơi không vui, "Anh làm gì vậy."

"Giúp em qua hết bản sao để ngủ sớm một chút, có ý kiến hả?" Anh liếc cô, trong ánh mắt mang theo tia đùa cợt, tất cả đều chứa ý cười nhàn nhạt.

Thao tác của Tần Tô chẳng ra sao, thuộc bè phái đánh nước tương, im hơi lặng tiếng.

(*đánh nước tương: trộn lẫn, xem náo nhiệt

*Im hơi lặng tiếng: nguyên văn Yển kỳ tức cổ 掩旗息鼓

nói chung là chị ý đi đánh bản sao để ăn hơi chứ thao tác không giỏi =)) ngồi một bên ăn kinh nghiệm của đồng đội)

Đồng đội cũng không biết người ngồi trước máy vi tính đã thay đổi, vẫn còn không mặn không nhạt cười đùa, Tô Thần Triệt nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Bình thường vẫn ham chơi cái này à?"

"Em thích." Cô giơ tay ôm lấy anh, cứ như vậy dựa vào trong ngực anh, "Lúc anh không ở bên cạnh em thì em phải nghĩ biện pháp để giết thời gian ngoại trừ việc nhớ anh chứ."

Tần Tô cười híp mắt nhìn anh rồi nghiêng đầu hôn lên cằm anh một cái, "Có phải anh thấy đặc biệt cảm động không?"

Tô Thần Triệt giơ tay đè cô lại, "Đừng lộn xộn."

Tần Tô không thuận theo, ngồi ngay ở trên người anh lắc tới lắc lui."Em cứ lộn xộn đấy, anh cắn em chắc."

Tô Thần Triệt nghiêng đầu cắn một miếng ngay trên cổ cô, không nhẹ không nặng, lập tức Tần Tô cả người đều cứng đờ, thật lâu sau mới mang vẻ mặt đưa đám bóp cổ anh, "Anh dám cắn em thật à."

Trong lúc hai người nói chuyện, trò chơi đã truyền tống vào bản sao, một tay anh ôm cô, một tay khác ở trên bàn phím thao tác điều khiển nhân vật của cô đi về trước.

Trong trò chơi nhân vật của Tần Tô là một nữ chiến sĩ kéo quái, da dày nhiều máu, đương nhiên cứ thế chạy tới phía trước nghênh tiếp con quái đầu tiên, lúc ấy Tô Thần Triệt mới dùng tới một tay khác, thao tác bàn phím vừa nhanh vừa độc, hoàn toàn không giống người lần đầu tiên chơi trò chơi...

Thường ngày Tần Tô chỉ dùng để kéo cừu hận của quái, đột nhiên dũng mãnh giết địch như vậy, ngay cả chức nghiệp pháp sư phụ trợ cũng không dùng đến, toàn bộ người trong đoàn đội lập tức lặng ngắt như tờ.

Có lẽ Tô Thần Triệt thật sự vội vã giúp cô giải quyết bản sao để đi ngủ, xuống tay vừa nhanh vừa độc, mau lẹ nắm giữ các kỹ năng dùng trong lần đầu tiên giết địch, thao tác lại càng ngày càng quen tay.

Tầm mắt của Tần Tô từ trên màn hình rơi xuống ngón tay đang cấp tốc chuyển động của anh, hơi xuất thần.

Ngón tay của anh rất đẹp mắt, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, lúc nhẹ nhàng chuyển động ấn phím lại càng mang theo một loại sức hấp dẫn khó hiểu.

Từ nhỏ cô đã nắm lấy đôi tay này, giờ đây qua mấy năm ngón trỏ của anh đã hơi thô ráp, nhưng dù thế ngón tay anh vẫn mười phần đẹp mắt như cũ.

Anh không hổ là cửu kinh sa tràng, cho dù là một trò chơi cũng mang theo đầy sát khí, dùng thời gian ngắn nhất mang lại hiệu quả và lợi ích lớn nhất để giải quyết đối phương.

(Cửu kinh sa tràng: Trải qua ngàn trận chiến, ý chỉ người lão luyện)

Tần Tô hơi quay đầu sang nhìn anh, anh rất nghiêm túc, khóe môi hơi nhếch, thấy cô nhìn qua còn phân thần nhìn cô một cái, trên tay vẫn gõ phím không ngừng.

