TRÚC MÃ TƯƠNG THANH MAI

Hôm sau, Tô Hiểu Thần theo Tô Khiêm Thành cùng tới công ty, nơi Tô Khiêm Thành liên tục chinh chiến ở các chiến trường ngoại trừ phòng làm việc cá nhân, Tô Khiêm Thành còn mở một công ty điện ảnh, ông cũng tiêu tốn rất nhiều tâm huyết vào phòng làm việc này.

Tô Hiểu Thần từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng hiểu biết một ít, theo ông chỉ định đi học hỏi tiểu Lý, kinh nghiệm công tác của cậu ta rất phong phú, Hiểu Thần ở dưới tay cậu ta học viết kế hoạch công tác.

Tô Khiêm Thành sợ cô không thích ứng được, từ sáng đến trưa tới hai lần, lần này cho dù có người phản ứng trì độn cũng biết vị này là thiên kim tiểu thư Tô gia.

Tô Hiểu Thần đối với việc này cũng không quá để ý, mặc dù cô thiên về điệu thấp nhưng cũng chưa từng có loại ý tưởng kỳ quái như che giấu thân phận, cô vốn là đến công ty để học tập, nếu như không phải thân phận này, ai có thể đem hết sức lực ra mà dạy cô?

Cho nên cô đối với phương châm của mình rất rõ ràng.

Ở công ty thực tập vài ngày, quả thật là so với công ty quảng cáo Kha Thụy hiệu quả hơn nhiều. Duy nhất không tốt chính là không được gặp Tần Chiêu Dương.

Đồ đạc ở căn hộ nhỏ của Tần Chiêu Dương trong đều đã chuyển về đây, cô vốn cũng không mang theo bao nhiêu thứ qua, bởi vì những thứ cô cần chỗ Tần Chiêu Dương đều chuẩn bị rất đầy đủ, tới tới lui lui, cũng chỉ có một ít quần áo tắm rửa, một cuốn ghi chép, một con gấu bông, liền không còn gì nữa.

Tần Chiêu Dương mấy ngày nay đại khái cũng có chút bận rộn, ngẫu nhiên nhàn rỗi sẽ gửi tin nhắn cho cô, nhưng ngược lại vẫn chưa từng gọi điện tới.

Bất quá anh cũng sẽ chuyển về đây ở, hai ngày này Tô Hiểu Thần đều có thể nhìn thấy đèn cửa sổ của anh sáng, ăn cơm xong lên lầu còn chưa ngồi ấm chỗ ghế, Tô Khiêm Thành ở dưới lầu đã gọi cô cùng đi tản bộ.

Gần đây Tô Hiểu Thần không dám chọc Tô Khiêm Thành, gần như là nói gì cũng nghe tất, tuyệt không dám ngỗ nghịch, ngay cả cô luôn luôn không thích xã giao đều đồng ý đi cùng Tô Khiêm Thành dự họp. Cho nên, việc này gần đây cũng tạo cho Tô Khiêm Thành vừa uy phong vừa thần khí.

Hôm nay chúc thọ Ôn lão gia, Tô Khiêm Thành chính là mang cô đi mừng thọ. Hàn Tiêu Ly bởi vì vừa đúng lúc đi ra ngoài cùng đoàn phim, rất tiếc nuối không thể cùng đi.

Thọ yến là do vài vị tiểu bối kiệt xuất nhà Ôn gia kia cùng nhau chuẩn bị, sẽ làm ở trong khách sạn Thịnh Xa, cả một tầng được bao trọn.

Tô Hiểu Thần không giỏi ăn nói, cũng không thích cùng người kết giao, gặp các tiểu bối của nhà Ôn lão gia trên bàn rượu liền ngồi xuống đó.

Vừa bày tiệc, thì lại nhìn thấy Tần Chiêu Dương cũng đến; đang từ cổng chính bước vào, tây trang giày da, nghiêm trang. Bên tay dắt Tần Noãn Dương, rất chăm chú chào mọi người mà dáng đi vẫn thản nhiên mà hào phóng như cũ.

Vị trí của Tô Hiểu Thần gần hành lang kia, gần như vừa nâng mắt liền đụng phải tầm mắt Tần Chiêu Dương, dường như là anh có chút bất ngờ, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, chỉ là hai mắt nhìn cô nhiều hơn chút, dắt Noãn Dương đi chúc thọ trước.

Ôn lão gia đã sớm nghe nói vị này là người kế nghiệp Tần gia, lần này gặp được người khó tránh khỏi nói thêm vài câu, dường như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Ta có đứa cháu gái cũng không cách biệt tuổi cháu là mấy, so với cháu nhỏ một chút; còn đang học đại học. Ta để cho nó ra ngoài trải nghiệm, nói nó nó cũng không nghe, khi nào để cho các cháu gặp qua nhau, người trẻ tuổi như các cháu nói chuyện, vừa hay giúp ta khuyên bảo nó."

Tô Khiêm Thành đang ngồi ở một bên, nghe vậy nhướn mày một chút, thêm mắm dậm muối một câu, "Tôi và Tần gia cũng là hàng xóm đã 20 năm, nay Hiểu Thần nhà tôi, quan hệ không thể tách rời cũng là do Chiêu Dương dạy dỗ."

Lúc này bản thân Tần Chiêu Dương lại khó xử nhất, không có đính hôn, bạn trai chính quy thì nhạc phụ tương lai lại cố tình không chào đón, nhất thời liền trầm mặc xuống.

Nhưng Tần Noãn Dương lại nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, "Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Anh trai cháu và Hiểu Thần từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh rời không khỏi em, em rời không khỏi anh, tự nhiên đều sẽ có chút suy nghĩ của chính mình, nói gì đến dạy dỗ?"

Ôn lão gia ngược lại là ngạc nhiên một chút; "A, thì ra là hai nhà mọi người thân càng thêm thân."

Tần Noãn Dương nhếch môi cười, Tần Chiêu Dương lại trả lời nghiêm trang, "Ôn lão đức cao vọng trọng, đã để ý tới thì còn muốn giúp tiểu bối chủ trì một chút đại cục."

Ôn lão gia cũng là một người rộng rãi, lập tức nở nụ cười, "Nào nói đi."

Tần Chiêu Dương hơi khựng một chút, rồi lại cười một cái, "Là cháu biết một người, tuấn tú lịch sự, tài hoa trí tuệ. Cũng không biết Ôn lão có hay không từng nghe nói."

Anh nhắc tới như vậy, Ôn lão gia lập tức liền hứng thú, ngón tay động nhẹ, tỏ ý bảo anh tiếp tục nói.

Thái Tử gia dường như là trầm tư một chút, "Là công tử Trần gia, tên là Trần Thiểu Trác. Hiểu Thần và cậu ấy trước đây là bạn học cùng lớp, sau này lại cũng cùng nhau lên đại học, bất luận là phương diện nào cháu nhìn thấy đều không tồi."

Tần Noãn Dương nghe vậy cười đến phá lệ rực rỡ... Thái Tử gia tính kế để bắt đầu giới thiệu người thật đúng là thuận tay nhặt ra.

Chủ đề bên này xin phép gián đoạn, Tần Chiêu Dương liền bị bàn kia giữ lại đây, ngồi cùng bàn còn có một tiểu bối của Ôn gia, Ôn Thiếu Xa, Ôn Thiếu Thời, Ôn Thiếu Sơ, mỗi người đều là nhân trung long phượng, bất kể phương diện nào đều không thua kém Tần Chiêu Dương.

Noãn Dương cùng người bên kia không có đề tài có thể nói chuyện, liền thoải mái đi tìm Tô Hiểu Thần, thấy cô đã muốn được ăn, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, "Cái con người này, còn cố gắng thích ứng tình cảnh."

Tô Hiểu Thần bưng rượu lên nhấp một ngụm, cười đến phá lệ thỏa mãn, "Có rượu có thịt có tri kỷ, như thế đủ rồi."

Tần Noãn Dương ghé mắt nhìn cô một cái, nhịn không được cũng cười lên.

Gần đây Tô Hiểu Thần vừa nhìn thấy Tần Noãn Dương tính bát quát lập tức liền phát triển theo cấp số nhân, thấy không có người chú ý bên này, nhẹ giọng hỏi cô, "Chị với Đường Trạch Thần có tiến triển gì không hả?"

Tần Noãn Dương hơi ngạc nhiên một chút; cầm chén rượu, lại cho hơi buồn cười, cô cúi đầu nhấp một ngụm, thập phần nín nhịn khí tức xem nhẹ ánh mắt công suất cực cao của Tô Hiểu Thần, lại là thong thả ung dung mà gắp mấy miệng đồ ăn, rồi mới lên tiếng: "Làm sao vậy?"

Không phủ nhận...

Tô Hiểu Thần lập tức vui mừng trội dậy, "Mau nói chút xem."

Tần Noãn Dương liếc nhìn cô, lúc này mới không mấy quan tâm mà nói một câu, "Chưa tu thành chính quả."

Tô Hiểu Thần nhiều lần thấy Tư Tư ở trong phòng ngủ chơi game online, không chút nghĩ ngợi trả lời một câu, "Kia mau chóng đánh quái thăng cấp a!"

Tần Noãn Dương: "..."

"Nâng cấp giá trị thân mật?" Cô gãi gãi đầu, lại nói thêm một câu.

Tần Noãn Dương so với vừa rồi càng trầm mặc.

"Nhiệm vụ chính là hoàn thành kết hôn?"

Tần Noãn Dương rốt cuộc không nhịn được, liếc nhìn cô, hung hăng nhéo một cái bắp đùi của cô, "Ăn của em đi, ít nói nhảm."

Giọng điệu kia, ánh mắt kia, khí thế kia —— quả thực không khác với Tần Chiêu Dương là mấy.

Tô Hiểu Thần lại có chút khó xử, cô đã ăn no rồi a... QAQ xem ra chỉ có thể vì người quên mình, giúp mọi người ăn nhiều một chút.

Cô quả thật là ăn hơi nhiều uống hơi nhiều một chút, tiệc rượu tiến hành đến một nửa liền nhịn không được muốn đi WC, cô từ cửa chính đi ra ngoài, đi đến sau hành lang liền bắt đầu tìm WC.

Tần Chiêu Dương vẫn luôn chú ý cô bên kia, Noãn Dương ở bên cạnh cô, anh lại yên tâm không ít, lần này nhìn thấy cô rời ghế trái tim vừa bình tĩnh khí lại một chút lại lo lắng, lúc này cũng đứng dậy rời khỏi.

Tô Hiểu Thần từ WC đi ra liền đứng ở bên cạnh bồn rửa tay rửa tay, nước có chút lạnh, trong khách sạn nhiệt độ lại có chút nóng, cô lại uống không ít rượu, trên mặt đỏ bừng, toàn thân đều có chút nóng lên, xối nước như vậy, lập tức liền run rẩy một cái.

Khi Tần Chiêu Dương tới đây cô đang ở trước máy hong khô hong khô nước đọng trên tay, nghe thấy tiếng bước chân hơi hơi ghé mắt, liền nhìn thấy Tần Chiêu Dương.

Anh nghiêng người tựa ở trên tường, dường như là đứng đó một chút, nhìn qua cô, cong môi cười cười, hướng cô vẫy vẫy tay, "Lại đây."

Tô Hiểu Thần không biết tại sao, đột nhiên liền có chút thẹn thùng, cũng cười rộ lên theo anh, vài bước chạy tới đứng ở trước mặt anh, hơi ngửa đầu nhìn anh, "Tần Chiêu Dương."

Tần Chiêu Dương mấy ngày không nhìn thấy cô, mà bây giờ cô ở ngay trước mắt cười đến ngọt ngào, ăn mặc một thân váy ngắn màu trắng, giống bộ dạng của con thỏ trắng nhỏ, anh nhịn không được giơ tay lên đụng chạm cô.

Tay anh vô cùng tự nhiên mà dừng ở trên mặt của cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nhiệt độ trên mặt có chút cao, đặc biệt thơm mềm, anh hơi kề sát vào chút, ngoại trừ mùi rượu nhàn nhạt chính là một loại thơm ngát.

Ngón tay anh từ trên mặt của cô dừng ở trên cằm ngoắc ngoắc, "Uống bao nhiêu?"

Tô Hiểu Thần bấm đốt tay tính, "Mấy cốc, nhớ không được."

"Ừ." Anh đáp một tiếng, ngón tay lại dừng ở trên vành tai của cô nhẹ nhàng xoa bóp, "Lát nữa trở về đừng uống rượu, uống chút sinh tố. Khi nào kết thúc đừng đi lung tung, biết không?"

Tô Hiểu Thần rất ngoan gật đầu, nhưng xong không bao lâu lại mang theo nửa phần ngu đần hỏi anh: "Vậy là em và anh cùng nhau đi sao? Anh sợ em đi lung tung vì sao không dắt em?"

Tần Chiêu Dương nở nụ cười, "Tiểu đồ ngốc, vừa uống rượu liền hồ đồ." Nói như vậy, tay lại rơi xuống đến nắm lấy cô; mười ngón tay đan xen."Có nhớ anh không? Tô Hiểu Thần."

Tô Hiểu Thần lại gật đầu, "Suy nghĩ, anh còn nợ em một bữa ăn đồ ăn Trung Quốc."

Tần Chiêu Dương không cùng cô so đo, rất nghiêm túc mà đồng ý, "Chờ hết bận rộn xong anh dẫn em đi ăn."

Tô Hiểu Thần lập tức liền hài lòng, hướng trên người anh dựa vào, nhân thể lăn một vòng, kéo cổ áo anh liền ườn vào trong ngực anh, động tác rất quen.

Tần Chiêu Dương tùy ý để cô ôm một hồi, cúi đầu ở trên trán cô hôn một cái, vừa muốn buông cô ra, dường như là phát giác chuyện gì vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy có người đứng chỗ góc cua, con ngươi thoáng cái liền tối đen.

Đường Trạch Thần trong tay còn nghịch một điếu thuốc đang bốc khói, mắt lại nhìn về phía Tần Chiêu Dương, đáy mắt nổi ý cười rất nhạt, thật lâu sau mới lên tiếng nói: "Noãn Dương cũng ở đây?"

Tần Chiêu Dương ôm lấy Tô Hiểu Thần vai cứ như vậy lười biếng dựa ở bên tường, liếc nhìn anh ánh mắt tùy ý lại dửng dưng, căn bản không đem anh để ở trong lòng, "Ở đây thì sao?"

Khóe môi Đường Trạch Thần cong lên như cười như không, trả lời dứt khoát mau lẹ, "cùng nói chuyện, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình."

Tần Chiêu Dương nghe vậy cười lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.

Đường Trạch Thần cũng không ngăn cản, giống như bọn họ đang bày mưu nghĩ kế, người đứng ở đỉnh chóp Kim Tự Tháp, so chiêu đều là không có dấu vết, nhẹ nhàng qua lại mấy câu, khói súng mười phần, người ngoài lại không hề biết.

Tô Hiểu Thần phân biệt một hồi lâu mới xác định người này chính là Đường Trạch Thần, chộp nắm chặt ống tay áo Tần Chiêu Dương, thò ra nửa cái đầu, "Anh là Đường Trạch Thần?"

Đường Trạch Thần nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện... Hoặc có thể nói là lười mở miệng đáp lại.

Tô Hiểu Thần cũng không giận, cười tủm tỉm, "Muốn theo đuổi Noãn Dương nhà chúng ta, trước gọi một tiếng anh cả chị dâu rồi nói sau."

Tần Chiêu Dương lập tức nở nụ cười, xoa bóp đầu của cô, như cười như không mắt nhìn Đường Trạch Thần, "Nghe thấy được không đó?"

Đường Trạch Thần đứng không nhúc nhích, trong tay kèm theo điếu thuốc kia lại bị anh thuận thế búng một cái, trên mặt anh lại càng bình tĩnh tự nhiên, không thấy một điểm gợn sóng nào, "Nghe thấy là một việc, có làm hay không lại là một việc khác, nhưng mà yên tâm, về sau con của chúng tôi chắc chắn gọi anh một tiếng cậu."

Sắc mặt Tần Chiêu Dương lập tức liền trầm xuống, Đường Trạch Thần không gọi anh là anh cả, anh không vui vẻ!

Tô Hiểu Thần cũng không quá cao hứng, thật vất vả xuất một chiêu lớn, Đường Trạch Thần liền giải nhẹ nhàng linh hoạt... Quả thực khinh bỉ chỉ số thông minh của mình.

Đường Trạch Thần không có hứng thú tán gẫu với người không liên quan làm lãng phí thời gian, thuận tay đem điếu thuốc trong tay kia mà ném vào thùng rác chuẩn xác không sai, xoay người rời đi.

Tô Hiểu Thần lập tức không thể kiềm chế mà phản chiến, "Tần Chiêu Dương, quá soái rồi! Anh cũng ném một cái em nhìn xem!"

Tần Chiêu Dương sắc mặt càng không dễ nhìn, hung hăng nhéo một cái lên mặt của cô, "Đi thôi, trở về."

TôHiểu Thần: "... Vâng."

Bình luận

Truyện đang đọc