TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

Phù Ngọc Thu lập tức ngây người.

Nãy giờ Phượng Ương...... vẫn luôn đi theo y sao?!

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ làm sao Mộc Kính thấy được mà trong lòng chỉ có một thắc mắc......

Đi theo y làm gì?

Chế giễu à?

Phượng Ương bất đắc dĩ bỏ phép che mắt rồi hiện hình ở nơi Mộc Kính vừa chỉ.

Phù Ngọc Thu đờ đẫn đối mặt với hắn.

Phượng Ương không biết nói gì nên mỉm cười nhìn y.

Phù Ngọc Thu lạnh lùng nạt: "Cười gì?"

Phượng Ương sững sờ.

Chẳng biết từ lúc nào mọi cảm xúc của Phượng Ương đều được thay thế bằng nụ cười, ngay cả khi nổi điên mất khống chế muốn giết người cũng vẫn lộ ra ý cười đầy ôn hòa kia.

Dường như chỉ có làm vậy mới giấu được nội tâm xấu xí gớm ghiếc của mình.

Thấy ánh mắt Phù Ngọc Thu đầy vẻ bài xích, Phượng Ương mím môi không cười nữa.

Phù Ngọc Thu siết chặt tay lạnh lùng hỏi: "Ta buồn cười lắm đúng không?"

Phượng Ương không hiểu tại sao y hỏi vậy nhưng vẫn lắc đầu theo bản năng: "Không."

"Không à?" Phù Ngọc Thu cười lạnh, "Trước đây thấy ta bị ngươi đùa bỡn xoay quanh không buồn cười sao?! Nếu là ta nhất định đã vui vẻ kêu chíp chíp rồi. Giờ chân tướng lộ tẩy, ngươi tàng hình lén lút đi theo ta, thấy ta khóc lóc mất mặt còn không buồn cười sao?!"

Phượng Ương không ngờ Phù Ngọc Thu lại nghĩ vậy, nhíu mày nói: "Ta đâu có......"

"Đúng như ngươi muốn rồi đấy, chắc nãy giờ ngươi thấy hết rồi chứ gì." Phù Ngọc Thu đã là vò mẻ không sợ nứt, cũng chẳng sợ bị Diêm La sống đem thả pháo hoa, trừng hắn một cái, "Tôn thượng hài lòng chưa? Có cần ta khóc thêm một trận để ngài xem cho vui không?"

Phượng Ương bị nói á khẩu không trả lời được.

Hắn không có.

Giờ Kim Ô xuất hiện, vì sợ Phù Ngọc Thu gặp chuyện nên hắn mới đi theo.

Sợ y thấy mình sẽ tức giận nên mới tàng hình.

Nào ngờ......

Phượng Ương liếc Mộc Kính một cái.

Mộc Kính bị dọa sợ run, cuống quýt ôm cánh tay Phù Ngọc Thu nấp sau lưng y.

Phù Ngọc Thu thấy hắn còn dám uy hiếp Mộc Kính bằng ánh mắt chết chóc thì lập tức bùng nổ, đưa tay ôm Mộc Kính rồi tức giận nói: "Ngươi còn muốn giết người diệt khẩu nữa à?!"

"......" Phượng Ương thu lại ánh mắt, "Ta đâu có."

Nhất thời hắn chẳng biết phải làm gì.

Nói cũng sai, nhìn cũng sai, cười lại càng sai không thể tha thứ.

Phù Ngọc Thu thấy hắn bị nạt nộ mà vẫn không mỉm cười như sắp giết người, bộ dạng này khiến y vô thức nhớ tới Phượng Hoàng, sự cảnh giác trong lòng cũng hơi buông lỏng.

Y không muốn dính dáng đến Cửu Trọng Thiên nên cố gắng ôn tồn nói chuyện với tiên tôn.

Dù sao tính tình Diêm La sống vui buồn thất thường, giờ thì tỏ vẻ ủy khuất ăn năn hối lỗi nhưng chưa biết chừng lát nữa lại nổi thú tính bắt mình về nhốt vào lồng chíp chíp chíp.

"Rốt cuộc tôn thượng muốn làm gì?" Phù Ngọc Thu hỏi.

Nghe thấy hai chữ "tôn thượng" xa cách này, Phượng Ương lặng im hồi lâu mới nói: "Kim Ô xuất hiện, chắc mấy ngày tới sẽ có mưa lửa, Thủy Liên Thanh trên người ngươi có thể dập lửa Kim Ô đấy."

Phù Ngọc Thu nhíu mày.

Phượng Tuyết Sinh cũng nói với y như vậy nhưng y không hề để tâm.

Biết y có thể dùng linh lực dập lửa Kim Ô chỉ có Minh Nam và tu sĩ suýt chết cháy lúc nãy, nếu hai người nói ra chuyện này thì......

Phù Ngọc Thu tức gần chết.

Chẳng lẽ số y đã định không được bao đồng cứu mạng người khác sao?

Nếu không tại sao mọi kẻ y cứu đều vong ân bội nghĩa vậy chứ?!

"À." Phù Ngọc Thu hời hợt nói, "Cho nên tôn thượng muốn ta làm mồi nhử Kim Ô lộ mặt chứ gì?"

Phượng Ương: "......"

Nếu dùng thân phận Phượng Hoàng nói ra câu này thì nhất định Phù Ngọc Thu sẽ nghĩ Phượng Hoàng lo cho mình nên mới đi theo, sẽ vui vẻ cực kỳ.

Nhưng đổi thành Diêm La sống thì Phù Ngọc Thu chẳng chút do dự phỏng đoán hắn theo hướng xấu xa nhất.

Phượng Ương âm thầm thở dài rồi nói: "Không phải."

Hắn chỉ lo lắng mà thôi.

Nhưng chắc chắn Phù Ngọc Thu sẽ không tin.

Phù Ngọc Thu hỏi: "Vậy ta đi được chưa?"

Phượng Ương do dự nhìn y hồi lâu mới nói: "Ừ."

Phù Ngọc Thu cảnh giác hỏi: "Ngươi không đi theo nữa chứ?"

Phượng Ương: "Không đâu."

Phù Ngọc Thu nhìn hắn thật lâu mới nửa tin nửa ngờ nắm tay Mộc Kính chạy thẳng một mạch.

Thấy Phù Ngọc Thu cứ như bị sói rượt, Phượng Ương cười nhưng sực nhớ ra điều gì nên mím chặt môi.

Không được cười.

"Vân Thu." Hắn gọi.

Vân Thu nãy giờ âm thầm đi theo vội vã chạy ra, thấy bộ dạng như ăn phải trái đắng của tiên tôn thì chỉ hận không thể chọc mù mắt mình, nơm nớp lo sợ bị diệt khẩu: "Tôn thượng."

Tiên tôn liếc hắn rồi nghiêm mặt nói: "Đi theo y đi, đừng để y phát hiện."

Vân Thu: "Dạ? Ta ấy ạ?"

Nếu lo thì bắt y về nhốt vào lồng ngắm không tốt hơn sao?

Đường đường là tiên tôn vô thượng sao phải chịu lép thế chứ?

"Ừ, đi đi." Tiên tôn nói, "Nếu y xảy ra chuyện gì......"

Tiên tôn nhìn Vân Thu một cái khiến hắn run lập cập, trong đôi mắt vàng xinh đẹp kia hiện ra nửa câu sau hết sức đáng sợ "Ta sẽ lột da rút xương ngươi".

"Dạ!" Vân Thu run rẩy nói nhanh, "Dù có phải liều mạng ta cũng quyết không để tiểu điện hạ gặp chuyện đâu ạ!"

Lúc này tiên tôn mới gật đầu quay đi, áo bào trắng tinh trong nháy mắt hóa thành sương mù biến mất tại chỗ.

Vân Thu thở phào một hơi rồi vội vàng đuổi theo Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu chạy nhanh đến mức chỉ hận không thể mọc ra tám cái chân, thở hồng hộc vọt tới Huyền Chúc Lâu rồi vội vã quay đầu hỏi Mộc Kính: "Hắn có đuổi theo không?"

Mộc Kính mở to mắt nhìn trái ngó phải hồi lâu mới lắc đầu: "Không ạ."

Phù Ngọc Thu thở phào.

Xem ra Diêm La sống cũng biết giữ lời.

Nhưng chẳng hiểu sao nghe nói Phượng Ương không đuổi theo thì Phù Ngọc Thu vừa nhẹ nhõm vừa có chút hụt hẫng không dễ phát hiện ra.

Phù Ngọc Thu lắc mạnh đầu không nghĩ nữa rồi kéo Mộc Kính vào Huyền Chúc Lâu.

Vì mưa lửa nên Huyền Chúc Lâu vắng hẳn đi, vừa vào cửa Phù Ngọc Thu lập tức nhìn thấy bức tường chi chít lệnh treo thưởng.

Nhưng không biết ai làm mà đủ loại lệnh treo thưởng ban đầu đã bị thay bằng một lệnh duy nhất dán kín tường.

Đó là lệnh treo thưởng Phù Bạch Hạc.

Phù Ngọc Thu: "......"

Chuyện thất đức này chỉ có Phù Ngọc Khuyết mới làm được thôi, Phù Ngọc Thu chạy tới chỗ nhận lệnh treo thưởng của Huyền Chúc Lâu: "Ta muốn rút lại lệnh này được không?"

Nữ tu đang rảnh rỗi đập muỗi, thấy có người đến thì mừng rỡ nói: "Không được đâu, đó là lệnh lâu chủ cố ý dặn dò, đâu thể tự ý rút lại được."

Phù Ngọc Thu cũng không muốn làm nàng khó xử, chờ Phù Ngọc Khuyết trở lại hẵng nói.

Chẳng biết hai người này có thâm thù đại hận gì mà bao năm nay chỉ một lòng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.

Mộc Kính nãy giờ yên lặng đột nhiên kéo nhẹ tay y rồi khiếp sợ nói: "Có, có rồng."

Phù Ngọc Thu ngờ vực cúi đầu: "Sao cơ?"

Mộc Kính che đi một bên mắt, bờ môi run rẩy: "Có rồng, còn có ưng nữa...... Đừng, đừng để bọn hắn tới gần huynh."

Giờ Phù Ngọc Thu mới nhận ra hình như Mộc Kính lại dùng đôi mắt hai màu này để xem tương lai, đang định hỏi rõ thì đã thấy con mắt bị Mộc Kính che đi chảy xuống máu tươi, từ từ tràn ra kẽ tay.

Mộc Kính có vẻ rất đau đớn nhưng vẫn cắn răng run rẩy nói: "Có ưng bắt huynh đi...... Đem huynh đến...... Á!"

Phù Ngọc Thu giật nảy mình, vội vàng nói: "Đừng xem nữa!"

Mộc Kính lắc đầu: "Huynh gặp nguy hiểm, đệ...... đệ muốn thấy rõ."

Phù Ngọc Thu thấy ngón tay trắng nhỏ của Mộc Kính đầm đìa máu, thậm chí còn chảy dọc cổ tay vào trong tay áo, nhìn mà giật mình.

Nhưng Mộc Kính như không sợ chết mà vẫn cố xem tiếp.

Phù Ngọc Thu sững sờ nhìn nó rồi đột nhiên gỡ tay nó ra, đưa tay bịt kín hai mắt Mộc Kính nghiêm nghị nói: "Ta đã bảo không được xem nữa cơ mà!"

Mộc Kính rùng mình một cái.

Nó luôn rất nghe lời Phù Ngọc Thu nhưng lúc này lại quyết tâm muốn xem, khăng khăng nói: "Đệ, đệ không sao."

Phù Ngọc Thu thấy nó giãy dụa thì giận tái mặt: "Mộc Kính."

Mộc Kính níu chặt tay áo Phù Ngọc Thu nghẹn ngào một tiếng, như bị dọa sợ nên ấp úng nói: "Đệ, đệ rất hữu dụng, đệ có thể bảo vệ huynh, huynh...... huynh đừng đuổi đệ đi mà."

Nó muốn chứng tỏ mình thật sự rất có ích.

Từ nhỏ nó đã thấy được thiên tai nhân họa nhưng vì cha mẹ không cho nói nên chỉ khi có tai họa thảm khốc nó mới bất đắc dĩ mở miệng —— Nào ngờ lần đó dự báo mưa lửa lại bị xem như tai ương.

Mộc Kính không muốn xem bất kỳ thiên tai nào mà chỉ muốn dùng đôi mắt này tìm lợi tránh hại cho Phù Ngọc Thu, dù có hồn bay phách tán cũng cam lòng.

Nó muốn nói cho Phù Ngọc Thu biết mình thật sự rất hữu dụng.

