TRÚC MÃ TƯƠNG THANH MAI

Lúc chiều Tô Hiểu Thần còn nóng lòng muốn cho anh xem quà đáp lễ, bây giờ không biết tại sao lại có chút xấu hổ, chầm chập thò tay vào trong túi, vô cùng băn khoan ngón tay nắm chặt "Món quà".

"Xem bây giờ ạ?"

Tần Chiêu Dương gật đầu, vừa định thúc giục cô, di động liền vang lên, Mắt anh nhìn màn hình di động, hơi khựng lại một chút, lập tức trực tiếp ném cho Tô Hiểu Thần, "Nghe điện thoại trước đi."

Tô Hiểu Thần nghi hoặc nhìn anh một cái; "Không phải là gọi cho anh sao?"

Tần Chiêu Dương lười giải thích, xoa đầu cô, "Nên là em nghe điện thoại thì hơn, tranh thủ giết địch trong một giây."

Mắt Tô Hiểu Thần nhìn điện thoại vẫn đang rung, trong đầu yên lặng lướt qua "Giây, giết" loại từ ngữ này không hài hòa, liền lật màn hình lên nhìn người liên lạc.

Là Hà Tân Thuần.

Tô Hiểu Thần đối với người này cũng không xa lạ gì, nhướn mày, mắt nhìn vẻ mặt tự nhiên của Tần Chiêu Dương thuận tay nghe điện thoại.

Hà Tân Thuần đại khái là ở quán bar hay là KTV, còn nghe được tiếng âm thanh ca hát mơ hồ ở đầu bên kia, có chút lộn xộn, cô còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, bên kia có tiếng thở gấp, phát hiện là ai Tô Hiểu Thần lập tức nâng cao tinh thần tỉnh táo lại.

Hà Tân Thuần: "Tổng giám đốc Tần, chúng tôi đã hẹn trước ở quán hát Karaoke rồi, anh có muốn đi chung hay không?"

Tô Hiểu Thần "A" một tiếng, đang phân vân nên dùng từ như thế nào để một giây là chiến thắng, mỹ nhân đầu kia lại bắt đầu thổi khí.

"Tổng giám đốc Tần anh nhanh tới đây nha, mọi người đều ở đây, ngày vui như thế này phải tiến hành chúc mừng một trận, lúc ở tiệc rượu cũng chưa nói được lời nào."

Tô Hiểu Thần mãi cũng không tìm từ nào hợp lý, trực tiếp hỏi: "Cô có phải là Hà Tân Thuần không?"

Đầu dây bên kia nháy mắt im lặng một chút, lập tức không còn là giọng nữ nũng nịu nữa, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi một câu, "Là Tô tiểu thư sao?"

"Vâng." Cô dứt khoát gật đầu thừa nhận.

"Tô tiểu thư vẫn ở cùng tổng giám đốc Tần sao, không bằng cùng nhau đến đi, mọi người cùng nhau chúc mừng một trận."

Tô Hiểu Thần hắng giọng một cái, "Tổng giám đốc Tần anh ấy đang ở trong phòng tắm..." Cô vừa dứt lời, Tần Chiêu Dương đúng là đang thật sự bắt đầu cởi áo nới dây lưng, đi vào buồng tắm.

Cô nhìn trợn tròn mắt há miệng, không phải mới từ trong phòng tắm đi ra sao? Nghĩ tới đó, cô vẫn là đem nửa câu còn lại bổ sung cho đủ "Tắm rửa xong anh ấy sẽ không có tâm trạng ra ngoài, nhất là KTV hay là khu vực công cộng, anh ấy thích sạch sẽ."

Đầu bên kia im lặng.

Thấy thế Tô Hiểu Thần mới hỏi một câu, "Cô và Tần Chiêu Dương có quan hệ gì?"

