TRÚC MÃ TƯƠNG THANH MAI

Tô Hiểu Thần vì đang bị dì cả ghé thăm, cả đêm cũng không gượng nổi tinh thần, bài tập làm một nửa đã buồn ngủ đến ngáp dài.

May mắn ngày mai cô cũng không phải đi học, liền yên tâm thoải mái gạt bài tập sang một bên, nằm xuống ngủ một lúc.

Ngủ khoảng hơn một tiếng thì bị tiếng gõ cửa sổ ồn ào làm tỉnh giấc, cô mờ mịt ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Noãn Dương đứng ở cửa sổ, thấy cô tỉnh rồi thì tỏ ý bảo cô mở cửa ra.

Chờ cô mở cửa sổ, Noãn Dương cầm chiếc cốc đưa tới, cô lớn hơn một tuổi so với Tô Hiểu Thần, trong lời nói cũng mang chút săn sóc."Em bị muộn quá, chị từ hồi cấp 1 đã có rồi, lúc đó lớp sinh vật còn chưa dạy cái này, chị còn tưởng mình sắp chết rồi chứ."

Gương mặt của cô cong cong tròn trịa, có một đôi mắt xán lạn như ánh sao trời.

Tô Hiểu Thần bị nước gừng nấu đường đỏ nước làm cho cay tới mức không ngừng le lưỡi, nước canh chảy qua cổ họng, cay đến miệng cô bốc khói.

Tần Noãn Dương là em gái sinh đôi của Tần Chiêu Dương, từ nhỏ thân thể đã không khỏe. Chú Tần và dì Trình đôi khi còn bận bịu chuyện công việc, cho nên Tần Noãn Dương bình thường đều ở chung cư với ông nội, đến buổi tối mới được chú Tần đón về nhà.

Mấy năm gần đây số lần ngã bệnh càng lúc càng nhiều, chú Tần còn mang cô đi Mĩ trị liệu 1 tháng.

Nghĩ tới đây, Tô Hiểu Thần lại thay đổi ý tưởng trong đầu tò mò hỏi, "Noãn Dương, có phải chị định thi trường A không?"

Tần Noãn Dương dường như hơi ngạc nhiên, rồi lại lập tức gật gật đầu, "Anh chị nói cho em biết hả?"

Tô Hiểu Thần lại một hơi uống hết cốc đường đỏ còn lại non nửa trong tay, cay đến mức dạ dày như bị bốc hỏa, "Vâng, anh ấy nói muốn thi trường A, em đoán ngay ra là muốn ở gần để chăm sóc chị."

Khuôn mặt của Tần Noãn Dương và Thái Tử gia cũng không phải là hoàn toàn giống nhau, Tô Hiểu Thần học qua môn sinh vật cũng biết thai long phượng là sinh đôi khác trứng. Tần Chiêu Dương giống Trình An An hơn một chút nên mặt mày tuấn lãng, lúc nhỏ ngũ quan rất tinh tế, đến giờ nảy nở lại có một loại phong vị khác biệt.

Sắc đẹp kiểu đó là loại sắc đẹp nhìn đời bằng nửa con mắt, gần như chỉ cần cậu vừa xuất hiện, tất cả sự vật quanh đó đều trở thành phông nền cho cậu. Lại thêm cá tính dửng dưng xa cách của cậu khiến người ta thoạt nhìn rất phong độ, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với người khác.

Tần Noãn Dương lại giống ba hơn một chút, mi gian uyển chuyển mang một phong cách rung động lòng người khác biệt, ngũ quan lại càng không cần phải nói.

Tổng kết đến cuối cùng cô luôn phải cảm thán một câu, con mẹ nó, gen di truyền của nhà họ Tần thật quá tốt...

Tô Hiểu Thần đi rửa chiếc cốc rồi mới trả cho Noãn Dương, chờ lúc cô trở lại thì người đứng ở cửa sổ đã là Tần Chiêu Dương.

Cô lặng yên lui về phía sau mấy bước, theo bản năng muốn chạy trốn. Nhưng vừa quay đầu thấy cảnh vật quen thuộc trong căn phòng của mình thì lại thầm than bản thân thật không có đại não, ở nhà mình còn sợ cái gì chứ, liền thoải mái đưa chiếc cốc qua trả.

Sắc mặt Tần Chiêu Dương dường như không tốt lắm, nhìn thấy chiếc cốc cũng không nhận, chỉ hỏi cô một câu, "Đỡ hơn chưa?"

Tô Hiểu Thần gật gật đầu, lúc đang muốn nói thêm điều gì thì Tần Chiêu Dương đã duỗi tay lấy chiếc cốc.

Ngay lúc đó thì Trình An An đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tô Hiểu Thần ở phía đối diện, chỉ nói: "Chiêu Dương, chúng ta đi tới thăm ông nội thôi."

Cái cốc bỗng nhiên rớt xuống vì câu nói này, âm thanh thủy tinh vỡ nát trên mặt đất thật chói tai, cô hoảng sợ giật nảy người, lúc giương mắt lên nhìn thì Tần Chiêu Dương đã xoay người đi, trước khi đóng cửa còn đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái.

Đó là vẻ mặt Tô Hiểu Thần chưa bao giờ thấy qua, vẻ buồn bã như có như không.

