TRÙNG SINH CÙNG ÔNG XÃ BÁO THÙ RỬA HẬN


Vương Hoài một bên làm việc, không chỉ tập trung vào công việc của mình mà còn để ý đến An Kính đang nói chuyện với Lâm Tô Tô.

Có lẽ bạn thân mình không nhận ra nhưng Vương Hoài có thể thấy được sự rung động rất nhẹ trong đáy mắt vị chủ tịch lạnh lùng này.
Đặc biệt là ánh mắt nhìn chăm chú vào vành tai của Lâm Tô Tô cực kì kì lạ.

Như muốn nuốt trọn nó vào vậy.

Trong đầu cậu đang suy tính nhiều cách để cảnh báo với bạn mình chuyện này.
Không thể để con thỏ trắng xinh đẹp lảng vảng quanh ổ sói được.
Lâm Tô Tô không hiểu tấm lòng mẹ già của bạn mình, lúc này đây cậu vẫn còn đang chìm đắm trong câu chuyện với An Kính.

Sự lạnh nhạt mấy ngày kia bỗng dưng biến mất, An Kính nói chuyện khéo léo xoay chuyển sự chú ý của cậu vào thiết kế trang sức.
Quả nhiên làm Lâm Tô Tô vô tình bị cuốn theo, cậu còn tự nhủ trong lòng rằng chủ tịch nhà mình quả thực rất tốt bụng.

Anh còn hứa hẹn tặng cậu mẫu thiết kế độc quyền của khuyên tai trong đợt thiết kế tiếp theo nữa.
Trước kia mình nghĩ oan cho chủ tịch rồi.

Chủ tịch là người tốt thật đấy.

Tuy mặt có hơi cau có nhưng quả thực rất hào phóng a.
An Kính nhìn thấy nụ cười không chút phòng bị nào của Lâm Tô Tô liền biết cậu sớm vứt chuyện chiến tranh lạnh mấy hôm trước qua một bên rồi.
Tô Tô quả nhiên là đứa trẻ dễ dụ.

Mình phải trông chừng kĩ cậu ấy mới được.


Với tư cách là sếp tổng, không thể nào để cho nhân viên của mình bị bắt nạt đúng không?
Lâm Tô Tô bỗng nhiên giựt mí mắt liên tục.

Cậu đưa tay chạm vào mắt dụi dụi mấy cái khiến cho con mắt đỏ lên một mảng.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không biết, tự dưng mí mắt lại giật liên tục a.”
An Kính với tay cầm bàn tay đang dụi mắt một cách mạnh bạo kia, không cho nó tổn thương đôi mắt xấu số nữa.

Nhìn kìa, mắt đỏ lên hết, trông tội nghiệp chưa kìa?
“Tôi nghe nói là giật mí mắt như thế là điềm lành đó.

Cậu đừng dụi nữa.

Để một lát nó sẽ tự hết thôi.”
“Ưm ưm… điềm lành… sẽ….”
Đang tính nói là mong chờ điềm lành thì Lâm Tô Tô bất chợt cứng họng.
Chủ tịch à, điềm lành cái khỉ gì chứ? Đây là điềm xấu… à không phải dùng từ vô cùng xấu thì có.
Trong đầu Lâm Tô Tô lúc này chạy qua hàng ngàn con ngựa cùng những câu từ chửi rủa muốn phọt ra khỏi miệng.

Nếu không phải là An Kính còn đang nắm tay cậu, cậu đã xông lên cho đôi cẩu nam nữ kia một trận nên thân rồi.
Trước mặt cậu lúc này chính là khung cảnh cực kì cay mắt.

Trương Tất Phong và Lâm Diên Vĩ đang nắm tay tình tứ đi vào nhà hàng.

Trên tay Lâm Diên Vĩ còn ôm một bó hồng rất to nữa chứ.
Hình ảnh này gợi Lâm Tô Tô nhớ đến kiếp trước bi thảm của mình.

Cho đến lúc chết mới biết bản thân hoá ra sống trong một vở kịch do chính bọn người này bày ra.

Mà mục đích thật sự Trương Tất Phong tiếp cận cậu chỉ là vì khối gia sản mà mẹ cậu trước khi chết để lại mà thôi.

An Kính nhìn đôi tay người kia trở nên run rẩy, dù cho cố nắm chặt cũng không kiềm chế được.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu có bộ dạng lo lắng bất an như thế.

Trước kia đều là một Lâm Tô Tô rạng rỡ dương quang như ánh mặt trời sáng chói lóa.

Không ngờ cũng có ngày kéo mây đen giăng kín lối.
An Kính ngay lập tức nắm chặt lấy nắm tay đang run rẩy kia, vỗ nhẹ trấn an cậu mấy cái.

Anh rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân dồn dập sau lưng, cùng tiếng nói lấy lòng.


“Tô Tô, là em sao? Anh nhớ em mấy hôm rồi nhưng không dám đến gặp.

À… là An tổng, ngài cũng ở đây sao? Thật trùng hợp.”
Lâm Diên Vĩ thấy Lâm Tô Tô liền rất nhanh gạt tay của Trương Tất Phong ra.

Cô mỉm cười thật dịu ngoan, ánh mắt liên tục liếc qua liếc lại phía An Kính.

Ánh mắt ấy có phần lộ liễu cho nên An Kính có phần khó chịu.

Không ngờ, Lâm tiểu thư này tuổi còn nhỏ mà đã có chút tâm cơ rồi.
“Chào anh hai, chào An tổng.

Thật tình cờ.

Anh hai, bó hoa này là anh Tất Phong nhìn thấy nhớ anh nên mới mua đấy.

Anh xem, anh có nên tha thứ cho anh Tất Phong được không?”
Lâm Tô Tô không nói gì.

Nếu không phải món ăn trước mặt là món mà A Hoài cất công nấu ra, cậu sẽ vứt nguyên đĩa thức ăn này vào đôi cẩu nam nữ giả nhân giả nghĩa cho mà xem.
Cái gì mà nhìn hoa nhớ người? Mua hoa tặng cậu.

Thật nực cười đi mất.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thư kí Lâm đây dị ứng phấn hoa.

Người yêu cũ như cậu Trương đây không biết sao?”
An Kính lên tiếng cắt ngang câu chuyện.

Không khí lập tức trở nên ngượng ngùng vô cùng.


Đặc biệt là hai người đang đứng muốn bắt chuyện với bọn họ kia.
Lâm Tô Tô có chút ngạc nhiên.

Sao An tổng lại biết cậu dị ứng phấn hoa được nhỉ? Cậu có bao giờ nói đâu? Nói không ngoa chứ ngoài Vương Hoài, chắc không ai biết chuyện này cả.

Thấy được nghi ngờ trong mắt Lâm Tô Tô, An Kính bình tình giải thích.
“Chẳng phải lần trước đối tác tặng chúng ta rất nhiều hoa sao, phòng thư kí cũng cắm mấy bình, nhưng chúng tôi thấy sau đó cậu hắt xì hơi liên tục liền biết.”
“Ồ, ra là vậy.”
Thật tri kỉ à.

Hèn gì lúc đó Nhã Đan vội vàng lấy hai bình hoa đó ra ngoài.

Lâm Tô Tô đối với phấn hoa không dị ứng nặng lắm nhưng nếu ngửi thấy cũng cực kì khó chịu.

Lời của An Kính làm cho Trương Tất Phong sượng trân.

Người ngoài như anh ta làm việc với Lâm Tô Tô không quá lâu mà cũng biết điều đó.

Trong khi một kẻ tự xưng là người yêu và em gái lại hớn ha hớn hở mua hoa đem tặng.
Thật là trào phúng làm sao?! Cái thứ tình cảm giả dối như vậy mà cũng đem đi khoe.
Lâm Tô Tô vui vẻ nhìn hai người kia ngại đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Trong lòng âm thầm cho An tổng nhà mình mười điểm a.


Bình luận

Truyện đang đọc