Cô xin thề, cô thật sự chỉ là hỏi đơn thuần, nào ngờ bên kia đột nhiên sợ hãi đứng lên, "Tô tiểu thư, tôi và tổng giám đốc Tần một chút quan hệ cũng không có, thật sự."

Tô Hiểu Thần vô cùng buồn bực, "... Hai người không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới sao?" Cô không có ý khác.

Hà Tân Thuần: "..." Khựng một chút, cô mới giải thích: "Tôi nghĩ rằng Tô tiểu thư đang hiểu lầm."

Giọng nói của cô đã hơi trầm xuống, nếu không phải là biết cô ấy là Tô Hiểu Thần, phỏng chừng đã sớm muốn ngắt điện thoại.

"Hà tiểu thư bị hiểu lầm sao?" Nếu không tại sao lại mẫn cảm như vậy?

Hà Tân Thuần cười thầm, đối đáp không được: "..." Cô thật sự không nghĩ sẽ cùng người này nói chuyện, mà lại nói chuyện suông qua điện thoại!

Thấy cô ấy không trả lời, Tô Hiểu Thần tự nhận định cô ấy đã ngầm thừa nhận, dây thần kinh vừa động, khuyên giải nói: "Chung quy lại là do Hà tiểu thư có thói quen thường xuyên gọi điện cho nam giới vào buổi tối nên mới có thể bị người khác hiểu lầm đi?"

Hà Tân Thuần không thể nhịn được nữa, ho nhẹ vài tiếng, vội vã nói: "Tô tiểu thư, bên này tôi còn có việc, tôi ngắt điện thoại trước nha."

"Được..." A.

Lời còn chưa nói xong, đầu kia đã cúp máy.

Tô Hiểu Thần mắt nhìn nàm hình vừa mới sáng mà nháy mắt nàm hình đã chuyển thành màu đen xì, chọc lấy vài cái, rất cẩn thận đem số điện thoại của Hà Tân Thuần cho vào sổ đen, để trong đó một phút rồi mới hậm hực mà bỏ ra.

Hừ!

Tần Chiêu Dương đã đi đổi quần áo thành đồ ngủ ở nhà, cô cúp điện thoại xong anh cũng vừa lúc đi ra, lười biếng nhìn cô một cái, đi đến ngồi xuống ghế sô pha trong phòng ngủ.

Tô Hiểu Thần đem di động đưa cho anh, "Hình như là em hơi quá đáng..."

"Ừ, biết sai là được rồi." Anh thuận tay kéo cô một cái, một bên cầm lấy máy điện thoại một bên đem cô ôm ở trong ngực, "Cô ấy đối với anh có ý tưởng không nên có, em hẳn nên càng quá đáng hơn chút."

Tô Hiểu Thần đơ một lúc mới phản ứng lại, "Cô ấy cô ấy cô ấy... Ngoại tình ạ? Không phải cô ấy và Thẩm Mặc triết là? A... Thẩm Mặc triết kia cũng quá là đáng thương."

Tần Chiêu Dương đen mặt cắn cô một cái, "Tại sao em không lo lắng anh?"

Tô Hiểu Thần quơ quơ nhẫn trên tay, "Cả người anh đều là của en, còn lo lắng anh làm gì?"

Cô ngang nhiên hỏi ngược, mà không hề do dự, kiểu thái độ lấy lòng Tần Chiêu Dương này, anh lập tức liền nở nụ cười, hôn cô một cái, "Đi tấy trang, tắm rửa đợi lát nữa cùng anh ngủ tiếp một giấc nữa thật ngon."

Tô Hiểu Thần một bên lẩm bẩm mình không phải heo, ngủ rồi ăn ăn rồi ngủ, một bên vẫn là ngoan ngoãn chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa, những lớp trang điểm trên mặt kia tuy rằng không có cảm giác gì, nhưng cô cứ cảm thấy giống như có một lớp màng mỏng dinh dính, hơi có chút không quen.