Cô sửng sốt, chỉ cảm thấy gió mát ở cửa sổ thổi vào tận trong lòng mình mất rồi.

Đêm hôm đó, cô chờ rất lâu không dám ngủ để chờ Tần Chiêu Dương trở về, chờ đến mức nằm ngủ gục luôn trên bàn học, cửa sổ vẫn mở rộng, đèn trong phòng sáng rực.

Sang hôm sau Tô Hiểu Thần liền bị cảm, bệnh tới như núi đổ ; lại thêm bị "dì cả" tàn sát nên sốt cao không giảm.

Mùa xuân đúng là dịp bùng phát bệnh cảm, cô đổ bệnh như vậy khiến Tô Khiêm Thành cực kỳ lo lắng, trực tiếp mang con gái đến bệnh viện truyền nước. Đến thời điểm cô trở về nhà, ánh đèn sát vách vẫn chưa từng bật sáng. Cô làm xong bài tập, lại chờ một lúc liền đi ngủ trước.

Hôm sau, cô nghe ba nói chuyện ông cụ oai phong chốn sa trường của Tần Gia đã mất.

Trong ấn tượng của Tô Hiểu Thần vẫn nhớ rõ lão gia tử này, cô cũng gọi theo Tần Chiêu Dương là ông nội, chỉ biết ông từng là vị tướng quân quyền cao chức trọng, là người mà Tần Chiêu Dương rất yêu quý tôn kính.

Cô nghĩ vậy, cũng cảm thấy khó chịu, cả ngày cơm cũng chẳng ăn được mấy ngụm.

Thứ Hai vì cơ thể còn chưa khỏe, Tô Khiêm Thành cũng không nỡ để cô còn bệnh mà phải đi học nên xin phép cho con gái nghỉ học một ngày.

Liên tiếp mấy ngày Tần Chiêu Dương vẫn không có tin tức gì, đã 1 tháng trôi qua, khi Tô Hiểu Thần tan học về nhà mới nhìn thấy xe của dì Trình đỗ trước cửa.

Cô vừa vào cửa ngay cả chào hỏi đều không kịp nói đã chạy thẳng lên lầu, kéo màn cửa sổ ra nhìn, phía đối diện vẫn chẳng có gì hết.

Ủa; Sao dì Trình đã về, anh ấy vẫn còn chưa trở lại.

Lúc Tần Chiêu Dương trở về đã là hơn nửa tháng sau, Tô Hiểu Thần nửa đêm đang ngủ say lại bị tiếng gõ cửa sổ ồn ào làm tỉnh dậy.

Mới đầu cô còn chưa kịp phản ứng lại, tới khi nghĩ ra đó là tiếng gõ cửa đã lâu chưa thấy thì nó lại một lần nữa vang lên.

Cô kéo tấm màn che ở cửa sổ ra thì thấy Tần Chiêu Dương ngồi trên bệ cửa sổ, tay đang gõ vào cửa, nhìn thấy cô đi ra mới thu tay lại.

Tô Hiểu Thần bất ngờ mà quên mất cửa sổ nhà mình còn chưa mở, vội vàng muốn hỏi han khiến cho đầu cô đập vào tấm kính, đau đến mức nhe răng trợn mắt, lúc bật đèn soi vào gương, chậc chậc; một mảng lớn bị hồng hồng.

Tần Chiêu Dương ở bên kia cong khóe môi cười như có như không, chờ cô mở cửa sổ ra liền giơ tay đập vào trán cô, "Đã lâu như vậy không gặp, sao em vẫn ngốc nghếch như thế? Một chút tiến bộ cũng không có."

Tô Hiểu Thần vừa đụng phải tấm kính nên giờ cũng không cảm thấy bị cậu vào đau thế nào, cười đến ngơ ngác, "Anh đã về rồi!"

Tần Chiêu Dương ngạc nhiên nhìn cô một chút; lại lập tức mỉm cười, "Ừ, về rồi."

Không biết có phải tại cảm giác của mình không, Tô Hiểu Thần cảm thấy nụ cười lần này của cậu dịu dàng hơn lúc trước nhiều...

Tần Chiêu Dương ngắm bộ đồ ngủ bò sữa của cô một cái; hơi ghét bỏ, "Khiếu thẩm mỹ sao vẫn kỳ quặc như thế nhỉ, mặc áo vào, chúng ta nói chuyện một lát."

Tô Hiểu Thần tìm một lượt mà không thấy áo khoác thích hợp liền dứt khoát bọc ga trải giường tới ngồi bên cửa sổ.

Tần Chiêu Dương nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới thong thả ung dung nói: "Nghe nói em lại chọc không ít rắc rối?"

Giọng nói của cậu rõ ràng trôi chảy, cô nghe vào tai lại cảm thấy có gì đó là lạ, dường như trầm thấp hơn một chút so với trước đây; âm thanh lạnh lẽo trong trẻo, êm ái vang lên trong buổi tối muộn nên đặc biệt nâng cao tinh thần.

Bất quá lời nói ra thì thật là... Tô Hiểu Thần đảo mắt khinh bỉ, không thèm đếm xỉa đến cậu, "Anh đi đâu?"

"Mĩ." Cậu lại nhấp một ngụm trà, ghé mắt nhìn về phía cô, "Kỳ thật anh vốn định ở lại bên đó."

Bình luận

Truyện đang đọc