TRÙNG SINH CÙNG ÔNG XÃ BÁO THÙ RỬA HẬN


An Kính không thích ai động vào điểm yếu của mình, cũng không thích ai lấy người bên cạnh ra đe doạ mình.

Trước kia khi chưa có cảm xúc với ai, người khác có nói như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không quan tâm.
Những tình nhân kia dù cho có nũng nịu, đua đòi đủ kiểu nhưng chỉ cần hắn không thích thì hắn sẽ vứt qua một bên.
An Kính đã sống như thế được gần bốn mươi năm.

Những tưởng sau này cũng sẽ như vậy, nhưng không ngờ lại có người mạnh mẽ xông vào làm xáo trộn cuộc sống của hắn.
Bây giờ lại có người muốn đem điểm yếu đó ra uy hiếp hắn.

An Kính cảm thấy thật nực cười.
Sau khi bình tĩnh lại, An Kính bắt đầu cảm thấy lo lắng rất nhiều cho Lâm Tô Tô.

Kẻ nắm giữ những tấm ảnh này chắc hẳn không có ý định dừng lại.

Nếu anh không xử lý nhanh, chúng sẽ làm gì tiếp theo.

Gửi cho đồng nghiệp? Gửi cho người thân? Hay đem ra uy hiếp tống tiền?
Bất kể là cách nào đi nữa cũng quá tàn nhẫn với Lâm Tô Tô.

Cậu ấy chắc hẳn sẽ rất đau lòng.


Anh sợ Lâm Tô Tô sẽ rơi nước mắt.

Cậu chỉ phù hợp với nụ cười mà thôi.
Hút hết hai điếu thuốc lá mới có thể làm bản thân thanh tĩnh đôi chút, Thẩm Sơ Phong đi đi lại lại suy nghĩ về kế hoạch phản công của mình.

Để người khác dắt mũi không phải là phong cách của hắn, bất luận là kẻ nào hắn cũng phải moi ra cho bằng được.
Thư kí Trương đang xì xụp húp gói mì cho bữa khuya của mình thì bỗng nhận được tin nhắn.

Âm thanh thông báo là của sếp.

Đang tính pàn nàn đôi ba câu, nhưng khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh liền nhíu mày.
Xem ra, tên Trương Tất Phong đó đã làm gì đắc tội sếp lớn rồi.

Lần hành động này có vẻ không chút nương tay.
...***...
“Thưa chủ tịch, đây là tài liệu cuộc họp cho chiều hôm nay.

Tôi đã sắp xếp tất cả theo mốc thời gian ngài muốn rồi ạ.”
An Kính nhận lấy tài liệu từ tay Lâm Tô Tô, nhìn thấy nụ cười của cậu lại có chút thất thần.

Anh cũnh không đả động gì về những clip hay hình ảnh mà mình nhận được, cũng ra lệnh cho Trương Tuệ giữ kín miệng.

Thái độ hành xử vẫn như thế, cho nên Lâm Tô Tô hoàn toàn không phát hiện ra chút sơ hở nào.

“À thư kí Lâm, tên họ Trương đó có làm phiền cậu nữa không?”
Lâm Tô Tô có hơi sượng ngắc khi An Kính nhắc đến Trương Tất Phong.

Vị chủ tịch thấy vậy liền vội vàng giải thích.
“Lần trước hắn quấy rối cậu trong công ty, tôi có cảnh cáo hắn nhưng tôi sợ hắn chưa bỏ cuộc.”
Nhắc đến Trương Tất Phong, Lâm Tô Tô cũng thở dài ngao ngán.

Dạo gần đây hắn ta không gặp mặt trực tiếp cậu cho nên bắt đầu dùng thủ đoạn đê hèn, làm ảnh hưởng tâm lý cậu.
Đã hơn hai ngày, Trương Tất Phong dùng số lạ liên tục nhắn cho Lâm Tô Tô những bức ảnh nóng lúc hai người còn mặn nồng.

Điều này khiến cậu phát điên lên mà không thể làm gì được, cũng không dám tâm sự với Vương Hoài hay báo cảnh sát.

Thật sự vô cùng mệt mỏi.
Nhìn ánh mắt thất thần kia của Lâm Tô Tô, An Kính liền hiểu rõ tên biến thái kia tuyệt đối không buông tha cho cậu.


Nhưng theo những gì hắn điều tra được thì Lâm Tô Tô chỉ là người làm công ăn lương bình thường, sao lại có thể khiến cho một thiếu gia thế phiệt như Trương Tất Phong đeo bám dữ như thế.

Cho dù có Lâm gia giàu có sau lưng, nhưng ai trong giới không biết đứa con cả Lâm Tô Tô này từ nhỏ đã bị đuổi ra ngoài.

Theo tính cách của Trương Tất Phong, chắc chắn sẽ không dễ dàng đu bám Lâm Tô Tô như thế.
Nhưng dù tò mò như thế nào, An Kính cũng không hỏi quá chi tiết.

Lâm Tô Tô trông có vẻ mệt mỏi lắm rồi.
Cuối giờ chiều, trong khi tất cả mọi người sắp xếp đồ chuẩn bị tan làm, đón một cái cuối tuần vui vẻ thì Lâm Tô Tô lại ỉu xìu như một cái điện thoại sập nguồn, nằm dài trên bàn làm việc, không có chút ý tứ muốn về nào.
Công việc của Vương Hoài dạo này bắt buộc làm ca đêm nên đến tối chỉ có Lâm Tô Tô ở nhà một mình.

Trước kia cậu không sợ như thế nhưng từ khi bị Trương Tất Phong ám toán ở công ty; rồi lại nhận mấy tin nhắn không rõ đầu đuôi nguồn gốc, cậu càng ngày càng trở nên yếu đuối hơn.

Tinh thần thật sự bất ổn và stress mạnh.

Lâm Tô Tô luôn sợ bóng sợ gió, chỉ cần đi trong con hẻm nhỏ, nhìn thấy bóng đen cậu sẽ sợ hãi hét toáng lên sợ người ta vồ lấy mình.

Cho nên căn nhà đó cậu không dám về, chỉ đành nằm dài ở công ty mà thôi.
Cốc cốc…
Trong lúc Lâm Tô Tô đang thiu thiu buồn ngủ thì nghe có tiếng gõ nhẹ lên mặt bàn.

Cậu ngay lập tức đứng dậy theo phản xạ sau khi thấy người kia.
“Chủ tịch, ngài tan ca ạ? Chúc ngài buổi tối vui vẻ.”
An Kính nhìn sắc mặt có chút tiều tuỵ của Lâm Tô Tô, cuối cùng cũng quyết định không nói gì.

Hắn chỉ thở dài mấy tiếng trong lòng, không hỏi lý do vì sao cậu không về nhà mà chỉ nhẹ nhàng đưa ra gợi ý.


“Thư kí Lâm có thời gian không? Có thể dùng bữa tối với tôi được chứ? Tôi có thời gian rảnh nên muốn đi kiểm tra chất lượng món ăn ở nhà hàng của mình chút.

Nếu có cậu đi cùng thì sẽ khách quan hơn nhiều.

Nhưng mà nếu cậu không có thời gian thì cũng không cần miễn cưỡng.”
Quả nhiên là một lời đề nghị không thể chê vào đâu được.

Lâm Tô Tô như bấu víu được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gật đầu.
Cho đến khi ngồi trong xe chủ tịch đến nhà hàng, Lâm Tô Tô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cũng may cậu may mắn, nếu không bây giờ chỉ có chết buồn ở công ty rồi.
“Chủ tịch, à không, anh An Kính, chúng ta đến nhà hàng nào vậy ạ?”
“Đến Star đi.

Tôi nghĩ rằng cậu sẽ thích món ăn ở đó.”
Tài xế khi nghe được tên nhà hàng thì không nhịn được mà liếc về phía cậu trai ngồi ghế sau bên cạnh chủ tịch.
Star không chỉ đơn giản là một cái tên, nó là nhà hàng đầu tiên do tay An Kính xây dựng nên có ý nghĩa cực kì đặc biệt.

Chỉ có bốn người được An Kính đích thân đưa đến đây.
Đó là bố mẹ, em trai và Lâm Tô Tô là người thứ tư..


Bình luận

Truyện đang đọc