TRỨNG GÀ ĐƯỜNG ĐỎ

Tuyết trên núi càng ngày càng ít hơn, thời gian Lương Bạch Ngọc ngủ mê man cũng càng ngày càng kéo dài.

Trần Phong phân chia mình thành hai, một cái dùng để chiếu cố cho hai vị bệnh nhân đâu ra đấy, còn một cái rơi rơi vào trong vực sâu của sự lo âu hoảng sợ.

Lương Bạch Ngọc luôn hỏi Trần Phong, liệu mùa xuân có đến hay không.

Mỗi lần như thế Trần Phong đều trả lời đã vào xuân rồi.

Lương Bạch Ngọc lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thất vọng lẩm bẩm: "Sao cây trong sân còn chưa ra lá nữa..."

Trần Phong đặt chấp niệm của Lương Bạch Ngọc vào trong lòng, một ngày nọ, hắn tìm thấy cái cây vừa mới ra lá, bèn ngắt một lá đem về.

Lương Bạch Ngọc thấy lá cây, lại hỏi hắn, khi nào hoa đỗ quyên nở.

Trần Phong nói sớm thôi.

Lương Bạch Ngọc ném lá cây vào trong cái giỏ kim chỉ trên bàn: "Sớm à... Được rồi."

Ấm trà trên bếp đã sôi, kêu ùng ục.

Trần Phong đổ nước vào trong bình, hắn nhìn người đang nằm bên cửa sổ: "Hôm nay có muốn ăn gì không?"

Lương Bạch Ngọc không trả lời.

Băng gạc trên cổ mấy ngày trước đã được tháo xuống, để lộ ra làn da tái nhợt cùng với vết cắn dữ tợn, anh khép hờ mắt, đắm chìm vào trong thế giới nhỏ của riêng mình.

Nơi đó không biết là mùa gì, gió có lớn hay không, trời trong hay là đổ mưa.

Trần Phong bỏ ấm trà trống không xuống, hắn cúi đầu nhìn chăm chú chàng trai ấy hồi lâu, lặp lại câu hỏi lúc nãy.

"Không muốn ăn gì hết." Cằm Lương Bạch Ngọc cạ lên cánh tay, hàng lông mi khẽ run rẩy mở lên, một con ngỗng lớn xông vào trong mắt anh, anh nhìn nó, thay đổi suy nghĩ, "Tôi muốn ăn bột, có chứ."

Trần Phong ngạc nhiên mấy giây: "Có."

"Nhưng mà là bột năm ngoái, cũ rồi, không tươi." Hắn nói, "Phải đợi tới mùa thu hoạch lúa mì năm nay mới rang được."

"Năm ngoái của năm ngoái cũng được nữa." Lương Bạch Ngọc quay đầu, cười với Trần Phong, "Làm cho tôi nha."

.

Trần Phong bỏ cục bột vào trong ống sắt lắc lên lắc xuống, sau đó đổ ra chén bỏ thêm chút nước sôi, hắn lấy muỗng khuấy khuấy, đợi nguội rồi bưng vào nhà.

Người nằm bên cửa sổ đã ngủ.

Trần Phong một tay bưng chén, một tay chạm vào trán, gò má, hơi thở, động mạch, ngực của người trước mặt.

Mấy cái chạm ở những chỗ này rất lưu loát, đã thành bản năng của hắn.

Mỗi khi Trần Phong thấy Lương Bạch Ngọc rơi vào giấc ngủ say, hắn đều làm như thế trong vô thức.

Lương Bạch Ngọc có hít thở, tim còn đập, Trần Phong cũng sẽ có hít thở, tim còn đập.

Không ai biết, Trần Phong rất sợ Lương Bạch Ngọc cứ như vậy mà ngủ mất.

.

Lương Bạch Ngọc chưa từng uống thuốc trước mặt Trần Phong, anh đều uống một mình.

Vì thế Trần Phong không biết rõ, kể từ cuối năm ngoái, lượng thuốc của Lương Bạch Ngọc đã giảm gấp đôi.

Gần tới đích đến thì bước chân chậm lại, có thể sẽ gặp được nhiều trải nghiệm hơn, không chỉ là người và phong cảnh dọc đường, mà còn có những khổ sở và đớn đau trên đường.

Tinh lực Trần Phong có hạn, hắn đến nhà Trần Phong nói ra tình huống nhà của mình, hy vọng có thể tuyển kiểm lâm khác.

Mấy ngày sau, trong núi có thêm hai thôn dân.

Trần Phong có thời gian ở nhà nhiều hơn, hắn sửa lại hàng rào tre, còn bứng hai cây đào trước nhà Lương Bạch Ngọc đem về trồng trong sân.

Vào một chiều đầy nắng, Lương Bạch Ngọc ngồi dưới tán cây lắc lắc lọ thuốc kêu sột soạt.

"Không còn nhiều..." Anh ngửa đầu lên, vươn tay bắt lấy cành lá trong tầm với rồi lắc nó mấy cái, bóng cây khiêu vũ trên khuôn mặt anh tràn đầy sức sống.

Trần Phong ở bên cạnh đang hứng nước dưới giếng.

Trên cái giá phơi đồ làm từ cây trúc có nệm bông và chăn bông vắt ngang, bông đã cũ và có hơi xám tro.

Chó mực nhỏ nằm dưới bóng của tấm chăn mà ngáy o o.

Những lá rau được xắt nhỏ rải phủ kín lên nền đất phủ đầy ánh nắng, một đám gà con vịt con lông xù xù ghé vào đó ăn uống.

Mùa xuân đã đến thật rồi.

.

Nhiệt độ đã tăng lên một chút, dù sớm hay muộn vẫn còn lạnh nhưng Lương Bạch Ngọc cũng không còn mặc áo khoác của Trần Phong nữa, anh mặc lại bộ đồ năm ngoái khi trở về thôn.

Hết thảy như chưa từng thay đổi, hoặc tất cả đã thay đổi.

Những ngày về sau Lương Bạch Ngọc chưa từng xuống núi lần nào, dường như những vật hay người gì đó trong thôn đều bị anh xóa sạch, những giây phút thanh tỉnh chút xíu hàng ngày của anh không thể giúp anh suy nghĩ được nhiều chuyện.

Nhưng trong thôn vẫn còn người nhớ nhung anh.

Ngoại trừ những cái miệng muốn ăn nhưng ăn không được, tò mò anh đã chết hay chưa, còn có người chỉ đơn giản là muốn gặp anh, xem anh như một tín ngưỡng, ví dụ như Thái Tiểu Tịnh.

Cha nhóc nói năm nay phải sang vùng khác làm nghề tay trái, mẹ nhóc không yên tâm, nhất quyết đòi theo.

Một người ngại phiền không cho đi cùng, một người nghi thần nghi quỷ nhất định phải cùng đi, hai người ồn ào, ầm ĩ náo loạn, bàn ghế cũng bị đập bể hết.

Thái Tiểu Tịnh đã quen rồi, nhóc không ra ngoài khóc lóc, cũng không tỏ thái độ được, bèn trốn trong phòng ra dáng học tập.

Sách bài tập chưa làm xong cuốn nào thì mẹ nhóc xông vào tìm nhóc trút giận, nhéo tai nhóc, bóp cánh tay, trút giận xong thì bắt đầu chửi Lương Bạch Ngọc, chửi rất khó nghe.

Đây cũng nằm trong trình tự diễn ra mỗi khi mẹ nhóc cãi nhau với cha.

Bất kể là tức giận cái gì, nguyên nhân cãi vã là gì, cuối cùng lại lấy Lương Bạch Ngọc không hề liên quan ra mà mắng để kết thúc.

Còn nữa, từ trước tới giờ mẹ nhóc chưa từng đánh anh trai và em trai của nhóc.

Chỉ đánh mỗi đứa con thứ là nhóc.

Tiếng mắng chửi trong nhà ngừng chưa lâu, Thái Tiểu Tịnh đã len lén chạy ra ngoài, chạy thật nhanh lên núi.

Chạy một chút, nước mắt nhóc rơi xuống, vừa chạy vừa lấy tay lau nước mắt.

Tay nứt nẻ, tróc da chảy máu, bị nước mắt thấm vào rất đau.

Thái Tiểu Tịnh không chạy nổi nữa thì dừng lại, nhóc kìm nén chỉ khóc thút thít một chút, sau đó không nhịn được mà khóc to.

Tại sao vẫn chưa lớn lên!

Lúc đó mới có thể rời khỏi nhà, rời khỏi nơi này!

Thái Tiểu Tịnh khóc mệt, tiếp tục chạy, gió và lá cây vuốt lên khuôn mặt đỏ bừng ẩm ướt của nhóc, trong mắt đầy vẻ bất lực khao khát được xoa dịu.

.

Sầu muộn của cô gái nhỏ được chất rất cao, nhưng cũng mau hạ xuống.

Thái Tiểu Tịnh chạy lên núi, dũng khí chống đỡ giúp nhóc chạy lên núi một mình vào ban điểm đã cạn xuống đáy, nhóc sợ.

"Không có ma... không có ma..." Thái Tiểu Tịnh không dám quay đầu lại, trong lòng nhóc sợ muốn chết, luôn cảm thấy có người đi phía sau.

Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng hi vọng.

Thái Tiểu Tịnh bắt đầu cất cao giọng hát quốc ca, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi môi run rẩy.

Vừ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, nhóc bước nhanh hơn, chạy như bay về phía nhà họ Trần, có thể chạy bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu.

Gà trống trong chuồng đã ngủ.

Chó mực nhỏ chưa ngủ, nó nhanh chóng phát hiện có người ngoài.

Sau khi thấy rõ người tới là một cô nhóc không có tính uy hiếp, cái đuôi giơ cào đã rũ xuống, lười biếng kêu mấy tiếng xong thì lại nghiêng đầu nằm xuống ổ.

Trần Phong đi ra mở cửa, cau mày nhìn cô nhóc đang thở không ra hơi.

"Cháu... Cháu đến tìm anh Bạch Ngọc." Thái Tiểu Tịnh cảm nhận được khí thế áp bức, nhóc ấp úng nói rõ mục đích của mình.

Trần Phong nói: "Người nhà biết không?"

Thái Tiểu Tịnh lắp bắp nói dối: "Biết, biết ạ."

Đối diện với ánh mắt dò xét của người đàn ông, đó là uy nghiêm còn lớn hơn cả cha của nhóc gấp mấy lần.

Không cùng một cấp bậc.

Mặc dù nhóc chưa phân hóa, sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ pheromone nào, nhưng vẫn biết sợ.

"Cha mẹ cháu cãi nhau..."

Cô nhóc rất nhanh sau đó đã đầu hàng nói ra sự thật.

Bầu không khí không tốt lắm.

Ngay lúc này, bên trong cửa sổ truyền tới một âm thanh mềm mại dịu dàng: "Ai đó?"

"Em!" Thái Tiểu Tịnh vội vàng kêu, "Là em ạ!"

Một giây sau, nhóc chậm rãi hiểu ra, nhìn trộm biểu cảm của vị kiểm lâm, không chắc chắn chủ nhà là hắn hay là anh Bạch Ngọc.

"Chỉ được ở lại một chút thôi. Trần Phong để cô nhóc đi vào.

"Dạ dạ dạ!"

.

Lương Bạch Ngọc ngồi trên ghế nhỏ, hai tay đưa vào trong cái rương gần đó, thỉnh thoảng lật từng quyển sách.

Tất cả đều là văn thơ.

Lương Bạch Ngọc thuận tay cầm lên một quyển, lật từ trước ra sau, rồi từ sau ra trước, lật qua lật lại mấy lần, sau đó vùi mặt vào trong sách, ngửi trang giấy cũ đã để lâu.

"Anh Bạch Ngọc."

Sau lưng vang lên giọng nói non nớt, Lương Bạch Ngọc chợt hơi hoảng hốt giây lát, anh hơi nghiêng đầu, một một mắt từ trang sách lộ ra ngoài... nhìn cô nhóc đang đứng trước cửa.

"Bạn học Tiểu Tịnh đấy à." Lương Bạch Ngọc cong đôi môi trắng nhợt, "Đã trễ thế này rồi sao nhóc lại chạy đến đây."

Đôi mắt Thái Tiểu Tịnh ửng đỏ ươn ướt.

"Uất ức gì sao?" Lương Bạch Ngọc để sách xuống, ngoắc tay với nhóc, "Lại đây với anh."

Thái Tiểu Tịnh chậm rãi đi tới, mọi uất ức trong lòng đều đã tan đi sau khi nhìn thấy khí sắc trên mặt anh rất kém.

Nhóc ngồi xổm xuống, ngước nhìn anh.

"Anh Bạch Ngọc, anh bị cảm ạ?"

Người trong cái sơn thôn nhỏ này không rành về mấy loại bệnh tật, tiếp xúc nhiều nhất cũng là nhức đầu lên cơn sốt.

"Chút thôi." Lương Bạch Ngọc xoa mũi.

Thái Tiểu Tịnh lải nhải nói một đống chuyện cần phải chú ý khi bị cảm, nghiêm túc cứ như đang dặn dò anh bạn nhỏ trong trường mẫu giáo.

"Biết biết." Lương Bạch Ngọc chê dáng vẻ dài dòng của nhóc, "Nói chuyện của em đi. Thi không tốt hay cha mẹ lại cãi nhau?"

Thái Tiểu Tịnh móc tay: "Cả hai luôn."

Lương Bạch Ngọc nhận lấy tách trà Trần Phong đưa, uống một hớp: "Năm mới tới, lớn thêm một tuổi rồi, nhóc phải học cách tiếp nhận thôi."

Mặt Thái Tiểu Tịnh ngây ngốc.

Lần này rất khác với lần trước... Sự an ủi từ anh hoàn toàn khác nhau.

"Không nên dựa vào anh." Lương Bạch Ngọc xoa đầu nhóc, "Không có người nào có thể làm chỗ dựa hết."

Trần Phong nhìn Lương Bạch Ngọc một cái, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.

.

Vị kiểm lâm có bộ dáng rất nghiêm túc không có ở trong phòng khiến Thái Tiểu Tịnh thả lỏng nhiều hơn, nhóc ngồi bệt xuống đất, hai tay khoác lên đùi, tóc trên đầu ẩm ướt lộn xộn cứ như là một con cún con rơi xuống nước.

"Bạn học Tiểu Tịnh, đố em biết, điều kiện tiên quyết để theo đuổi ước mơ mà cái gì?" Lương Bạch Ngọc đột nhiên hỏi.

Thái Tiểu Tịnh suy nghĩ một chút: "Là kiên trì ạ."

Lương Bạch Ngọc lắc đầu.

"Chịu khó."

"Vẫn sai." Lương Bạch Ngọc khích lệ, "Động não chút nữa nào."

Thái Tiểu Tịnh nói ra hết mấy câu trả lời, cái nào cũng không đúng, hai mắt nhóc mơ hồ, "Vậy là gì ạ?"

"Ừm..." Lương Bạch Ngọc kéo dài âm cuối, "còn sống."

Thái Tiểu Tịnh ngơ ngác, biết người trên ghế đang nhớ tới anh Dương Minh. Nhóc muốn nói anh Dương Minh sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng lại không nói ra.

Nhóc cũng không phải là thần tiên, lời nói đó nào đáng tin.

Lương Bạch Ngọc thẳng lưng ho nhẹ..

Tay chân Thái Tiểu Tịnh luống cuống bò dậy, vụng về vỗ lên lưng anh.

Lương Bạch Ngọc ho tới mức bả vai run run, anh khom người chống lên chân, luồn tay vào mái tóc dài vuốt ra sau, một vài sợi bám vào trán và cổ ướt đẫm mồ hôi của anh.

"Được rồi." Lương Bạch Ngọc cản cô nhóc tốt bụng lại, "Mấy lời anh nói nhóc đã nhớ chưa?"

"Nhớ ạ, cơ thể là nền tảng để thực hiện ước mơ." Thái Tiểu Tịnh đáp lại.

