Trương Tất Phong không ngờ có ngày mình bị Lâm Tô Tô đánh.
Cuộc sống quả thực đưa ta từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ sang chấn tâm lý này đến sang chấn tâm lý khác.
Đầu tiên là Lâm Tô Tô nổi khùng đá hắn, sau đó là vì một thằng què mà đấm hắn bầm mắt.
Chính Trương Tất Phong cũng không hiểu làm sao bản thân có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Tất cả cũng chỉ vì Lâm Diên Vĩ mà thôi.
Nhưng cú đấm này đã kí.ch thích tính hơn thua đàn ông trong hắn.
Hắn ta bụm mắt, chửi đổng lên như bị chạm vào dây thần kinh.
“Mẹ kiếp..
mày..
dám đánh tao.
Thằng …”
“Mày câm mõm đi thằng chó.”
Không cho đối thủ cơ hội tấn công, Lâm Tô Tô giơ chân đạp thẳng vào lồng ngực của hắn khiến Trương Tất Phong văng xa vài mét.
“Aaa…”
Tiếng thét chói tai lại lần nữa vang lên trong con hẻm nhỏ.
Trương Tuệ ngồi trong xe ô tô mà ngạc nhiên đến mức rớt cằm.
Ban đầu hắn định xuống ngăn lại vì sợ đồng nghiệp của mình ăn thiệt, nhưng bây giờ có vẻ như là Lâm Tô Tô hoàn toàn chiếm thế thượng phong, không cho đối thủ một giây phút nào để thở rồi.
Nhìn Lâm Tô Tô nhỏ nhắn như vậy mà có vẻ không tầm thường.
An Kính liếc mắt qua liền bình luận.
“Đừng xem thường cậu ta.
Có vẻ như học Judo lâu năm đó.
Ra tay rất chuẩn.”
Đúng như An Kính đã nói, Lâm Tô Tô học võ từ khi lên năm tuổi, chính mẹ cậu sợ cậu thân thể thấp bé bị bắt nạt ở trường nên cho đi học.
Ai ngờ, Lâm Tô Tô lại kiên trì được hơn 20 năm, bây giờ có thể gọi là cao thủ.
Trương Tất Phong không biết điều đó nên mới đắc tội cậu.
Hắn bị Lâm Tô Tô đánh cho la oai oái, kêu cha gọi mẹ.
Lần trước là mất mặt, lần này là cực kì mất mặt.
“Tô Tô, tha cho hắn ta đi.
Kệ xác hắn đi.”
Vương Hoài tập tễnh bước tới, muốn kéo bạn mình lại nhưng khổ nỗi tốn sức chín trâu mười hổ cũng không làm ăn được gì.
Cậu không sợ tên tra nam này bị thương hay gì, chỉ sợ Tô Tô nhà cậu nhỡ đâu xui xẻo dính tới pháp luật mà thôi.
Đợi đánh cho đã tay, Lâm Tô Tô mới đứng dậy, trực tiếp xách cổ áo Trương Tất Phong lên như xách một con gà.
“Tao cảnh cáo mày lần cuối.
Nếu mày còn dám đến đây thì tao sẽ trực tiếp phế thằng em của mày, để xem mày còn có thể gieo giống khắp nơi nữa không?”
Lâm Tô Tô nắm tay Vương Hoài đi vào nhà, để lại một tên bị đánh đến bầm dập mặt mũi.
“Mà Tô Tô, xe cậu đâu? Sao cậu đi bộ về vậy…?”
“A… chuyện dài lắm, hôm nay tớ đúng là xui xẻo mà.
Lát ăn cơm tớ kể cho nghe.”
Trương Tuệ ngồi trong xe ô tô nhìn thấy tên tra nam co giò bỏ chạy mà cuối cùng cũng bật cười.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu.
Chủ tịch tuy nhìn vào ipad nhưng gương mặt cũng giãn ra rất nhiều, khoé môi hơi nhếch lên.
Xem ra lần này đưa người về cũng xem như là trong cái rủi có cái may.
“Thư kí Trương, tôi nghĩ cậu nên sắp xếp lại kí ức thử xem?”
“Dạ? Ý chủ tịch là…”
“Trong khoảng thời gian này cậu có đắc tội gì cậu ta hay không? Nhìn thân thủ kia thì tôi đoán là cậu đấu không lại đâu.”
Trương Tuệ nhếch miệng không biết nói làm sao.
Chủ tịch à, anh nên tự coi lại bản thân mình chứ.
Tính ra nguyên công ty, Lâm Tô Tô đối đầu trực diện với anh nhiều nhất đấy.
Bất quá, An Kính vẫn không cho là vậy.
Chủ yếu là hắn tự tin bản thân mình đã sắm vai một người sếp rất lớn, chắc chắn Lâm Tô Tô cực kì cảm động trước tấm lòng của hắn.
Nên hôm nay cậu ấy mới đòi đi chung xe với hắn về.
Không phải sao?!
...***...
“Cậu biết không, cái xe của tớ tan nát luôn.
Hai cô gái đó nhìn có vẻ ốm yếu mà sao ra tay nặng dữ vậy không biết.
Không biết bao giờ mới sửa xong? Cũng may là An Kính chịu trách nhiệm đây nếu không là đau ví rồi.”
Lâm Tô Tô vừa lùa cơm vào miệng vừa cằn nhằn.
Còn chưa nhận được lương mà tài sản của mình đã bị hư hại.
Rốt cuộc có ai đi làm mà xui xẻo như cậu không chứ.
“Cậu cũng đừng buồn nữa.
Nghĩ thoáng lên đi, nếu như hư nặng quá, biết đâu sếp cậu sẽ đền cậu một cái xe mới luôn.”
Lâm Tô Tô nghe đến đây thì hai mắt sáng bừng.
Chiếc xe của cậu hư hại rất nặng, nếu gara báo bảo trì không được vậy chẳng phải cậu sẽ có xe mới mà đi sao?
Hi hi hi… làm nhân viên của sếp giàu đúng là thích mà.
Lâm Tô Tô tự bản thân chìm đắm trong ảo tưởng của mình, tâm hồn dốc ngược cành cây, hết lời khen ngợi ông sếp của mình dù cho vừa mới phút trước cậu còn chê An Kính xui xẻo liên luỵ cậu.
“Này cậu nghĩ gì mà phởn thế? Đũa nhét vào lỗ mũi luôn rồi kìa….!!!”
An Kính về tới nhà, vừa tắm rửa xong lại tiếp tục ngồi vào bàn làm tiếp công việc còn dang dở.
Lật các mẫu thiết kế của team thiết kế một hồi hắn vẫn không ưng ý tấm nào.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở bản thiết kế một chiếc khuyên tai.
Không hiểu sao từ ngày tặng khuyên tai cho Lâm Tô Tô, những chiếc khuyên tai đều có sức hút rất đặc biệt với anh.
Bản thiết kế này khác hẳn với Love Rose.
Nếu Love Rose thiên về sự mềm mại nhưng không hề mềm yếu thì chiếc khuyên tai trong bản vẽ lại mang nét mạnh mẽ cá tính tràn đầy gai góc.
Não bộ của An Kính tự động đặc chiếc khuyên tai ấy vào vành tai nhỏ xinh của Lâm Tô Tô.
Quả nhiên rất đẹp.
Gương mặt vị chủ tịch nào đó trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, chìm đắm trong tưởng tượng cũng khiến tâm trạng của anh tốt một cách lạ kì.
An Kính mơ hồ một lát liền lắc đầu lấy lại tình thần.
“An Kính, mày bị gì vậy? Chỉ là một chiếc khuyên tai thôi mà.
Có cần như vậy không?”
Bất quá thay vì tưởng tượng, An Kính lại muốn nhìn thấy chính tai cậu đeo cơ.
Nhưng môi trường làm việc ở công ty lại không thích hợp cho cậu đeo lắm.
Nếu vậy thì….