TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

Phù Ngọc Thu giật nảy mình, vội vàng đưa tay đập lửa.

Nhạc Thánh cản y lại: "Đây là lửa Phượng Hoàng, không dễ.........."

Chưa kịp nói hai chữ "dập tắt" thì năm ngón tay thon dài của Phù Ngọc Thu đã vỗ một cái lên người hắn, ngọn lửa lập tức tắt ngúm.

Nhạc Thánh: "......"

Phù Ngọc Thu thở phào một hơi như vừa dọn dẹp xong hậu quả do đứa con nghịch ngợm của mình gây ra, nghi ngờ hỏi: "Sao cơ?"

".... Lửa Phượng Hoàng." Nhạc Thánh đổi đề tài, "Hắn đang dung hợp truyền thừa Phượng Hoàng à?"

Phù Ngọc Thu cái hiểu cái không: "Chắc vậy."

Nhạc Thánh dùng linh lực thăm dò rồi nhíu chặt mày: "Truyền thừa Phượng Hoàng rất khó dung hợp, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, sao ngươi lại để hắn dung hợp ngay thời điểm này chứ?"

Khi Phượng Hoàng dung hợp truyền thừa thì năm giác quan đều đóng kín, giờ Huyền Chúc Lâu đang đuổi giết hắn, dựa vào linh lực mèo cào của Phù Ngọc Thu nói không chừng bị người ta làm thịt trong lúc ngủ cũng không biết.

Mặt mũi Phù Ngọc Thu tràn đầy bối rối: "Ta, ta đâu biết."

Thấy Phượng Hoàng có vẻ sắp bốc cháy lần nữa, Nhạc Thánh đưa tay bấm quyết niệm chú xoa dịu linh lực hỗn loạn của Phượng Hoàng rồi dẫn Phù Ngọc Thu mơ mơ màng màng về Cung Thương Hạp.

Nhạc Thánh quanh năm ẩn cư ở Cung Thương Hạp, hắn đã quen khổ tu, chỉ cần một cây đàn cũng có thể ngồi thiền dưới thác nước mấy năm liền.

Nhưng rõ ràng Phù Ngọc Thu không phải người chịu được cực khổ, Nhạc Thánh đành phải đặt chỗ ở trong giới tử tại nơi mặt trời có thể chiếu xuống trên hẻm núi để tổ tông kia khỏi cằn nhằn.

Thân mình Phượng Hoàng càng lúc càng nóng, thỉnh thoảng còn toát ra mấy ngọn lửa.

Phù Ngọc Thu càng nhìn càng sợ nên kéo Nhạc Thánh tới trông chừng Phượng Hoàng: "Hắn sẽ không sao chứ?"

Nhạc Thánh đang đọc một quyển sách ố vàng nói về bùa chú, không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời qua loa: "Ừ, tốt lắm, được đấy, cứ vậy đi."

Phù Ngọc Thu: "Nhạc sư!"

"Tạ ơn, ta có tên hẳn hoi nhé." Nhạc Thánh lật một trang sách rồi thuận miệng nói, "——— Sợ cái gì, Phượng Hoàng không chết được đâu, mà dù có chết cũng sẽ tái sinh trong lửa Niết Bàn thôi, ngươi ăn no rửng mỡ quan tâm người khác chi vậy?"

Phù Ngọc Thu rầu rĩ nói: "Nhưng trăm năm trước cả tộc Phượng Hoàng...... có niết bàn đâu."

Nhạc Thánh khựng lại.

Thấy Phù Ngọc Thu lo sợ bất an cúi thấp đầu, hàng mi dài rậm khẽ run, Nhạc Thánh khẽ thở dài rồi nói: "Năm xưa cả tộc Phượng Hoàng thiêu đốt bằng lửa bản mệnh Niết Bàn nên tất nhiên không thể tái sinh lần nữa rồi, còn Phượng Hoàng này thì khác."

Phù Ngọc Thu gật đầu.

Tuy Nhạc Thánh lắm mồm ác miệng nhưng chưa bao giờ gạt y cả.

Chẳng bao lâu sau Nhạc Thánh đã tìm được trận pháp phụ trợ cho truyền thừa Phượng Hoàng. "Ta phải vẽ trận pháp cho hắn, ngươi tắm rửa trước đi."