Chờ đại BOSS đổ rầm xuống đất thì anh đi đến gần hôn cô một ngụm, "Xong rồi, ngủ thôi."

Vừa nói, vừa thoát khỏi game vừa tắt máy tính.

Tần Tô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã dùng nguyên tư thế ôm lấy cô đi về phía giường.

Kim Mao đang nằm sấp ở bên cạnh lười biếng mở mí mắt, lúc lắc một cái rồi hạ đầu, tiếp tục ngủ yên.

Bên ngoài sắc trời đã hơi sáng, còn có những tia sáng nhàn nhạt luôn lấp lóe từ hướng Bắc, Tần Tô nằm ở bên cạnh anh ngắm bầu trời đêm một hồi lâu, kéo kéo ống tay áo của anh, "Ngày mai còn phải đi gặp ba em, anh đừng quên đó."

"Được." Anh gật đầu lên tiếng trả lời, kéo tấm chăn mỏng đắp lên cho cô, "Lỡ quên mất không phải còn có em sao, nhắc anh nhé."

Cô híp mắt cười rộ lên, "Đừng có ngày mai lại có nhiệm vụ gì phải về đơn vị, ba em cũng không biết thông cảm cho người khác như em đâu."

"Được." cánh tay choàng qua người cô lại thu chặt, cái ôm càng siết gần hơn một chút.

Thế nhưng lần này Tô Thần Triệt vẫn phải nuốt lời, hơn mười giờ, anh nhận một cú điện thoại, nghe xong liền đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.

Tần Tô ngủ chưa say lắm, bị tiếng động của anh ồn tỉnh, ôm lấy tấm chăn ngồi dậy mê mang nhìn anh, "Anh muốn ra ngoài sao?"

Bàn tay đang đóng khuy áo của anh chợt ngừng lại, bóng lưng cũng hơi cứng đờ, thật lâu mới bước nhanh đi đến trước giường ngồi ở mép giường nhìn cô hồi lâu, "Tần Tô..."

Tần Tô lập tức liền biết anh muốn nói gì, sắc mặt cũng hơi không dễ nhìn, nhưng vẫn không nổi giận, chỉ là cau mày nhìn anh, thấp giọng oán trách, "Không phải đã hứa rồi sao?"

"Xin lỗi." Anh giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô một chút, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Chờ anh trở lại sẽ tạ tội với em, khổ thân em lần này, nhé?"

Cô không tình nguyện vểnh vểnh môi, hơi mất hứng, "Em biết rồi."

Anh ngồi im một lát, lại không biết an ủi cô như thế nào, giằng co một hồi lâu mới đứng dậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Kim Mao nằm ở trên mặt đất rung đùi đắc ý nhìn anh, theo hắn ra đến tận cửa phòng ngủ, anh ngồi xổm xuống xoa đầu của nó, "Phải nghe lời, biết không?"

Kim Mao rất chân chó lắc lắc cái đuôi kêu một tiếng.

Khi anh vặn nắm đấm cửa lại xoay người nói với nàng, "Thành phố K xảy ra động đất, anh nhất định phải qua đó, có lẽ còn phải mất một thời gian..."

Giọng nói của anh hơn nghẹn lại, im lặng một hồi rồi mới kéo cửa đi ra ngoài.

Tần Tô ngồi ở đầu giường thật lâu, thẩn thờ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rất nặng nề, có lẽ trời sắp mưa.

Cô tựa nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhảy xuống giường, gọi anh lại: "Anh Cổn Cổn..."

Tô Thần Triệt đã sắp bước ra cổng, nghe thấy tiếng gọi này hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nhẫn tâm trực tiếp đóng cửa lại.

"Cạch" một tiếng, anh quay đầu đưa mắt cánh cửa đóng chặt, hít một hơi thật sâu rồi cấp tốc đi về hướng thang máy.

Tần Tô ngay cả giầy cũng không đi, chỉ còn kịp cầm lấy chìa khóa đặt ở cửa trước chân trần chạy ra ngoài, Kim Mao sau lưng thấy thế lập tức hiểu ý nhào lên, len qua cửa thang máy sắp khép lại chui vào trong.

Lúc Tô Thần Triệt nhìn thấy Kim Mao còn thấy hơi lạ, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của nó, "Sao lại chạy ra đây."