Trước khi đi đến phòng tắm, cô còn không quên đem quà đã chuẩn bị sẵn trong túi đưa cho anh, hai phong bì thư mỏng manh.

Thấy ánh mắt anh có vẻ băn khoăn không hiểu, cô chỉ lắp ba lắp bắp bỏ lại một câu, "Quà cảm ơn... Anh từ từ xem." Liền lập tức chui vào trong phòng vệ sinh.

Ngón tay Tần Chiêu Dương cầm phong thư cẩn thận nhìn nhìn, đều được bọc bằng giấy màu trắng, một phong thư chữ viết non nớt, phong thư có chút ố vàng, đại khái là cất giữ đã lâu.

Một phong thư khác hình như là gần đây, chữ viết nhìn qua còn rất mới.

Anh sé phong thư cũ kia ra, bên trong là một tờ giấy rất mỏng, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt, hiển nhiên là chủ nhân của nó vẫn luôn giữ rất cần thận.

Trong lòng anh hơi xúc động, dường như là cảm giác được cái gì, ngưng sắc mặt nhìn xuống.

Đây là một phong thư tình, chữ viết non nớt, lại tran chứa đầy tình cảm, và cũng tràn ngập phong cách Tô Hiểu Thần...

Tần Chiêu Dương:

Em đã viết mấy bản nháp, đều bị vứt vào thùng rác, bởi vì cô giáo không dạy cho em viết thư tình như thế nào, em cũng không biết trau truốt như thế nào mới có thể làm cho phần mở đầu có thể hấp dẫn hơn một chút.

Em nghĩ rất lâu rồi, vẫn quyết định viết cho anh một phong thư tình nói cho anh biết tâm ý của em, nếu như anh tiếp nhận thì mọi người đều vui vẻ, nếu như anh không tiếp nhận em sẽ coi như em đang luyện viết văn cho tốt hơn...

Dù sao về sau khẳng định vẫn sẽ có cơ hội sử dụng.

Vâng, kỳ thật em thực sự rất muốn nghiêm túc viết một phong thư tràn đầy yêu thương cho anh, nhưng mà em phát hiện trong bụng em chỉ có thức ăn mà không có chữ. Nếu mở nó ra, lại sợ không cẩn thận tài văn chương thật tốt của em lại dọa anh chết khiếp, vẫn là nên trọn cách an toàn nói trước nhưng lời vô nghĩa đi.

Trước tiên, muốn tiếp thu thông báo của em thì đầu tiên anh nhất định phải tiếp thu phê bình của em.

Con người của anh! Không phải là anh quá kiêu ngạo, quá thông minh, quá đẹp trai, quá cao sao? Về phần mỗi ngày khinh bỉ em còn nói móc em sao? Có biết bốn chữ "chiếu cố lòng tự trọng" này viết như thế nào hay không? A... Không đúng; là 5 chữ.

Nhưng mà hình như em vẫn thích anh, ngay cả chính mình cũng không khống chế được để không thích anh.

Em biết anh bây giờ khẳng định là cái đuôi cũng muốn vểnh đến bầu trời, đương nhiên cũng có khả năng về sau sẽ bắt đầu tránh mặt em...

Thôi; em phát hiện em thật sự không có khả năng viết thư tình thiên phú, vẫn là cần nói cho anh biết anh là mối tình đầu của em là người em thích đầu tiên.

...

Em còn nghĩ về sau sẽ cùng đến trường cùng nhau tan học với anh, nhưng e rằng giữa chúng ta đã cách nhau hẳn một lớp nên sẽ không được. Nhưng em nhất định sẽ cố gắng trở nên ưu tú, cuối cùng sẽ có một ngày em cũng có thể sánh vai cùng với anh.

Phong thư này em đã nghĩ ngợi vẫn là không đưa cho anh, em không muốn mạo hiểm đem tình cảm của chúng ta hủy hoại chỉ trong giây lát. Em là người nhát gan, em không dám lấy tình cảm giữa chúng ta ra đùa cợt.