Toàn thân Phù Ngọc Thu vẫn còn ẩm ướt, áo bào trắng dính sát vào người, vì rơi xuống hồ đục ngầu nên tóc trắng bám đầy tro bụi. Y gật đầu: "Có phải vẽ xong trận pháp thì hắn sẽ dung hợp hoàn toàn không?"

Nhạc Thánh liếc y: "Nghĩ gì thế, trận pháp này chỉ giúp hắn bớt đau đớn hơn thôi."

Phù Ngọc Thu nhíu mày nhưng cũng không nhiều lời nữa mà miễn cưỡng rời đi.

Nhạc Thánh vung tay lên, để đề phòng còn tạo thêm một tầng kết giới.

Vì khí tức Phù Ngọc Thu dần biến mất nên Phượng Hoàng đang ngủ say đột nhiên giãy dụa, thân thể nóng rực như bị dung nham bao phủ vô thức run rẩy.

Nhạc Thánh rũ mắt, ánh nắng bên ngoài hắt vào làm bóng hắn phủ xuống Phượng Hoàng. Hắn lạnh mặt nhìn Phượng Hoàng hồi lâu rồi chậm rãi vươn tay rót một luồng linh lực mãnh liệt vào thức hải của Phượng Hoàng.

***

Trong truyền thừa Phượng Hoàng có một ký ức rời rạc về tộc Phượng Hoàng chết cùng Kim Ô năm xưa.

Vô số mưa lửa từ trên trời giáng xuống, tiếng ầm vang xen lẫn biển lửa ngùn ngụt, khắp nơi đầy tiếng gào khóc hệt như địa ngục trần gian.

Phượng Hoàng đứng trên dãy núi tận mắt chứng kiến nhân gian bi thảm thê lương. Nhưng dù có thấy xác chết la liệt thì Phượng Hoàng vẫn chẳng hề mủi lòng.

Cuối cùng cả tộc Phượng Hoàng sải cánh bay về phía Kim Ô cuối chân trời, còn hắn chỉ thờ ơ đứng nhìn.

Vì lửa Niết Bàn của Phượng Hoàng và lửa sáng rực của Kim Ô đụng độ nhau nên sức nóng gần như nướng chín người ở tam giới dần biến mất, sau đó Long tộc khoan thai tới làm trời đổ mưa to.

Phượng Hoàng lạnh lùng quan sát, mơ hồ nghe thấy những người còn sống sót trong đống đổ nát hoặc quỳ xuống đất cảm động rơi lệ hoặc nghẹn ngào khóc than vì mất đi thân nhân....... Thậm chí có kẻ đầm đìa nước mắt hậm hực oán trách. "Đã diệt được Kim Ô thì sao giờ mới chịu chết chung?!"

Nghe được câu này Phượng Hoàng cười vang.

Tại sao cả tộc Phượng Hoàng phải hy sinh tính mạng để cứu loại súc sinh ngu xuẩn tham lam vô ơn này chứ?

"Ngu xuẩn!"

Hạ giới có người cắn răng nghiến lợi mắng.

Phượng Hoàng giật mình cúi đầu nhìn với vẻ hứng thú.

Người vừa nói là một tu sĩ áo đen đang quỳ giữa phế tích, nhìn hắn cực kỳ nhếch nhác, trong ngực ôm chặt một nữ nhân áo trắng, bên cạnh là cây đàn đã gãy.

Người nằm trong lòng hắn bị lửa Kim Ô đốt trọng thương, khóe môi ứa máu, sinh khí đã cạn kiệt từ lâu.

Tay phải tu sĩ áo đen không biết bị ai chặt đứt mà máu tươi chảy đầm đìa.

Hắn quắc mắt nhìn quanh một vòng rồi lạnh lùng nói: "Nếu không có tộc Phượng Hoàng thì mọi sinh linh ở tam giới sẽ hết đường sống! Nếu các ngươi cho rằng hy sinh tính mạng là lẽ đương nhiên thì sao không chết chung với Kim Ô đi?!"

Tu sĩ áo đen giận run người, sắc mặt trắng bệch, rất muốn chửi rủa nhưng lại bị lễ nghĩa phép tắc ngấm sâu trong xương tủy làm hắn không mắng được lời nào quá khó nghe.

Dù vậy vẫn đủ làm những kẻ kia đuối lý nhìn nhau không dám nói gì nữa.

Tu sĩ áo đen cúi xuống áp trán vào cổ người trong lòng, toàn thân run rẩy, rốt cuộc nhịn không được phát ra tiếng khóc nghẹn ngào. Trên cây đàn vấy máu bên cạnh có khắc một chữ "Nhạc" mờ mờ.

***

Phù Ngọc Thu đưa tay vuốt nhẹ chữ khắc trên đàn, ngó nửa ngày cũng không nhìn ra chữ mờ nhạt này có nghĩa gì nên hờ hững gảy dây đàn mấy cái.

Rõ ràng cùng là đàn nhưng tiếng đàn của Nhạc Thánh du dương thánh thót, còn Phù Ngọc Thu đàn lên nghe hết sức chói tai.

Phù Ngọc Thu bĩu môi rút tay về.

Chỗ ở của Nhạc Thánh rất rộng, nhìn đâu cũng thấy cảnh đẹp, trong vườn còn trồng một cây ngô đồng.

Phù Ngọc Thu đã thay áo trắng, co chân lên rồi quấn vạt áo quanh đôi chân lạnh buốt, ngửa đầu nhìn ánh nắng len lỏi qua tán ngô đồng. Hình như lâu lắm rồi y mới có thời gian yên tĩnh ngẩn người như vậy.

Một lát sau tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, Nhạc Thánh chậm rãi đi ra. Phù Ngọc Thu vội hỏi: "Thế nào rồi?"

"Phù trận vẽ xong rồi." Nhạc Thánh phất vạt áo ngồi xuống cạnh Phù Ngọc Thu rồi thản nhiên nói, "Giờ chỉ còn phó thác cho trời thôi."

Phù Ngọc Thu thoáng yên tâm.

Nhạc Thánh đặt đàn nằm ngang trên gối, rũ mắt ung dung đàn một khúc. "Nói ta nghe đi, hơn hai mươi năm qua ngươi đã đi đâu?"

Phù Ngọc Thu vừa thoát hiểm nên toàn thân rã rời, lười biếng ngả người ra sau nhìn tán cây xanh biếc trên đầu rồi rầu rĩ nói: "Chết."

Nhạc Thánh nhíu mày: "Vì ai?"

Phù Ngọc Thu nói lí nhí như mình phạm lỗi: "Người ta cứu được......."

Nhạc Thánh: "Kẻ xấu xí kia ấy à?"

"Không phải!" Phù Ngọc Thu ngồi thẳng dậy, tóc trắng như muốn xù lên, vội vàng phủ nhận, "Không phải hắn mà là người khác."

Nhạc Thánh cười như không cười: "Năm đó ngươi cũng bênh vực cho kẻ xấu xí kia như vậy, cuối cùng hắn lại cuỗm lá của ngươi chạy mất dạng — Chừng nào ngươi mới chịu tỉnh ngộ hả, cứ thấy người khác hơi tốt với mình chút xíu thì lại moi tim móc phổi ra."

Phù Ngọc Thu giật mình, hiếm khi được một lần không nổi cáu.

Y chợt hiểu ra đoạn ký ức khi qua cánh cổng kia có ý gì.

Điều hối hận nhất trong đời Phù Ngọc Thu chính là bênh vực cho kẻ xấu xí cuỗm mất lá của y!

Dù người kia đem lá y chạy mất làm Phù Ngọc Thu tức điên lên nhưng khi người khác mắng hắn thì Phù Ngọc Thu lại khó chịu. "Một chiếc lá thôi mà, cho thì cho." Y buồn bực nghĩ, "Mình mọc ra cái mới là được rồi."

Sợ Nhạc Thánh lại đoán mò, Phù Ngọc Thu kể vắn tắt chuyện mình bị lừa gạt chết thảm rồi sống lại ở Cửu Trọng Thiên.

Kể xong Phù Ngọc Thu lại tức giận thở hồng hộc.

Eo y vô cùng mềm mại, khoanh chân ngửa người ra sau làm eo thon bị kéo căng, áo bào trắng tinh và tóc dài rối tung xõa ra trên ván gỗ tựa như miếng băng mỏng óng ánh.

