TRỨNG GÀ ĐƯỜNG ĐỎ

Trần Phú Quý lấy lại tờ giấy cam kết, kẹp trong một cuốn sách bói toán, ông bưng tách trà lên, phát hiện bên trong chỉ còn cặn trà, không có nước.

"Cậu ra nhà chính lấy giúp tôi bình nước vào đây." Trần Phú Quý nói với chàng trai đang lau mực trên tay.

Lương Bạch Ngọc đi ra ngoài, tay không trở về, anh vừa hoang mang vừa vô tội hỏi: "Chú Trần, chú muốn cháu lấy cái gì ạ?"

Trần Phú Quý đã đạt được mục đích của mình, vẻ mặt bây giờ đã dịu hơn: "Bình nước."

"À... Bình nước..." Lương Bạch Ngọc xoa ấn đường, lẩm bẩm đi ra ngoài, lúc trở về trong tay đang cầm bình nước, môi bị anh cắn tróc một lớp da đến rỉ máu.

Cặn trà được ngâm trong nước sôi, thuận theo dòng nước nổi lên trên.

Trần Phú Quý lấy mảnh vải đậy radio lại, bàn tay dãi gió dầm sương sờ lên trên, cái máy này ông mua ở trên huyện, tốn phần lớn số tiền ông để dành cho việc đi lại.

Lúc đó ông nghĩ rằng, con nhà người ta có cái gì thì con trai nhà mình cũng phải có cái đó.

Radio đợi con trai ông rất nhiều năm, chỉ đợi mình hắn.

Khi trời vừa tối, con trai ông thường sẽ mở radio một hồi, âm lượng rất nhỏ, nghe hát để đọc sách, viết những câu từ mà ông không thể hiểu.

Trần Phú Quý là một người nhà quê bình thường, nơi xa nhất ông đến chỉ là huyện thành, cả đời không làm ra chuyện lớn gì, cũng không có nhiều bản lĩnh, niềm tự hào duy nhất của ông chính là con trai có nhân cách tốt, không moi ra được tật xấu.

Vì thế nên ông lợi dụng chuyện của vợ chồng nhà họ Lương để thỏa thuận với đời sau của họ.

Nói ông làm quá cũng được, nhưng có giấy cam kết rồi, ông cũng yên tâm hẳn.

Trần Phú Quý gãi mái tóc bạc phân nửa, mặt vàng, người gầy gò, "Cậu không nhớ cái chết của cha mẹ mình à..."

"Không ạ." Lương Bạch Ngọc quay người lại, nghiêng đầu nhìn cửa sổ, "Người trong thôn chỉ nói là tai nạn bất ngờ."

"Khụ, đúng, khụ đúng là bất ngờ." Trần Phú Quý ho khan nói.

Lương Bạch Ngọc nhếch khóe môi, một giọt máu từ trong vết thương chảy ra ngoài, rơi xuống cằm anh.

Làn da trắng như ngọt tựa như bị lưỡi dao sắc bén rạch cho một đường máu.

"Năm đó mẹ cậu lên núi hái thuốc, không cho cha cậu đi theo, kêu hắn ở nhà trông cậu." Trần Phú Quý nói tới chuyện cũ bị cái thôn này vùi dưới đáy, ông không phải người kể chuyện chuyên nghiệp nên tất nhiên không thể trầm bổng, chỉ giống như đang tán dóc sau bữa cơm.

"Mãi cho tới hơn nửa đêm mà mẹ cậu vẫn chưa trở lại, cha cậu mới gửi cậu ở nhà họ Trương, nhờ mấy người vô núi tìm cô ta."

Nước trà còn rất nóng, Trần Phú Quý uống không được, ông phun xuống đất, dùng giày bông cọ sát, "Bọn họ chạm mặt một nhóm gϊếŧ người cướp của."

Lương Bạch Ngọc đè vết thương lại, từ từ xoay người.

"Cứ như thế" Trần Phú Quý nói, "Cha mẹ cậu và mấy người hỗ trợ, không một ai sống sót."

"Một màn bi kịch đó tất cả là do mẹ của cậu gây ra, nếu cô ta không lên núi thì làm sao mà..." Ông nhìn về phía chàng trai có khuôn mặt giống như đúc người phụ nữ đó, "Bây giờ cậu cũng biết tại sao mọi người không muốn gặp cậu rồi đấy."

Lương Bạch Ngọc đón ánh nắng từ cửa sổ: "Chú chứng kiến hết tất cả sao?"

Sắc mặt Trần Phú Quý lập tức trầm xuống, "Nếu cậu không tin thì tôi chả còn gì để nói nữa hết!"

"Chú Trần hiểu lầm rồi." Lương Bạch Ngọc nhẹ giọng nói, "Cháu chỉ muốn xác nhận lại thôi."

Ánh mắt chàng trai vẫn đen láy, không đỏ, cũng không có một giọt nước mắt nào, phản ứng của anh không phù hợp với hình dáng bên ngoài.

Trần Phú Quý bị anh nhìn, một lớp da gà vô hình nổi trên người.

"Tôi nghe Dương Chí kể lại." Trần Phú Quý lấy một lọ thuốc lỏng trong hộc tủ, đổ vào trong miệng, "Đêm hôm đó đúng lúc ông ấy trở về từ thôn bên kia, phát hiện bọn cướp của gϊếŧ người đang rời đi, nhờ may mắn, ông ấy núp trong bụi cỏ không bị bọn chúng phát hiện."

Dương Chí là bác cả của Dương Minh, có một đứa con trai là Omega dẫn dụ hình quý giá, gả vào trong huyện, vì thế ông ta trở thành đối tượng được hâm mộ khắp làng xóm, khiến ông ta lúc nào cũng nghênh mặt lên trời khoe khoang.

Lương Bạch Ngọc bỏ tay đang che miệng xuống, liếm vết thương vẫn còn đang chảy máu, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì cô họ của cậu ở xa đi tới thôn, bỏ tiền mướn người đi chôn cha mẹ cậu, rồi dẫn cậu rời khỏi thôn." Trần Phú Quý uống xong chai thuốc rồi ném nó vào trong giỏ rác.

"Vậy mộ của cha mẹ cháu..."

"Không có ở trên núi này." Trần Phú Quý nói ra lời sợ hãi.

Bầu không khí trong phòng vô cùng im ắng.

Cơ mặt Lương Bạch Ngọc khẽ nhúc nhích, không rõ biểu cảm gì, âm thanh của anh nhỏ tựa như gió: "Không có ở đây?"

Trần Phú Quý đốt điếu thuốc, bóp đầu diêm tắt lửa: "Chuyện xảy ra vài hôm sau khi cô của cậu dẫn cậu đi."

Đêm hôm đó trời mưa như trút nước, căn nhà nhỏ trên núi bị mưa tạt ầm ĩ khiến Trần Phú Quý không ngủ được, ông mặc áo mưa đi ra ngoài cửa.

Trần Phú Quý cũng không ngờ tới, ông bắt gặp hai thi thể đang trôi trên dòng sông dưới chân núi.

Lúc ấy nước chảy quá nhanh, chớp mắt một cái không thấy thi thể đâu nữa.

Trần Phú Quý chạy dọc theo bờ sông cũng không thấy gì, trên đường tới nhà thôn trưởng bỗng nhiên trong đầu ông có một suy nghĩ, ông vội vàng chạy về hướng núi.

Kết quả giống hệt như ông đoán.

Hai thi thể là vợ chồng nhà họ Lương, mộ của họ đã bị đào lên, hai bên trống rỗng.

Có người cực kì căm thù bọn họ tới nỗi không muốn cho bọn họ ở trong thôn.

Cho dù đã chết.

Chỗ này Trần Phú Quý không nói bậy, liên quan tới mộ phần nhà họ Lương thì ngoài người đào mộ ra, còn có ông vô tình phát hiện.

Những ngày tháng trong quá khứ này đã dần phai đi, chỉ còn tồn tại như một lời đồn trên đầu môi của người thuộc thế hệ trước.

Chân tướng ra sao cũng không quan trọng.

Huống chi cái gọi là chân tướng, có khi cũng chẳng phải là chân tướng.

Trần Phú Quý đã lược bớt suy nghĩ của ông, chỉ kể chuyện cho Lương Bạch Ngọc nghe, ông vừa nói xong, chàng trai lập tức rời đi.

Không chào hỏi ông.