Nhưng nếu như anh không thích em, sau này có một ngày anh sẽ ở bên một cô gái khác, nếu như thích em, thì cuối cũng sẽ có ngày anh sẽ nói cho em biết.

Cho nên, em sẽ phụ trách ở tại chỗ chờ anh được không? Em không dám gánh vác những chuyện khác, Về sau anh... Hãy đến chỗ này nói cho em biết.

Em không dám đi đường, anh tới giúp em đi.

Gửi Tần Chiêu Dương18 tuổi

Em là Tô Hiểu Thần17 tuổi

Tần Chiêu Dương trong lòng xúc động, nhất thời nói không được cảm xúc đang dâng trào trong lòng là cảm tình gì, sau khi mở tiếp một phong thư khác ra, cảm thấy toàn thân đều có chút khô nóng loại cảm xúc hồi hộp.

Phong thư thứ hai lại vô cùng đơn giản, chỉ có một câu nói và một đường link tài khoản weibo cùng mật mã.

Những người đã làm bạn với em trong quá khứ, nhưng tương lai sau này vẫn luôn tồn tại và vẫn là một bị mật nhỏ của em như lúc trước. Tài khoản cùng với mật mã.

Anh đứng dậy mắt nhìn phòng tắm, hơi mím môi, đứng dậy mở máy tính.

Tô Hiểu Thần lúc còn nhỏ theo Tống Tinh Thần học vẽ tranh rất lâu, sau này lại theo học giáo viên vẽ chuyên nghiệp, liền luyện thành một hoạ sĩ.

Anh gõ tên tài khoản lên sau liền nhìn thấy bên trong chỉ có một tập tài liệu, tên gọi là: Người đàn ông của tôi.

Nhấn vào để mở ra, là các loại truyện tranh vẽ tay, một bức lại một bức, ngẫu nhiên có bức tranh vẽ về cô có màu sắc rực rỡ, nhưng phần nhiều đều là kí hoạ vội vàng mà ra.

Mỗi tấm đều viết ngày, từ bắt đầu năm nhất đại học, cô ghi chép mỗi ngày khắc sâu hình ảnh vào trí nhớ.

Anh dời đi 3 năm đại học của cô, cũng hồi hộp, thỉnh thoảng sẽ có anh, anh không dám nhìn kỹ, lược qua một vài tập lật đến cuối cùng, dừng ở hôm qua.

Là cô đang ngồi xổm trên bắp đùi anh cọ mặt anh, bên cạnh còn có một khối lập phương nhỏ đơn độc vẽ tương tự hộp gỗ tử đàn cùng với cây trâm, cô ghi chú mấy chữ —— "Ha ha, tín vật đính hôn."

Tim anh nhất thời mềm mại, trong đầu nổi lên một cảm súc mà chính mình cũng không rõ, giống như là miếng bọt biển hấp thụ nước trong cơ thể, rồi lại đột nhiên ùa về, là loại cảm xúc hư không phức tạp.

Tô Hiểu Thần chưa từng trực tiếp nói với anh, cô thích anh bao nhiêu, nhưng mà giờ phút này, chẳng cần cô nói cái gì, anh đều có thể cảm nhận được tình cảm cô dành cho anh, tuyệt đối không kém tình cảm anh dành cho cô.

Anh giơ tay che khuất mắt của mình, khẽ thở dài một hơi, nhưng khóe môi lại không kiếm chế được nhếch lên trên, thật giống đứa ngốc.

Nhưng chính đứa trẻ ngốc nghếch như vậy, lại có một trái tim vô cùng tinh tế, trân thành, làm cho anh nhịn không được muốn yêu cô, muốn nuông chiều cô.

Cửa buồng tắm vang một tiếng "két" nhỏ, anh nghe tiếng nhìn qua. Tô Hiểu Thần mặc đồ ngủ đi ra, trong tay còn cầm một chiếc khăn lông khô lau tóc, vừa đưa mắt nhìn thấy anh ngồi ở trước máy tính, trước bàn bày biện hai cái phong thư, mặt đỏ hồng, cắn môi dưới có chút ngại ngùng, "Cái đó... Giá trị không lớn nhưng tình cảm rất nhiều."

Tần Chiêu Dương không nói chuyện, bên môi ý cười không giảm, đứng dậy đi tới nhận lấy khăn lông trong tay cô, "Để anh giúp em."

Tô Hiểu Thần nhìn anh một cái, hơi có chút hoài nghi, "Sao tự nhiên ân cần như vậy?"

Mái tóc dài của cô buông gọn gàng ở sau lưng, anh thuận tay lướt qua, trong lòng bàn tay ướt đẫm, anh lau cho khô ráo chút, lại lấy máy sấy ra giúp cô sấy khô tóc, khi tạp âm kia rốt cuộc cũng dừng lại, anh đưa tay đè bờ vai cô lại, âm thanh hơi khàn, " Tô Hiểu Thần năm 17 tuổi bây giờ có còn ở đây hay không?"

Tô Hiểu Thần ngạc nhiên một chút; lắc lắc đầu, "Bây giờ cô ấy không ở đây."

Tần Chiêu Dương cười khẽ một tiếng, đem máy sấy vứt ra xa, nhân thể ngồi xuống kề bên cô, choàng ôm lấy eo cô từ sau lưng, hơi dùng lực một chút làm cho nàng dựa sát vào mình, "Vậy em giúp anh chuyển một số lời cho cô ấy được không?"

Giọng nói của anh vang lên ngay ở bên tai cô, không biết có phải có ý gì hay không, dường như nhẹ nhàng mà thổi khí ở bên tai cô.

Cô nói chuyện có chút lộn xộn, cúi thấp đầu, tiếng như muỗi kêu, "Cái gì..."

Tần Chiêu Dương nghiêng đầu một chút, môi dừng ở trên vành tai của cô, nhẹ giọng lại triền miên nói: "Năm Tần Chiêu Dương18 tuổi ấy cũng thích cô ấy, nếu là thật sự nhận được lá thư đó..." Anh khựng một chút, tiếp tục nói: "Anh nhất định sẽ giữ cô ấy, giúp cô ấy đi đường mà cô ấy không dám đi, nếu cô ấy không dám qua cầu, lên trời xuống đất, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô ấy, trước sau như một."

Dứt lời, nụ hôn của anh dừng ở sườn tai cô, nhẹ nhàng hôn lên, lập tức hướng xuống, hôn rất nhẹ rồi lại rất nặng, người nóng như là bàn là, ở sườn tai cô hằn lên dấu vết.

Cô như bị mê hoặc hơi nhắm mắt lại, cảm giác anh ôm cô ở đặt bên hông tay chậm rãi thắt chặt, khẩn trương mà đè tay anh lại, âm thanh khàn khàn giống như anh, "Chiêu Dương..."

"Em vẫn luôn cho rằng anh không hiểu gì." Anh ngừng lại,giọng nói có chút hàm hồ, lại vừa đủ để cho cô nghe thấy, "Lúc đó anh sợ quá sớm, có thể sẽ dọa đến em, cho nên vẫn luôn không thể hiện ra. Cũng nghĩ là chờ khi anh có đủ khả năng sẽ trở về nói cho em biết, anh đã làm được, nhưng cũng vì chuyện này mà có chút hối hận. Anh tưởng rằng mình bày mưu nghĩ kế, vừa lo sợ mất đi em vừa cố gắng giam cầm em ; may mà... Em còn ở nơi này."

Môicủa anh rốt cuộc dừng ở đầu vai của cô, rất nhẹ rất nhẹ, cô ở trong ngực củaanh, run rẩy đến mình cũng không thể kiềm chế nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc