TRỨNG GÀ ĐƯỜNG ĐỎ

Cảnh báo: Chương này có tình tiết bạo lực, máu me.

---------------------------------------

Nửa đêm tỉnh giấc vì bị lạnh cóng, y mở mắt phát hiện cửa sổ vẫn còn mở, gió thổi vào trong đã đánh tan cơn buồn ngủ của y.

Trước khi ngủ đã đóng rồi mà?

Triệu Văn Kiêu tỉnh rồi là không ngủ được nữa, y bò dậy rót nước uống, miệng bình nước không nhắm trúng ly, nước sôi chảy xuống bàn xém tí nữa khiến y bị phỏng.

Không muốn uống nữa, Triệu Văn Kiêu đen mặt đặt nắp bình lại, tùy tiện đặt lên bàn, y đi tới nhà vệ sinh.

Trên lầu hai có một phòng, bồn cầu không phải là loại y dùng trên huyện, mà là loại ngồi xổm, y không quen chút nào, từ sau khi trở về thôn thì ngày nào cũng bị táo bón.

Y đã quên mất, nhà vệ sinh khi nhỏ còn kém hơn.

.

Triệu Văn Kiêu vệ sinh xong rồi thì đi ra, đi ngang qua phòng của Lương Bạch Ngọc, vừa rồi y chỉ lo giải quyết nhu cầu sinh lý nên không nhận ra cánh cửa đã đóng kín, lúc này y mới nhìn thấy.

Nghĩ đến người ngủ trong phòng, cổ họng Triệu Văn Kiêu hơi nhột, y khẽ đẩy cửa bước vào, mượn ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa đến gần giường gỗ lớn.

Chăn bông xẹp xuống. Dường như bên trong không có người.

Triệu Văn Kiêu vén chăn lên để xác nhận, sau đó y quay người ra ngoài cửa, thân hình đột ngột dừng lại một lát, ngay sau đó đồ trưng bày xung quanh phòng.

Tựa như thiếu đi thứ gì đó.

Không tìm ra được cái gì thiếu, Triệu Văn Kiêu bèn bỏ cái cảm giác này qua một bên, y đi thẳng, bật đèn lên: "Bạch Ngọc?"

Lầu hai chỉ có bước chân và tiếng kêu của y.

Triệu Văn Kiêu đi xuống lầu, tìm khắp nhà vẫn không thấy Lương Bạch Ngọc đâu.

Chỉ có một khả năng, Lương Bạch Ngọc đã ra ngoài.

Đi ra lúc nào?

Đi đâu?

Triệu Văn Kiêu khoác áo bên ngoài đồ ngủ, y đổi giày, bật đèn pin chạy ra sân, mặc kệ gió tuyết để tìm người.

Khi toàn bộ tiếng động đã ngừng vang lên, thì tuyết đang bay tựa như cũng có thể gây ra âm thanh.

Ánh đèn pin của Triệu Văn Kiêu soi từng ngóc ngách, ai không biết còn tưởng mèo nhà y chạy ra ngoài. Không lâu sau, một bóng người từ rừng trúc phía sau nhà họ Lưu chạy tới.

Là Dương Thường Tân.

Cậu lảo đảo, bước chân loạng choạng, dáng vẻ khủng hoảng của cậu được tuyết phản chiếu lại, cứ như có ma đang đuổi sau lưng vậy.

"A!" Dương Thường Tân bất ngờ không kịp đề phòng gặp được Triệu Văn Kiêu, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi đặt mông xuống nền đất.

Bộ dạng và pheromone của Omega có gì đó không đúng, Triệu Văn Kiêu làm như không thấy, chỉ hỏi: "Thấy em ấy ở đâu không?"

Dương Thường Tân biết Triệu Văn Kiêu đang hỏi đến ai, sắc mặt của y trong nháy mắt lập tức thay đổi.

Khoảng mười mấy phút trước, Dương Thường Tân vừa mới kết thúc một trận chết đi sống lại, bất thình lình nghe được tiếng thét chói tai của cha cậu, cậu vọt vào thì thấy một bóng người bên cửa sổ nhảy xuống, rất nhanh sau đó không thấy đâu nữa.

Cậu kêu chó điên đuổi theo, chó điên mặc kệ.

Mà cha cậu nằm trên giường không biết thế nào, cả người điên điên khùng khùng, trong miệng một mực kêu: "Ma... Có ma... Có ma..."

Dương Thường Tân còn chưa kịp suy nghĩ thì đã phải đối mặt với cảnh tượng khiến cả trái tim và tinh thần vụn vỡ.

Cha của cậu đột nhiên phát tình!

Tuyến thể của Omega trung niên đã sớm héo rút thế mà vẫn có thể phát tình!

Dương Thường Tân không kịp thời ứng phó, trong đầu cậu trống rỗng, cậu trơ mắt nhìn cha cậu giãy giụa trên giường, vết thương trên bụng nứt ra, nhuộm đỏ cả miếng vải băng.

Pheromone của Omega trung niên có mùi hương ngọt ngào quái lại, chó điên bị ảnh hưởng.

Sau đó...

Dương Thường Tân nôn ra, cậu dùng sức cắn nát đầu lưỡi để ngăn lại cảm giác muốn gia nhập, miệng đầy máu, theo bản năng vùng vẫy chạy ra ngoài.

Không trách cậu được.

Cậu chỉ có thể cứu mình, không cứu được cha cậu.

Quá loạn.

Dương Thường Tân run rẩy ôm tuyến thể đang nóng lên, cậu chạy ra sau nhà để xác định bóng người đó là ai.

Là Lương Bạch Ngọc, chính là anh ta!

Ban đầu Dương Thường Tân an ủi cha cậu rằng, góa phụ Chu trước khi chết chắc chắn vẫn chưa tiết lộ gì cho Lương Bạch Ngọc hết, nếu không thì đối phương đã chẳng có hành động gì cả. Tối nay cậu mới biết mình đã sai hoàn toàn rồi.

Cứ coi như góa phụ Chu không nói gì đi, thì cái hành động chém người của bà cũng đã khiến Lương Bạch Ngọc thấy nghi ngờ nhà họ Dương.

Lương Bạch Ngọc chắc chắn đã điều tra về cha của cậu, tra ra hết thảy.

Tối hôm qua cậu vẫn trên đường về thôn, Lương Bạch Ngọc không có hành động gì, đợi cậu trở lại mới bắt đầu ra tay.

Cha của cậu phát tình, chắc chắn là bị Lương Bạch Ngọc bỏ thuốc, không còn khả năng nào khác.

Nếu cậu mà không tìm đường chống lại bản năng sinh lý từ dẫn dụ hình của mình thì trong nhà cậu đã có một trận gà bay chó sủa rồi.

Cho tới khi đầu óc thanh tỉnh, cảnh tượng cậu thấy chính là thi thể của cha cậu nằm giữa cậu và chó điên.

"Ọe—"

Dương Thường Tân khạc ra một bãi thức ăn, cậu lau sạch chất nhờn tanh tưởi trên mép, khóc lóc mắng chửi, lời lẽ không mạch lạc: "Cố ý...Lương Bạch Ngọc trả thù cha tôi.. trả thù nhà tôi... anh ta dọa cha tôi... sẽ bị thiên lôi đánh... xuống địa ngục..."

Triệu Văn Kiêu níu lấy Dương Thường Tân: "Em ấy qua nhà cậu?"

Dương Thường Tân lại bắt đầu nôn mửa.

Triệu Văn Kiêu lập tức ném Dương Thường Tân về trong tuyết, y chán ghét lùi ra sau kéo dài khoảng cách, không để bãi nôn dính đến y.

Dương Thường Tân nôn rất thảm, trong tiếng nôn còn kèm theo lời nguyền rủa Lương Bạch Ngọc.

Triệu Văn Kiêu đổi đèn pin từ tay phải sang tay trái, y đốt điếu thuốc hít một hơi, Lương Bạch Ngọc khuya không ngủ mà lại chạy tới nhà họ Dương, không khó đoán ra nguyên nhân.

Tám, chín phần trăm liên quan tới chuyện cha mẹ anh.

Chân mày Triệu Văn Kiêu giãn ra, chỉ cần Lương Bạch Ngọc không nhớ ra sự kiện kia là được rồi.

Còn những chuyện khác y không quan tâm.

Tiếng nôn mửa của Dương Thường Tân dưới đất bỗng nhiên dừng lại, cậu cảm nhận được khí tức của tên cho điên, run rẩy bò về phái Triệu Văn Kiêu: "Anh hứa sẽ giúp tôi rồi mà, mau gϊếŧ hắn ta đi, mau lên!"

Triệu Văn Kiêu không phản ứng.

Giọng nói của Dương Thường Tân the thé, móng tay chọc vào trong quần tây y: "Cho dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc tôi được, chúng ta đều bị Lương Bạch Ngọc hại, cầu xin anh mau cứu tôi..."

Triệu Văn Kiêu đá một cước hất văng cậu ra.

Sau lưng truyền tới tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, cũng rất khủng khiếp, sau đó im bặt đi.

Trong gió có mùi tanh, dưới nền tuyết có vết máu kéo dài.

.

Triệu Văn Kiêu không tìm ra Lương Bạch Ngọc ở trong thôn, bèn đi tới cây cầu nhưng cũng không thấy, đồ ngủ trong lớp áo khoác của y ướt đẫm mồ hôi, gót chân vùi vào trong tuyết cũng không thấy thoải mái, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực.

"Mẹ nó."

Triệu Văn Kiêu như có như không chửi tục một tiếng, y nhìn con đường mù mịt trong núi, từng bước từng bước đi sâu vào trong.

Rạng sáng không biết đã mấy giờ, Triệu Văn Kiêu tìm một hồi trong núi tuyết, rốt cuộc cũng phát hiện ra dưới nền tuyết đang lõm vào một khối, tựa như có người nằm, y nhanh chân chạy tới.

"Bạch..."

Một chữ phía sau bỗng khựng lại trong cổ họng y.

Quả thật chỗ lõm đó có người đang nằm, mặt hướng xuống dưới.

Người đó mặc một bộ sườn xám tím, tóc dài được dải khăn lụa buộc thành đuôi ngựa.

Triệu Văn Kiêu vô thức gọi tên một người: "Dì Lương..."

Không phải.

"Bạch Ngọc."

Triệu Văn Kiêu nhìn chằm chằm dáng người không tròn trịa và đầy đặn, tự mình lập lại lần nữa với bản thân để xác nhận, "Là Bạch Ngọc."

"Bạch Ngọc!" Triệu Văn Kiêu xông tới, y ngồi xổm xuống kéo vai Lương Bạch Ngọc lên, vội vàng ôm lấy anh, "Em sao thế này?"

Tuyết đọng lại trên lông mi Lương Bạch Ngọc.

Triệu Văn Kiêu lấy tay áo khoác lau tuyết trên mặt Lương Bạch Ngọc, trong lòng suy đoán anh mặc như thế này đến nhà họ Dương.

Một người sống giống hệt như một người chết, giả thành người chết để hù dọa người sống.

Triệu Văn Kiêu cảm thấy rất phiền, bây giờ y có khẳng định được, Lương Bạch Ngọc trở lại là vì chuyện của cha mẹ.

Người chết đều đã chết hết rồi, tra được cái gì nữa.

"Bạch Ngọc, sao em lại chạy lên đây?" Triệu Văn Kiêu không thể hiện phiền muộn ra bên ngoài, tay ôm chặt người trong lòng, sờ chỗ này chạm chỗ kia, "Còn mặc như thế này nữa."

Lương Bạch Ngọc đẩy y ra, lần nữa nằm vào trong cái hố tuyết.

Triệu Văn Kiêu dằn xuống ngọn lửa đang sắp bốc lên, y chú ý tới khí sắc của Lương Bạch Ngọc, đèn pin rơi xuống đất.

Khuôn mặt của chàng trai tái nhợt.

Giống như là một thi thể.

Không biết là anh dựa trên tin tức từ góa phụ Chu, hay là từ Dương Đại Dũng, lấy được chân tướng vô cùng đả kích với anh, anh bị đánh ngã, mệt mỏi, không muốn sống.

Triệu Văn Kiêu cũng không muốn hỏi nguyên nhân trong đó, y chỉ cần Lương Bạch Ngọc còn sống, cuộc đời sau này dựa theo hoạch định của y, ngoan ngoãn ngồi một chỗ để y an bài.

"Thuốc đâu?" Triệu Văn Kiêu từ ngồi biến thành quỳ một chân trên đất, tay lục lọi trên người chàng trai, "Em không mang theo thuốc sao?"