Ông cũng không thấy rõ biểu cảm của chàng trai trẻ.

Nước trong tách trà không còn nóng nữa, chuyện cũ cũng đã kết thúc.

.

Lúc Trần Phong về nhà làm cơm, chó mực nhỏ cạp lấy cái chân dính đầy bùn của hắn rồi sủa vài tiếng, hắn vào nhà bếp lấy gạo: "Phát Tài, đi tìm người trong phòng tao đi."

Phát Tài không nghe lời như mọi ngày, vẫn còn sủa.

Trần Phong ý thức được cái gì đó, hắn vứt lại gáo nước vào trong thùng, sải chân đi tới phòng mình.

Không thấy người đâu, hắn quay đầu lại hướng về phòng Trần Phú Quý.

"Cha."

Giọt nước từ tay Trần Phong rơi xuống đất, hắn siết tay, hỏi cha đang nằm trên giường: "Lương Bạch Ngọc ra ngoài rồi?"

Trần Phú Quý không phản ứng.

"Con ra ngoài tìm cậu ta, nấu cơm trễ chút." Trần Phong trầm giọng vừa nói xong, quay người muốn chạy ra bên ngoài.

"Đừng tìm, đi rồi." Trần Phú Quý lên tiếng.

Trần Phong khựng người lại.

Trần Phú Quý thấy con trai như vậy lập tức bực mình: "Tao nói nó đi rồi, đi từ sáng sớm!"

Trần Phong cau mày: "Cha đuổi cậu ấy?"

"Mày nhìn nó coi có giống loại người đuổi là đi hay không?" Trần Phú Quý tức giận.

Trần Phong nhìn cha mình: "Vậy tại sao cậu ấy đi?"

"Nó tự đi mà!" Trần Phú Quý lấy tờ giấy trong sách coi bói, là tờ giấy cam kết kia, dùng sức vẫy hai cái, "Coi cho kĩ!"

Trần Phong đọc không sót chữ nào, đọc xong hồi lâu cũng không lên tiếng.

Màng nhện trên đầu hắn khiến hắn càng có vẻ vừa chật vật vừa khờ khạo, nhưng tin tức tố từ trong người đang tỏa ra bên ngoài.

——Rất hỗn loạn, tựa như mùi thứ gì đó bị đốt cháy.

"Người đang làm, trời đang nhìn, dấu tay này là của nó, không ai ép nó hết, ông trời cũng chứng kiến tất cả, mày đừng đi tìm nó nữa, cứ coi như có duyên không có nợ đi." Trần Phú Quý nói.

Giọng Trần Phong khàn khàn: "Cha nói gì với cậu ấy?"

"Nó muốn tìm mộ của cha mẹ mình, tao nói vị trí cho nó biết, chỉ có vậy thôi." Trần Phú Quý không kiềm chế được, "Đừng hỏi nữa, nấu cơm mau lên."

Trần Phong vuốt mặt quay lại nah2 bếp, hắn bỏ gạo vào nồi, đậy nắp lại rồi nhóm lửa.

Trong nồi chưa bỏ nước.

.

Đêm khuya, Trần Phong ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà họ Lương, hắn cúi đầu, móc bùn trong ngón tay ra, khắp người đều dơ dáy.

Phía sau hắn là căn nhà đã được sửa xong.

Chân Trần Phong đã tê rần, hắn đứng dậy, vừa muốn cử động tay chân thì chợt có một âm thanh truyền tới.

Có người.

Tim Trần Phong đập nhanh hơn, hắn quay đầu lại, hướng về âm thanh kia.

Dưới ánh trăng sáng, có một dáng người gầy gò ốm yếu từ đằng xa đi tới, hình như anh đã đi lâu lắm rồi, bước chân lê lết trên mặt đất, rất mệt mỏi, trông có vẻ sẽ ngã bất cứ khi nào.

Trần Phong theo bản năng đưa tay đón, bỗng một mùi ẩm ướt xộc vào trong mũi hắn, hắn ngưng thở.

nước từ trên người Lương Bạch Ngọc nhỏ xuống, mái tóc dài ướt nhẹp dán lên mặ và cổ, giống như một con thủy quái từ trong nước bò lên.

Anh rũ cặp mắt đầy tia máu, đi ngang qua Trần Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc