TRÙNG SINH CÙNG ÔNG XÃ BÁO THÙ RỬA HẬN


Lúc bước ra khỏi phòng của chủ tịch, mặt Lâm Tô Tô đỏ như quả táo chín.

Cậu thật sự muốn đâm đầu vào cửa a.

Nụ cười của anh ấy lúc đó thật dịu dàng làm sao.

He he…
Chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mịn một lúc, Lâm Tô Tô mới vội vàng vỗ má của mình mấy cái.

Mày điên à, Lâm Tô Tô.

Dẫu rằng thích trai đẹp nhưng không phải ai cũng ăn được đâu.

Bình tĩnh lại.
Thật ra không chỉ Lâm Tô Tô bối rối, An Kính ở trong phòng làm việc cũng không cách nào tập trung vào công việc được nữa.

Anh xoay xoay chiếc bút trong tay, nhớ đến bộ dáng bối rối ngượng ngùng của Lâm Tô Tô lúc nãy thì lại muốn bật cười.

Nhìn qua tập tài liệu vẫn nằm y nguyên trên bàn, anh thầm thì.
“Người gì đâu mà ngốc như vậy chứ?”
Lâm Tô Tô đi đến bộ phận thư kí, đối diện với ánh mắt của Nhã Đan.

Cậu chớp chớp mắt không hiểu tại sao chị ấy lại nhìn mình như vậy a.
“Tô Tô à, tài liệu đâu?”
Nhìn hai tay trống không của mình, Lâm Tô Tô liền phát hoảng.

Lúc nãy cậu xấu hổ quá nên chưa kịp lấy đã đi ra rồi.

“Để em quay lại lấy a.”
“Tô Tô à, hay em kiếm cớ đi vào phòng chủ tịch vậy? Sáng nay chị thấy em, chủ tịch, thư kí Trương có gì đó lạ lắm nha.”
Linh cảm của con gái quả nhiên không đùa được đâu.

Nhã Đan cùng với cô đồng nghiệp của mình híp mắt nhìn Lâm Tô Tô đang đứng xoắn xuýt bên kia.

Trương Tuệ thấy tình hình không ổn liền đánh bài chuồn.

Hắn không muốn bị đem ra làm vật tế đâu.
“Không có đâu a.

Là em bất cẩn, em quên thôi.

Để em quay lại lấy ngay đây.”
Lâm Tô Tô khóc không ra nước mắt.

Chẳng lẽ tui phải nói đêm qua tui đã sờ soạng sếp tổng trong cơn say, ói mửa đầy một xe, hát như một thằng điên bằng cái chất giọng vịt đực này.

Đó là bí mật của tui, sếp và thư kí Trương.

Ôi, nghe thôi đã thật là kinh khủng mà.
Lâm Tô Tô ba chân bốn cẳng chạy lại phòng An Kính lấy tài liệu.

Chỉ khác là lúc này cậu quyết định cúi gằm mặt xuống đất, không thèm giao tiếp ánh mắt với anh ta.
Đúng vậy, không nhìn thấy sẽ không ngượng ngùng… đúng vậy.
Cho nên, trong một giây phút thoáng qua, Lâm Tô Tô đã bỏ lỡ mất ánh mắt dịu dàng của người đó.

Dù chỉ là rất nhẹ, nhưng ánh mắt quá đỗi nhẹ nhàng tình cảm kia.

Cả hai người đều không biết.

Tô Tô thì không nhìn thấy, An Kính thì không ý thức được mình đã có giây phút mềm lòng với ai kia.
...***...
Bẵng đi một thời gian, Lâm Tô Tô tưởng chừng bản thân đã có thể quên đi chuyện năm xưa mà tiếp tục sống cuộc đời mới thì Trương Tất Phong lại xuất hiện chọc cho cậu phát điên lên.
Lâm Tô Tô nhìn người đàn ông mà bản thân cực kì quen thuộc trước mặt.

Cậu biết tên này ti tiếp cận mình vì mục đích gì, cùng biết tên này âm hiểm đến mức nào.

Vốn dĩ, cậu đã không định dính vào, đi một con đường song song với hắn, nhưng không ngờ, tên này lại cứng đầu đểu cáng đến mức đó.
“Tô Tô, anh vì em nên mới đến đây.

Em đừng khó chịu với anh được không.

Chuyện lần trước, anh thật sự xin lỗi.

Anh không cố ý mua hoa cho..”
“Trương tổng, xin người im lặng cho tôi làm việc.


Nếu ngài không nói chuyện công việc thì mời ra ngoài.”
Lâm Tô Tô lật mạnh giấy tờ trên bàn, sau đó gõ bàn phím lách cách to tiếng.

Ánh mắt cậu sắc như dao bén liếc về phía Trương Tất Phong làm hắn sởn cả da gà.
Người mẫu chụp cho thiết kế trang sức lần này của An thị chính là người của công ty Trương gia.

Không biết vô tình hay hữu ý mà Trương Tất Phong luôn lấy lý do công việc đến phim trường chụp ảnh mấy hôm liền.

Vốn dĩ sẽ không đụng mặt Lâm Tô Tô ở bộ phận thư kí, nhưng hắn ta luôn tìm cớ lên tổng bộ công ty.

Điều này khiến Lâm Tô Tô điên tiết lên mà không thể làm gì.
Cậu gõ bàn phím lách cách như để phát tiết hết bực tức của mình ra nhưng cũng cô dụng.
“Tên cô hồn âm binh đó.

Không việc gì làm cứ bám theo mình cơ chứ.”
“Để cảm ơn mọi người trong công ty đã giúp đỡ tôi và đặc biệt là giúp đỡ Tô Tô trong thời gian qua.

Chiều này tôi sẽ mời mọi người trà sữa nhé.

Tô Tô, em vẫn thích vị socola thêm pubding đúng không?”
Ồ…
Mọi người bắt đầu ồn ào xôn xao cả lên.

“Nghe như hai người đó từng hẹn hò nhỉ? Nhưng mà mặt thư kí Lâm không được đẹp cho lắm kìa.”
“Chắc là giận dỗi nhau thôi.

Chuyện thường ngày của mấy cặp yêu nhau đó mà.”
“Nhưng Lâm Tô Tô có người yêu thật à? Lần trước tôi hỏi thì cậu ấy bảo vẫn còn độc thân đấy.”
“Đúng rồi chứ gì nữa.

Nhìn ánh mắt thâm tình của Trương tổng kìa.”
Thâm tình cái con khỉ?!
Lâm Tô Tô sắc mặt cực kì kém, chỉ hận không thể đè tên này ra đất đánh nhau một trận.


Bỉ ổi, vô liêm sỉ, thâm độc.

Cậu không còn từ nào để diễn tả con người trước mặt cậu cả.
Hai tay Lâm Tô Tô run rẩy, cố kiềm chế cơn nóng giận.

Cậu nhìn gương mặt cười cười điển trai kia, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó.
Nắng chiều vàng, tên này ngồi trong nhà, ánh mắt như khinh thường xem cậu là loài sâu bọ mà đuổi đi.

Mối quan hệ yêu đương mấy năm tổng két bằng một câu.
Tất cả chỉ là đóng kịch mà thôi.
Hốc mắt của Lâm Tô Tô bất tri bất giác đỏ ửng lên, nước mắt cậu cố kìm nén chỉ chút nữa thôi là chảy ra.

Tờ giấy trong tay đã nhàu nát không ra hình thù.

Cậu biết, chỉ một chút nữa thôi, bản thân sẽ không nhịn được mà xông lên cho tên này một bạt tai.
“Không cần Trương tổng tiêu tốn như vậy.

Trà sữa tôi đặt đã đến, mọi người đến lấy đi.

Thu kí Lâm hình như hôm nay hơi cảm nên tôi có dặn riêng socola nóng cho cậu rồi.”
An Kính vừa nói vừa lệnh cho nhân viên đẩy từng thùng đựng trà sữa to đi vào.

Riêng anh cầm một ly socola còn ấm đặt trước mặt Lâm Tô Tô.
“Cậu uống đi.

Hôm nay về sớm nghỉ ngơi nhé.”


Bình luận

Truyện đang đọc