"Phượng Bắc Hà?" Sắc mặt Nhạc Thánh trầm xuống, "Ta từng nghe nói đến hắn, thiếu tôn tộc Đồng Hạc, tuổi còn trẻ nhưng cực kỳ hung tàn. "

Phù Ngọc Thu ủy khuất nói: "Ta muốn về Văn U Cốc."

"E là không được đâu." Nhạc Thánh nói, "Từ khi ngươi...... chết đi, Phù Ngọc Khuyết đã bố trí vô số kết giới ở Văn U Cốc, ta không cách nào vào đó được."

Phù Ngọc Thu bật dậy: "Dẫn ta tới xem thử đi."

Nhạc Thánh cũng không từ chối, dù sao Cung Thương Hạp đã bày ra kết giới, những kẻ nhận lệnh treo thưởng của Huyền Chúc Lâu có biết Phượng Hoàng ở đây cũng chẳng dám tự tiện xâm nhập.

Cung Thương Hạp cách Văn U Cốc không xa lắm.

Nhạc Thánh dẫn theo Phù Ngọc Thu cưỡi gió bay đi, chỉ giây lát sau đã đáp xuống miệng thung lũng.

Lối vào Văn U Cốc giấu rất kín nhưng Phù Ngọc Thu vô cùng quen thuộc, dốc hết sức lực vạch ra đám lá cây um tùm để chạy vào.

Nhạc Thánh ung dung khoanh tay đứng ngoài chờ.

Với mái tóc trắng nhìn Phù Ngọc Thu giống hệt u linh tinh quái trong núi sâu, thở hồng hộc nhanh như chớp xông vào bụi cỏ che khuất bầu trời.

"Đùng" một tiếng.

Phù Ngọc Thu bị kết giới chằng chịt hất văng ra, "bịch" một tiếng rơi xuống đất.

Nhạc Thánh nhíu mày lộ ra vẻ mặt "biết ngay mà".

Phù Ngọc Thu vẫn chưa chịu tin mà đứng dậy liều mạng đập cửa vào kết giới: "Nhị đệ! Tứ ca! Là ta, cho ta vào đi!"

"Đùng"

Phù Ngọc Thu lại bay ngược ra.

Nhạc Thánh nói: "Ngọc Thu, đủ rồi, ngươi...."

Còn chưa nói xong Phù Ngọc Thu đã nổi giận đùng đùng đứng dậy đạp cửa quát: "Phù Ngọc Khuyết!"

"Đùng......"

Nghe được âm thanh này, Nhạc Thánh biết y sắp bay ra ngoài nên lười biếng đứng xem kịch vui, nhưng lần này bay ra lại không phải hình người nặng nề.

Mà là một quả cầu lông vũ trắng muốt to cỡ bàn tay.

Nhạc Thánh khẽ nhíu mày.

Chim trắng bé nhỏ thảm thiết "chíp" một tiếng rồi bay vút ra theo hình vòng cung. Nhạc Thánh rốt cuộc giơ tay chụp lấy cục bông trắng.

Phù Ngọc Thu tức giận xù lông, xòe cánh la lối với Nhạc Thánh: "Chíp chíp! Chíp chíp chíp! Chíp!"

Nhạc Thánh: "......" Nói gì thế, nghe không hiểu.

Khi Phù Ngọc Thu nổi cáu trong hình người, Nhạc Thánh chỉ thấy tiểu tổ tông này quá khó hầu hạ, chỉ hận không thể cấm ngôn y. Nhưng giờ biến thành cục bông trắng xù lông lại làm người ta ghét không nổi.

Nhạc Thánh trìu mến xoa đầu Phù Ngọc Thu: "Hót hay thật, hót bài "Cá trong nước" cho ta nghe đi."

Phù Ngọc Thu: "?"

"Chíp!"

Chim trắng tức giận mổ mạnh Nhạc Thánh một cái.

Nhạc Thánh thấy y lộn nhào xông tới kết giới lần nữa thì không nhịn được xách y về rồi thản nhiên nói: "Đừng thử nữa, huynh trưởng ngươi thích nhất là tham gia náo nhiệt, nghe nói gần đây tháp Thiên Thính bị Phượng Bắc Hà xô ngã rồi, ngươi cứ tới đó thử xem, biết đâu lại gặp được hắn thì sao."