Nó "Ha ha" mà lè lưỡi, đi một vòng trong thang máy, thấy anh không hiểu gì liền dựa ở bên chân của anh không hề nhúc nhích.

Cửa thang máy vừa mở, nó vừa nhanh chân bước theo cắn lên ống quần của anh, chặt chẽ ngậm lấy, chơi xấu lăn cả thân mình béo ục ịch trên đất không cho anh đi.

Tô Thần Triệt hơi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nó một cái "Buông ra."

Lông vàng lắc lắc đầu đầy vẻ kiên trinh bất khuất.

Cứ giằng co như vậy một hồi, khung cửa thang máy bên cạnh bỗng "Đinh" mà một tiếng xuống tới đại sảnh.

Tô Thần Triệt ghé mắt nhìn về phía đó; Tần Tô dùng chân trần từ trong thang máy chạy ra ngoài, nhìn thấy Kim Mao cắn ống quần của anh không cho đi, "Phốc" một tiếng bật cười, sải bước chạy qua ôm lấy anh.

"Em biết anh đi thời gian rất gấp gáp, nhưng anh dành cho em 3 phút, trong 3 phút em nói xong những gì muốn nói anh lại đi có được không?"

Tô Thần Triệt nhíu nhíu mày, vỗ vỗ đầu của cô, ôm cô hơi nhấc lên, "Giẫm lên chân anh."

Cô ngoan ngoãn đạp lên đó, ngẩng đầu nhìn anh, "Vừa nãy là em không hiểu chuyện, chỗ ba em anh không cần lo lắng, ông ấy nhất định sẽ hiểu được. Sau đó, anh cũng không cần lo lắng cho em, em ăn ngon, ngủ khỏe, chơi cũng vui. Kim Mao ở bên cạnh em, em sẽ cho nó ăn cơm đúng giờ, ăn cơm xong lại mang nó ra ngoài tản bộ, những việc này em sẽ làm rất tốt."

"Tần Tô..."

Hốc mắt của cô hơi hồng hồng, ôm anh thật chặt, giọng nói đều mang theo thanh âm rung động, "Địa chấn ở thành phố K quá nguy hiểm, Anh nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải cẩn thận, đừng vì những việc này mà phân tâm, nếu có điều kiện gọi điện thoại báo bình an cho em, anh hứa với em đi..."

Tô Thần Triệt nhất thời không thể nói ra lời, cứ như vậy ôm cô một lát, mãi cho đến lúc thật sự không có thời gian có thể trì hoãn, mới hơi buông cô ra, hôn lên môi cô một cái, "Anh hứa."

Cô đem lá bùa bình an nắm chặt trong tay bỏ vào túi của anh, "Cái này có thể mang theo chứ? Anh nhất định phải mang theo, cầu bình an."

"Tần Tô." Anh gọi tên cô, đem đôi tay lạnh buốt nắm vào trong lòng bàn tay, "Xin lỗi."

"Không có gì." Cô ngưng mắt nhìn vào mắt anh, cong môi nở nụ cười, "Em thật sự không sao, anh cũng biết mà, từ nhỏ em bị ba chiều hư, tính tình một chút cũng không tốt."

"Em rất tốt, chỗ nào cũng rất tốt."

"Anh mau đi đi." Cô bước từ trên chân anh xuống, dẫm lên sàn nhà, "Em nhìn anh đi rồi mới trở về."

Anh nhíu mày nhìn cô một hồi lâu, hơi mở miệng, cuối cùng vẫn chưa nói gì cả mà xoay người sải bước rời đi.

Đến khi bước lên chiếc xe đang chờ ở bên đường, anh quay đầu hướng về nơi đó nhìn, cô vẫn còn đang đứng thẳng tắp, anh mấp máy môi, lái xe chạy lên trước một đoạn, trong lòng nghĩ ngợi lại không yên tâm nên vòng xe trở lại.

Cô vẫn còn đang ở đó, ôm chân ngồi xổm dưới đất vùi đầu giữa hai đầu gối, Kim Mao ngồi ngay bên cạnh cô, hốc mắt của anh nong nóng, trong lúc nhất thời đột nhiên thấy hơi chua xót.

Mộtngười quân nhân thiết huyết như thế, vì cảnh tượng này mà đau lòng đến hốc mắtcũng đỏ hồng.

Bình luận

Truyện đang đọc