"Đúng rồi." Lương Bạch Ngọc vui mừng cười một tiếng, anh nhìn cô gái nhỏ ngây thơ kiên định, đáy mắt có tia hoài tưởng, một lúc sau, anh lấy đồng hồ ra vuốt ve.

Thái Tiểu Tịnh nhìn chằm chằm, so với đồng hồ lớn bằng vàng trên tay ông chủ Triệu, nhóc càng thích cái này của anh Bạch Ngọc hơn, giản dị cũ kỹ, dây đeo đã không còn, có vẻ như nó từng trải qua rất nhiều chuyện.

"Thích sao?" Lương Bạch Ngọc nói, "Đây là di vật của bạn anh tặng, không tặng cho nhóc được."

Mặt Thái Tiểu Tịnh đỏ bừng, nhóc vừa tính nói mình không có muốn thì cánh tay bỗng bị nắm lấy.

Lương Bạch Ngọc lấy cây bút bi xanh da trời vẽ lên cổ tay nhóc một cái đồng hồ đeo tay.

Còn vẽ ra kiểu dáng và thương hiệu của đồng hồ nữa.

"Cái này quý lắm đó." Lương Bạch Ngọc đóng nắp bút lại.

Thái Tiểu Tịnh ngớ ngẩn: "Đắt lắm ạ?"

"Rất đắt rất đất." Lương Bạch Ngọc cong tay gõ nhẹ lên đầu nhóc, "Sau này đi làm em sẽ biết."

Thái Tiểu Tịnh sờ lên đồng hồ được vẽ ra, càng nhìn càng thích, nhóc cẩn thận kéo cái tay áo len màu đỏ của mình lên, quyết định không rửa nó, có thể giữ được bao lâu thì giữ.

"Nhóc muốn ở đây một đêm hay là để chú Trần Phong dẫn xuống núi?" Lương Bạch Ngọc mệt mỏi, tinh thần cũng hạ xuống rất nhiều.

Thái Tiểu Tịnh nói nhóc không muốn về nhà.

"Được rồi, vậy nhóc ở đây một đêm đi, ngày mai xuống núi. Phải về nhà đó... Đúng rồi, nếu em đã tới đây rồi thì cho nhóc cái này."

Lương Bạch Ngọc đứng dậy kéo ngăn kéo, vứt ví tiền vào trong lòng cô nhóc.

Thái Tiểu Tịnh mở ví tiền ra, phát hiện bên trong là một xấp giấy đỏ khiến mắt nhóc trừng to, mặt đầy vẻ hốt hoảng.

Chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, tay phát run.

"Cho em... Cái này... Em không muốn... Em không thể..."

Lương Bạch Ngọc nhoài người lên cái rương gần đó, đưa tay lật sách, anh rũ mắt, mặt mày phờ phạc, tiếng nói nhỏ tựa như là không khí: "Được rồi, khoản tiền này coi như là phần thưởng cho nhóc học thuộc mấy bài văn đó, đứa bé ngoan xứng đáng được khen ngợi. Còn nữa, tài không được lộ ra ngoài, phải dùng ở thời điểm thích hợp."

Thái Tiểu Tịnh cầm ví da mềm ngồi rất lâu, lúc nhóc hơi định thần lại thì phát hiện anh Bạch Ngọc đã nằm bất động, hai ngón tay nắm tay một trang giấy, không biết đã đọc xong rồi, hay là vẫn chưa nhìn tới.

Nhóc gọi anh mấy tiếng nhưng anh vẫn không phản ứng.

Lúc nhóc tính lay anh thì có người sải chân bước vào, ôm anh lên.

Thái Tiểu Tịnh nhìn người nọ bế anh Bạch Ngọc đến mép giường rồi thả lên giường.

Mỗi một động tác đều mang theo sự dịu dàng và quý trọng.

Nhóc chưa từng thấy bọn họ cãi nhau kịch liệt vì mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cũng chưa từng thấy bọn họ ân ái dính vào như như keo như sơn.

Nhưng nhóc cảm thấy, chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ,

thì chính là câu chuyện mà trong sách đã viết — Điều người ta khao khát nhất trên đời, là khi những người yêu nhau được ở bên nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc