TRÙNG SINH CÙNG ÔNG XÃ BÁO THÙ RỬA HẬN


Lâm Tô Tô đứng chần chừ ở thang máy.

Cậu đang không biết nên bấm tầng G xuống trệt bắt taxi về nhà, hay là bấm xuông tầng hầm đi xe với An Kính.

Sự xuất hiện của Diệp Thư Thư ngày hôm nay đã đả động vào tâm trạng của cậu.

Đặc biệt là nụ cười đắc chí của cô ta trước khi đi.

Lâm Tô Tô thừa nhận tự dưng bản thân sợ hãi.
Cậu nhớ đến chuyện An tổng si tình như thế nào được lan truyền khắp nơi trong công ty.

Thậm chí, có người còn gọi Diệp Thư Thư là bà chủ, nói đùa rằng các tiểu tình nhân kia sắp vào lãnh cung hiu quạnh vì chính thất đã trở về rồi.
Lâm Tô Tô bĩu môi.

Cái gì mà vào lãnh cung chứ, không thích nữa thì đi kiếm người khác là được mà.
Rốt cuộc suy nghĩ không thông cho nên Lâm Tô Tô đã đứng trước cửa thang máy hơn 5 phút mà không biết Trương Tuệ đang âm thầm mật báo cho An Kính.
“Chủ tịch à, cậu Lâm đã đứng ở thang máy 5 phút rồi.

Ngài làm gì cho người ta giận thế.”
An Kính cảm thấy oan uổng kêu thấu trời xanh.

Hắn thề là hắn không làm gì cả.

Thậm chí, trước lúc về hắn còn đặc biệt nhắn tin dặn Tô Tô đêm nay dành cho hắn ít thời gian để hắn đưa cậu đi chơi.
An Kính nhíu mày.

Nhắc mới nhớ đến bây giờ cậu còn chưa trả lời tin nhắn của anh nữa cơ.


Đừng nói là giận rồi nhé.

Hay tại vì Diệp Thư Thư.
“Xin lỗi chủ tịch, tối nay tôi có chút việc nên không thể đi với anh được.

Tôi xin lỗi đã báo trễ.

Tôi về trước đây ạ.”
An Kính nhận được tin nhắn thì tức đến bật cười.

Tính cách Lâm Tô Tô hắn hiểu rõ, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ hấp tấp như thế.
Hơn nữa theo mật báo của Trương Tuệ, lúc nãy ở sảnh đợi thang, Tô Tô còn đang suy nghĩ gì đó mà.

Thế là quyết định bỏ hắn sao.
An Kính mím môi, cơn tức giận nhẹ như sóng lũ cuốn tới.

Bây giờ không phải lúc nổi nóng, nếu làm vậy, mọi việc chỉ công cốc mà thôi.

Lúc An Kính bước lên tầng làm việc tìm Lâm Tô Tô nói chuyện cho ra lẽ thì nhận được tin người kia đã bỏ về rồi.
Lâm Tô Tô, em định chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao?
Lâm Tô Tô ngồi trên xe taxi, tâm trạng rối rắm như tơ vò.

Cậu cũng không biết tại sao hôm nay mình lại hành xử như vậy.

Tuỳ tiện từ chối, tuỳ tiện bỏ về, như một tiểu tình nhân giận dỗi người yêu.

Nhưng hai người vẫn hoàn toàn chưa đủ tư cách nói đến chuyện đó.
Cậu biết bản thân đang sợ hãi.

Vì cậu đã rung động với An Kính cho nên sự xuất hiện của Diệp Thư Thư làm cậu lo sợ và tự ti.
Có tấm gương Trương Tất Phong phía trước, Lâm Tô Tô càng thêm rụt rè.

Cậu đang đứng giữa ranh giới bước tiếp hay lùi lại.

Nhưng cậu không dám động cho nên chỉ có thể đứng yên mà thôi.
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Lâm Tô Tô liền mím môi.

Cậu chần chừ, định cứ để nó rung rồi tắt máy.

Nhưng người đầu dây bên kia quá cứng đầu, sau khi gọi ba cuộc mà không được bắt máy, An Kính vẫn tiếp tục gọi.
Lâm Tô Tô thở dài.

Xem ra vẫn là trốn tránh không được a.

“Vâng thưa chủ tịch, tôi nghe ạ.”
^^^“Em đang ở đâu? Tôi đến đón em.”^^^
An Kính cố gắng điều chỉnh tông giọng của mình sao cho nhỏ nhẹ mềm mại hết sức có thể.


Dù thực chất, cơn giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm rồi.
“Tôi có chút việc gấp nên về trước.

Đợi tôi giải quyết xong việc thì gọi lại cho ngài nhé.

Tạm thời ngài đừng gọi cho tôi.

Xin hãy cho tôi chút thời gian được không?”
Thật ra là muốn kiếm một chỗ nào đó giải quyết mớ tâm sự rối nùi trong lòng.

Lâm Tô Tô đổi ý không về nhà nữa mà đưa cho tài xế một địa chỉ khác.

Cậu biết An Kính chắc chắn đang ở trước cửa nhà của mình rồi.
^^^“Em có chuyện gì có thể nói trực tiếp với anh.

Lâm Tô Tô, đừng giấu trong lòng.

Anh từng nói với em rồi đúng không?”^^^
Đầu dây bên kia giữ im lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của cậu.

An Kính dừng xe trước cửa nhà Lâm Tô Tô, nhìn căn nhà không có bóng đèn, anh liền thở dài.
Anh có thể cảm thấy sự bài xích tình yêu của Lâm Tô Tô.

Cậu e sợ nó, khi anh tỏ tình, điều trong mắt cậu mà anh cảm thấy chính là bất ngờ và sợ hãi.

Chẳng lẽ Trương Tất Phong để lại nỗi đau lớn như vậy sao? Rốt cuộc, em ấy đã từng trải qua những gì?
An Kính vò đầu.

Hắn bắt đầu thấy hối hận vì đã để Diệp Thư Thư vào phòng lúc sáng.

Thật ra khi nhận được điện thoại của lễ tân, An Kính chỉ tính là nhận đồ rồi đuổi người đi thôi.

Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Lâm Tô Tô, anh lại có ý muốn mượn Diệp Thư Thư kích phát cảm xúc của cậu.
Chỉ là, lần này hơi quá tay thì phải.
“Mẹ nó.


Biết vậy không chơi ngu rồi.

Rốt cuộc là em ấy đi đâu vậy nhỉ?”
An Kính lúc này mới phát hiện, bản thân biết quá ít về Lâm Tô Tô.

Ngoài trừ Vương Hoài là mối quan hệ duy nhất, hắn dường như không thể tìm thêm được những thứ liên quan xung quanh.

Thậm chí, cũng không biết khi em ấy có tâm trạng không tốt sẽ đi đâu.
An Kính cố gắng trấn an bản thân.

Tin nhắn hắn gửi không có hồi đáp.

Hắn biết lúc này gọi điện cho Lâm Tô Tô chỉ khiến em ấy thêm áp lực mà thôi.

Nhưng việc không thể nhìn thấy em ấy, trái tim hắn như mèo cào không cách nào yên được.
Rầm…
Tiếng sấm chớp vang lên.

Cơn mưa bất chợt đổ ào xuống.

Từng hạt mưa nặng nề như trút nước, tâm trạng con người cũng trở nên mệt mỏi phiền muộn hơn.
Nhìn kim giờ đã qua con số 7, bầu trời tối đen, mưa mịt mù không thấy đường, An Kính ngồi trong xe ô tô liên tục thở dài.

Hắn cảm thấy bấy lực thật sự.

Trong khi lo lắng thì không cách nào giải quyết được gì, chỉ có thể yên lặng chờ đợi mà thôi.
“Lâm Tô Tô, đợi xử lý xong chuyện này, em chết với anh.”


Bình luận

Truyện đang đọc