Phù Ngọc Thu mắng huynh trưởng mình: "Chíp chíp chíp!"

Tuy Nhạc Thánh nghe không hiểu nhưng vẫn mơ hồ đoán ra đây chẳng phải lời gì hay ho.

Nhạc Thánh búng tay vào trán Phù Ngọc Thu rồi nói: "Huyền Chúc Lâu cũng ở ngay bên cạnh tháp Thiên Thính đấy."

Phù Ngọc Thu nguýt hắn một cái: "Chíp?"

"Linh văn truy sát Phượng Hoàng do Huyền Chúc Lâu phát ra." Nhạc Thánh nói, "Nếu không hủy lệnh treo thưởng trăng tròn của Huyền Chúc Lâu thì sẽ càng có nhiều người lần theo linh văn truy sát Phượng Hoàng, không bao giờ chấm dứt đâu."

Vừa nghe đến truy sát, Phù Ngọc Thu lập tức ỉu xìu gật đầu. Trước hết cứ chờ Phượng Hoàng tỉnh lại rồi nói tiếp.

Cung Thương Hạp.

Trận pháp phụ trợ sáng rực, Phượng Hoàng nằm giữa bị ngọn lửa bao trùm, lửa Phượng Hoàng gần như đốt rụi gian phòng không còn một mảnh — May mà Nhạc Thánh đã bày sẵn trận pháp nên mới ngăn được toàn bộ ốc xá trong giới tử biến thành tro bụi.

Truyền thừa đã dung hợp hơn phân nửa, linh lực của tộc Phượng Hoàng truyền thừa suốt mấy ngàn năm đều tụ hợp vào người Phượng Hoàng.

Sự áp chế tu vi của hạ giới hệt như một hàng rào kiên cố, nếu Phượng Hoàng không có truyền thừa Phượng Hoàng thì có lẽ chỉ còn lại non nửa linh lực.

Hiện giờ hàng rào này đang bị linh lực truyền thừa Phượng Hoàng va chạm mãnh liệt khiến nó dần xuất hiện những kẽ nứt như mạng nhện.

Thần trí Phượng Hoàng choáng váng hệt như từng khúc xương đang bị lửa thiêu đốt.

Dường như có âm thanh nào đó vọng đến từ một thế giới khác xen lẫn với tiếng gào thét của vô số ác quỷ. "Ngươi vẫn......... còn nhớ rõ."

Bản năng Phượng Hoàng thì thầm: "Không đúng, ta không nhớ......"

Ý nghĩ này xuất hiện làm Phượng Hoàng giật mình. Nhớ rõ... chuyện gì cơ?

Đúng lúc này, một tiếng chíp chíp êm tai xua tan mây mù vọng lại từ không trung rồi chui thẳng vào đầu hắn. Phượng Hoàng lập tức bừng tỉnh.

Hắn cố mở mắt ra nhưng chỉ thấy lửa đỏ ngùn ngụt.

Chung quanh chỉ có tiếng lửa cháy lách tách, Phượng Hoàng đang bị giam trong kết giới.

Mắt vàng của Phượng Hoàng nheo lại, chật vật trải rộng thần thức nhưng hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ ai.

Chẳng biết hắn nghĩ đến điều gì mà trong mắt vàng như có lửa cháy, con ngươi mơ hồ hiện ra màu đỏ cam nóng bỏng vừa quỷ dị vừa diễm lệ.

Một nỗi tức giận vô cớ đột ngột trào dâng làm toàn thân Phượng Hoàng phát run, lửa Phượng Hoàng trên người hung hãn bùng lên đốt cháy cả mặt đất.

Tất cả mọi người đều gạt hắn. Ngay cả chim trắng kia.......

Ý nghĩ này vừa hiện ra thì bên ngoài chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Á ——" Phù Ngọc Thu xù lông hét lên, "Ta giết ngươi! A a a ngươi bày ra cái này để nướng Phượng Hoàng đúng không?!"

Nhạc Thánh: "......"

Phượng Hoàng phút chốc giật mình.

Đám lửa hừng hực trong phòng đột nhiên ngoan ngoãn co lại thành một đốm lửa Phượng Hoàng nhỏ xíu....... Hệt như ác thú bị thuần phục ngoan ngoãn ngủ đông trong cơ thể.

Bình luận

Truyện đang đọc