TRÙNG SINH CÙNG ÔNG XÃ BÁO THÙ RỬA HẬN


Lâm Tô Tô vươn người tỉnh dậy.

Đồng hồ điểm 8 giờ sáng, cậu vội vàng nhổm người dậy định chạy ù vào nhà vệ sinh nhưng chợt nhớ ra hôm nay là thứ 7 nên tiếp tục nằm phịch trên giường nướng khét giường.
“Aaaa… đêm qua ngủ thật là ngon.

Lâu rồi mới có một giấc ngủ ngon như thế.”
Lâm Tô Tô đung đưa chân cực kì thoải mái.

Bộ dáng phè phỡn của cậu lúc này hệt như một chú mèo nhỏ, lười biếng muốn chảy dài ra vậy.

Nếu An Kính ở đây chắc chắn sẽ xịt máu mũi vì độ dễ thương mất.
Reng… reng….
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức giấc mộng ngủ nướng của Lâm Tô Tô.

Bất quá khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó, cậu lại có chút chần chừ không dám bắt máy.

Đêm qua hai người đã nói chuyện, ầm ĩ, rồi làm lành một trận.

Mấy giọt nước mắt cùng lời tỏ tình của An Kính tới bây giờ vẫn làm Lâm Tô Tô rất xấu hổ.
Nên bắt hay không đây ta ơi?
Có nên giả vờ là không thấy rồi bỏ qua luôn không ta?
Nhưng mà như thế thì hơi kì nhỉ?
Trong lúc đang rối rắm thì bàn tay của Lâm Tô Tô đã lầm lỡ nhấn nút nhận cuộc gọi.

Bây giờ thì không thể cúp máy ngang nữa rồi cho nên cậu chỉ đành dè dặt đặt lên tai.
Alo, An tổng, tôi nghe ạ.

^^^Em trốn tôi sao? ^^^
Đâu có, ngài hiểu lầm rồi.

Sao tôi dám trốn ngài chứ?
Thật ra là Lâm Tô Tô xấu hổ quá nên không dám bắt máy thôi.

Dù sao đêm qua cũng khóc nhè trên vai áo người ta mà.

Bây giờ mắt cậu còn sưng húp.

Tất nhiên là không dám đối mặt với anh rồi.
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ dịu dàng làm Lâm Tô Tô thêm ngượng ngùng.

^^^Xe tôi đang đậu trước ngõ nhà em.

Em mau ra đi chúng ta đi ăn sáng.^^^
Hả!!!!
Lần này Lâm Tô Tô triệt để không hiểu rồi.

Đây là cách theo đuổi mà An Kính từng đề cấp tới sao.

Rủ đối phương đi ăn sáng?! Lại còn làm cho người ta không thể chối từ?!
Vừa suy nghĩ, Lâm Tô Tô vừa lục tung tủ đồ của mình lên tìm quần áo phù hợp.

Cậu nhìn nhìn chút, phát hiện tủ đồ của mình toàn đồ vest hoặc là đồ lên bar club mà thôi.
Lúc này Lâm Tô Tô mới muốn đâm đầu vào tủ.

Ngày trước cậu mua đồ phong cách kiểu này là vì Trương Tất Phong thích cậu ăn mặc như thế.

Nghĩ lại Lâm Tô Tô cảm thấy mình đúng là kẻ điên mà.
An Kính nhìn đồng hồ trên tay.

Đã qua mười phút nhưng người kia vẫn chưa ra.

Nhưng anh cũng không tỏ ra vội vã hay gì cả.

Dù sao anh tin chắc rằng Lâm Tô Tô chắc chắn sẽ ra mà thôi.
Quả nhiên, từ phía căn nhà nho nhỏ một người mang giày thể thao, quần jean áo thun cùng với chiếc mũ xanh trên đầu rất nhanh chạy lại xe của anh.

Một phong cách rất khác của Lâm Tô Tô mà bây giờ anh mới được thấy.

Khác với vẻ chững chạc trong những bộ vest, vẻ badboy quyến rũ trong những chiếc áo màu sắc sặc sỡ, Lâm Tô Tô lúc này trẻ trung năng động, lại có nét giản dị đáng yêu cực kì.

Nếu nói là sinh viên có lẽ anh cũng tin nữa là.
An Kính rất nhanh bước xuống mở cửa xe cho Lâm Tô Tô.

Thái đôn galang này làm cậu khóc ròng trong lòng.


Yêu đương mấy năm với Trương Tất Phong hắn còn chưa từng mở cửa xe cho cậu nữa là.

“An tổng, tôi…”
“Anh nói là ngoài công ty đừng xưng hô như vậy và em cũng đã đồng ý rồi mà.”
Đúng là tôi đã đồng ý.

Nhưng ai biết lúc đó anh đã mang lòng riêng cơ chứ.

Lúc này tôi ngại muốn chết đó anh biết không.
Lâm Tô Tô nghĩ thầm trong lòng.

Mặt cậu đỏ ửng lên nhưng rất nhanh đã kéo chiếc mũ xuống che đi.

An Kính ngồi bên tay lái liếc qua thấy chiếc khuyên tai LOVE ROSE sáng lấp lánh trên tai cậu thì khẽ cười.
Lâm Tô Tô biết rõ anh thích cậu đeo khuyên tai, nếu nói hành động này của cậu là vô ý thì anh không tin đâu.
Nhìn nụ cười gian thương của An Kính, Lâm Tô Tô bối rối sờ lên chiếc khuyên trên tai, không đánh mà khai.
“Là tôi thích đeo.

Không liên quan đến anh đâu.”
Nói xong, cậu vội vàng bụm miệng vì phát hiện mình hớ.

Trong đầu đã chảy hai hàng lệ bi ai.
Lâm Tô Tô, sao mày ngốc như thế? Có ai hỏi đâu chứ.
Nụ cười trên môi An Kính càng đậm hơn.

Hắn nhìn người kia ngốc ngốc ngếch ngếch mà trêu đùa con tim của mình, trái tim anh càng lúc càng loạn nhịp.
“Sao sáng nay anh lại có ý đưa tôi đi ăn vậy? Chẳng phải nếu theo đuổi thì thường mời đi ăn tối hay sao?”
“Tôi nghe Vương Hoài nói em thường có thói quen bỏ bữa sáng, còn bữa tối bữa trưa thì luôn ăn đầy đủ.

Với cương vị là người theo đuổi em, tôi nghĩ mình nên ưu tiên cho sức khoẻ của em hàng đầu thì hơn? Tô Tô, đừng bỏ bữa sáng, sẽ đau dạ dày đó.

Sáng nay em muốn ăn gì?”

Lời nói của An Kính làm cho con tim của Lâm Tô Tô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hai mắt dấu dưới chiếc mũ lưỡi trai đã hấp háy nước.

Cảm giác được người khác quan tâm thật đặc biệt.

Cảm giác được trở thành đặc biệt, trở thành ngoại lệ của một người, được người đó nâng niu trong lòng bàn tay chính là cảm giác gây nghiện nhất.
Nó cứ như thứ thuốc phiện mạnh nhất, làm bạn trầm luân trên thiên đường sau đó sẽ bị đày đoạ nơi địa ngục vậy.

Lâm Tô Tô từng nghĩ rằng mình đã có trong tay nhưng cuối cùng lại phát hiện tất cả chỉ là ảo giác của riêng bản thân mình mà thôi.

Liệu lần này cậu có thể tin tưởng người này nữa được không đây?!
“Vậy thì chúng ta đi ăn món Á nhé.

Tôi biết một quán bán cháo rất ngon.

Nếu anh không ngại thì tôi chỉ đường cho.”
An Kính làm sao mà ngại được, rất nhanh đánh lái theo chỉ dẫn của cậu.
Lâm Tô Tô nhìn qua sườn mặt của An Kính, trong lòng âm thầm cảm thán.

Quả nhiên đàn ông hấp dẫn nhất là lúc lái xe và làm việc mà.
Trái tim cậu đập điên cuồng luôn rồi nè.

Sờ sờ lên chiếc khuyên tai sáng lấp lánh, cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lúc đó lại muốn đeo nó đi nữa.
Có lẽ, cậu cũng muốn nghe theo con tim mình mách bảo đi..


Bình luận

Truyện đang đọc