Câu này rất dư thừa.

Sườn xám ôm lấy đường cong trên cơ thể, lại không có túi thì có thể cất được cái gì.

"Bạch Ngọc, Bạch Ngọc, Bạch Ngọc..." Triệu Văn Kiêu ôm Lương Bạch Ngọc, con ngươi y co rút.

Dưới thân Lương Bạch Ngọc có hai tấm di anh.

Triệu Văn Kiêu lúc này mới rõ ràng, cảm giác thiếu vắng khi ở trong phòng Lương Bạch Ngọc lúc đó là cái gì.

Di ảnh cũng mang ra ngoài, đây đúng thật là không muốn trở về.

Môi Triệu Văn Kiêu chạm lên mái tóc dính đầy tuyết của Lương Bạch Ngọc, không ngừng hôn, trong giọng của y mang đầy vẻ hoảng loạn, còn có mấy phần luống cuống khẩn cầu: "Chúng ta về nhà, về nhà trước đã."

Đầu Lương Bạch Ngọc lệch sang một bên, không biết đang nhìn cái gì.

Tầm mắt Triệu Văn Kiêu không tự chủ đi theo Lương Bạch Ngọc, trong đầu bỗng nảy ra ý nghĩ quái lạ, ở đây chính là chỗ năm đó?

Đã nhiều năm trôi qua, hơn nữa cây cối khắp bốn phía đều bị tuyết bao phủ, một mảnh trắng xóa, hố bùn cũng không còn...

Triệu Văn Kiêu ngừng thở, tỉnh rụi nhìn người trong lòng, thấy anh ngoại trừ cả người toàn là tro tàn thì không có gì khác thường, nhất thời thở phào.

Lương Bạch Ngọc làm sao mà nhớ được.

Lương Bạch Ngọc không thể nhớ, em ấy đã quên mất rồi.

Cảm giác vui mừng của Triệu Văn Kiêu vừa dâng lên thì lại nghe thấy một tiếng cười khẽ bên tai, "Chỗ này quen không?"

Những từ này khiến cả người Triệu Văn Kiêu cứng ngắc, y từ từ cúi đầu, đối diện ánh mắt của chàng trai, da đầu châm chích, lòng ngực tê dại.

Một giây sau Triệu Văn Kiêu lần nữa nhìn xung quanh, một cảnh tượng của chuyện xưa mở màn trong đầu y.

Hoảng sợ, khóc lóc, cầu xin tha thứ, lau thảo dược ngăm đen trên cơ thể non nớt...

Một cột nước màu vàng phóng tới... Mùi tanh của bùn đất...

Triệu Văn Kiêu bất chợt đẩy người trong ngực ra, dùng cả tay lẫn chân lùi ra sau một khoảng cách lớn. Y cứ như là bị ma quỷ trong lòng mình cắn lên tim.

.

Bầu không khí trong núi rất yên tĩnh, bởi vì không có ai lên tiếng.

Cũng rất ồn ào.

Là do tiếng thở dốc của Triệu Văn Kiêu rất lớn.

Gã nhặt đèn pin lên rồi bò dậy, rọi đèn vào hố tuyết Lương Bạch Ngọc đang nằm.

Không có khát vọng sống, trước khi chết còn kinh tởm gã.

Đáng buồn thay, gã nhận ra cơn giận không lớn mấy, mà sợ người nọ chết còn nhiều hơn.

Lương Bạch Ngọc trong hố tuyết bỗng nhiên mở mắt, đôi môi tái nhợt giương lên, dùng cặp mắt trìu mến mà gã thích để nhìn gã, trong giờ phút này, đôi ấy đầy thương hại khi nhìn thấu được suy nghĩ của gã.

Câu nói kia cộng với cái nhìn này, khiến cho khoảng thời gian từ trước đến nay của gã trở thành một câu chuyện cười.

Triệu Văn Kiêu nghĩ tới chuyện mình vì tin lời hứa của anh mà xích mích với người nhà dẫn đến lưng bị đánh thê thảm, ngũ quan tuấn tú của gã bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Hóa ra vở kịch này là do Lương Bạch Ngọc mở màn và dẫn dắt, gã nhập vai từ lúc vở kịch bắt đầu cho tới khi bức màn đỏ hạ xuống toàn bộ là do một tay đối phương quyết định.

Nhân vật chính sự nghiệp thành công, kiêu ngạo, đắc ý khi nắm được mọi thứ trong tay lại trở thành một nhân vật phụ, chuyện này làm cho lòng tự ái của Triệu Văn Kiêu gặp phải nhục nhã rất lớn, gã cắn chặt răng rồi nặn ra hai chữ lạnh lẽo: "Thằng khốn."

Đối phó với nhà họ Dương đã xong, đến phiên gã.

Gã không nên tới đây.

Chỉ cần gã không tới, thì sẽ chỉ thấy được thi thể của Lương Bạch Ngọc, còn lại cái gì cũng không biết.

"Anh không tới thì tôi cũng sẽ đi tìm." Lương Bạch Ngọc trong hố tuyết cười ra tiếng, "Tôi vẫn có thể cầm cự được một chút, bằng cách nào cũng phải gặp được anh, bởi vì anh liên tục nhắc tới chuyện xưa, lần lượt khiến tôi có thể nhớ ra cái quá khứ được chôn sâu trong trí nhớ."

Triệu Văn Kiêu kéo anh lên, mặt dữ tợn gào thét: "Sai lầm lúc đó chẳng qua chỉ vì tao còn nhỏ, không có hiểu biết, đã mười mấy hai mươi năm trôi qua rồi, mày cần gì phải đùa giỡn tao?"

"Bởi vì anh rất phiền." Lương Bạch Ngọc bình tĩnh nói.

Triệu Văn Kiêu ngạc nhiên hồi lâu, sắc mặt cực kỳ đáng sợ, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống anh: "Thằng điên."

Lương Bạch Ngọc cười đến ho khan, máu từ môi anh chảy ra, run rẩy kéo xuống tới cằm, màu đỏ thẫm nhuộm lên sườn xám.

"Tao con mẹ nó đối xử với mày tốt biết bao nhiêu, thiếu chút nữa thôi chẳng khác gì thờ mày như tổ tiên rồi!" Triệu Văn Kiêu kề sát đôi môi loang lổ máu của Lương Bạch Ngọc, bị anh đạp bay ra ngoài.

Triệu Văn Kiêu đã đánh giá thấp kỹ năng và sức lực của Lương Bạch Ngọc, chỉ bị đá một chút thôi mà đã đau tới nỗi đầy mồ hôi lạnh. Mấy giây sau, Triệu Văn Kiêu cởϊ áσ khoác, ném đèn pin xuống đất, vẻ mặt hung tợn lao về phía anh.

Hai người vật nhau trong tuyết.

Không lâu sau, Lương Bạch Ngọc gục xuống, cả người toàn là máu, Triệu Văn Kiêu thô bạo kéo tóc anh.

"Thằng khốn, đáng ra tao không nên đến chào hỏi mày." Triệu Văn Kiêu, một tay nắm chân Lương Bạch Ngọc, tau còn lại lột dây nịt của mình ra.

Bốp.

Có thứ gì đó đập vào gáy Triệu Văn Kiêu rất mạnh khiến gã choáng váng hết mấy giây, sau đó lại bị một lực kinh sợ đá sang một bên.

Ý thức Lương Bạch Ngọc mơ hồ, mí mắt chậm rãi chớp một cái, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người cao to.

"Là Bồ Tát à..."

Trần Phong xách gậy sắt bước tới Triệu Văn Kiêu đang muốn bò dậy.

Ngay lúc đó, Triệu Văn Kiêu phóng ra pheromone thượng mang tính công kích hướng về Trần Phong.

Tay Trần Phong đang cầm gậy sắt bỗng khựng lại, đầy ngón tay trắng bệch phát run, mồ hôi túa ra từ cơ lưng lạnh như núi.

"Thằng chó, coi chừng tao." Triệu Văn Kiêu cha cái gáy đang chảy máu, gã đá cây đèn pin màu đỏ đã đập gã vào trong tuyết rồi đè Lương Bạch Ngọc trước mặt Trần Phong.

Trần Phong thống khổ căng cứng sống lưng, từng cọng gân xanh điên cuồng lần lượt hiện lên cổ hắn, trong họng phát ra tiếng rít không giống như con người.

Trong hố tuyết vang lên tiếng cởi dây nịt.

Lương Bạch Ngọc không phát ra bất kì âm thanh nào.

Một giây trước khi Triệu Văn Kiêu xâm phạm Lương Bạch Ngọc thì một mùi cháy khét tựa như từ trong hơi thở của một con thú ăn thịt người xông vào trong đầu gã, khiến gã cảm nhận được áp bức choáng ngợp.

Gã là Alpha thượng cấp, luôn có thể giẫm lên người khác mà sống, thế mà bây giờ không có cách nào phản kích.

Trừ khi hắn gặp phải... Đỉnh cấp.

Không thể nào!

Alpha đỉnh cấp đều đã bị quốc gia nắm giữ, không thể là một quan nhận phổ thông được.

Triệu Văn Kiêu thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu, gã chặt vật mới tỏa ra pheromone lập thành bức tường phòng vệ, thế mà chỉ trong nháy mắt đã tan năm xẻ bảy.

Một mùi máu tanh nồng nặc phía sau gã, mùi cháy khét hóa thành lưỡi dao sắc bén khoét một lỗ trong thế giới tinh thần của gã, gã quay đầu, tầm mắt hướng lên trên.

Trần Phong nhìn gã dưới đất, tựa như đang nhìn một — con — kiến — đang xông vào lãnh thổ của mình.

Không khí trong phổi Triệu Văn Kiêu như bị rút đi, gã cảm nhận được sự đe dọa đến nghẹt thở, chưa kịp chạy thì chân trái đã bị gậy sắt đập gãy.

.

Trăng khuyết bị mây đen che khuất, tuyết trắng trên núi rừng lay động theo gió mang theo vẻ đẹp tĩnh mịch bao nhiêu, thì tiếng gậy sắt nặng nề đập lên da thịt kinh khủng bấy nhiêu.

Trạng thái của Trần Phong không đúng, ánh mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt tàn bạo điên cuồng.

Triệu Văn Kiêu nằm bất động trên đất, Trần Phong vứt gậy sắt ang một bên, pheromone trong cơ thể đã vượt ra tầm kiểm soát, khuyên trên tai trái đã không còn tác dụng từ lâu, ánh mắt vừa điên cuồng vừa mơ hồ, mạch máu trên cổ tay dường như muốn nứt ra.

Alpha mất khống chế nhặt gậy sắt lên tính đập vào đầu mình.

Lương Bạch Ngọc thấy vậy lập tức chống tay ngồi dậy, đầu gối lê xuống tuyết đến gần Trần Phong, tay dính đầy máu nắm lấy vạt áo khoác của hắn, lắc vạt áo tựa như làm nũng: "Trần Phong.."

Hành động tự tổn hại đến bản thân của Trần Phong dừng lại, nhưng ánh mắt của hắn không dừng lại trên khuôn mặt của Lương Bạch Ngọc, không có tiêu cự.

Hắn không tỉnh táo, hơi thở nóng hổi, trên mặt toàn là máu, dáng vẻ rất đáng sợ.

Lương Bạch Ngọc mỉm cười với Trần Phong.

Một giây kế tiếp, trước mắt anh có một bóng hình rơi xuống, một bàn tay to luồng ra sau eo làm điểm tựa để anh ngã người ra sau, khăn lụa cột trên tóc rơi xuống, sợi tóc bung ra tạo thành độ cong quyến rũ.

Trần Phong cúi đầu, cái mũi cao đầy mồ hôi cạ vào gò má và tai của chàng trai, vùi mặt vào trong cần cổ trắng thanh tú thở dốc ngửi liếm.

Của tôi...

Của tôi...

Trần Phong cắn lên làn da sau gáy của Lương Bạch Ngọc, răng nanh đâm vào trong.

"Ực ực"

Alpha cắn xé tuyến thể vốn không tồn tại, cổ họng nuốt xuống từng ngụm máu.

Không được thỏa mãn, nhưng lại giống như đã được thỏa mãn.

Lương Bạch Ngọc vuốt mái tóc rối bờ của hắn, môi dán lên tai hắn, yếu ớt thủ thỉ: "Cắn đủ rồi thì đưa tôi về nhà, nấu trứng gà đường đỏ cho tôi nha."

Bình luận

Truyện đang đọc