Đừng...... bỏ rơi nó.

Phù Ngọc Thu ôm thân hình gầy gò của Mộc Kính khẽ thở dài, hồi lâu sau mới nói: "Đâu phải ta muốn bỏ ngươi, đến Huyền Chúc Lâu cũng không phải để đuổi ngươi đi đâu."

Trên mi Mộc Kính đọng đầy nước mắt nhưng cố kìm nén để không rơi xuống, nghe vậy thì mờ mịt nói: "Thật không ạ?"

"Ừ." Phù Ngọc Thu đưa tay lau đi nước mắt và vết máu trên nửa bên mặt Mộc Kính rồi bất đắc dĩ nói, "Đừng phí hoài bản thân, tương lai tự có trời định, nếu chuyện gì cũng cần ngươi dự báo thì chẳng phải có thể thấy hết cả đời sao, sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?"

Mộc Kính còn nhỏ nên không hiểu ý nghĩa của những lời này mà chỉ biết gật đầu phụ họa.

"Đừng lo." Phù Ngọc Thu nói, "Chờ lấy được chìa khóa ta sẽ dẫn ngươi về nhà."

Mộc Kính sững sờ rồi gật đầu lia lịa: "Dạ, dạ."

***

Minh phủ.

Sương mù ngưng tụ thành áo bào trắng tinh, Phượng Ương bước ra từ trong mây.

Cây hòe che trời bên cạnh Hoàng Tuyền đang nở rộ từng chùm hoa trắng muốt tỏa hương thơm ngát, dưới tán cây điện chủ câu hồn Sở Ngộ mặc áo đen đang cầm một chùm hoa hòe ngắm nghía.

Phượng Tuyết Sinh sợ hãi nấp cạnh gốc cây nhìn trộm Sở Ngộ, chẳng biết đang nghĩ gì.

Sở Ngộ nhíu mày hỏi: "Chuyện hôm nay sao ngươi lại nhúng tay vào?"

Phượng Ương đi tới thản nhiên nói: "Muốn làm thì làm."

"Ngươi thì vui rồi, chỉ tội cho ta thôi." Trên cổ tay Sở Ngộ rũ xuống hai sợi xích đen nhánh tỏa đầy âm khí, hắn nói với vẻ tiếc nuối, "Khó khăn lắm mới câu được nhiều hồn như vậy mà lại phải thả về."

Phượng Ương liếc hắn.

Sở Ngộ cũng chẳng nhiều lời với hắn mà đưa tay thả hồn phách trên sợi xích vào bông hòe rồi ném cho Phượng Tuyết Sinh đang nhìn hau háu.

Phượng Tuyết Sinh vội vàng chụp lấy, thấy việc "học hỏi kinh nghiệm" mà phụ tôn giao phó đã hoàn thành nên vui hẳn lên.

Phượng Ương xua tay.

Phượng Tuyết Sinh không chịu được Hoàng Tuyền lạnh lẽo, thấy thế như được đại xá, nhìn Sở Ngộ một cái rồi hăm hở chạy đi.

Sở Ngộ nhìn theo Phượng Tuyết Sinh.

Phượng Ương nói: "Sao thế?"

"Con trai này của ngươi thật kỳ quái." Sở Ngộ lại bứt một bông hòe bỏ vào miệng nhai, không hiểu sao đôi môi trắng bệch như xác chết lại lộ ra vẻ gợi cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phượng Tuyết Sinh rồi cười nói, "Lúc nãy hắn chủ động dâng hồn phách cho ta ăn, còn nói hồn mình ngọt lắm, ăn ngon cực kỳ."

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương không muốn kể với hắn Phượng Tuyết Sinh vô dụng đến mức nào nên thản nhiên nói: "Người kia chuyển kiếp rồi đúng không?"

Sở Ngộ đang định bỏ hoa hòe vào miệng, nghe vậy chợt khựng lại, yên lặng nhìn Phượng Ương nửa ngày rồi đột nhiên phá lên cười to.

Khi hắn cười, trong tay áo, trên tóc, thậm chí trong toàn bộ máu thịt như có vô số lệ quỷ chen nhau ra ngoài, giãy dụa gào thét kêu khóc nhưng lại bị hai sợi xích trên cổ tay Sở Ngộ trấn áp.

Địa ngục Hoàng Tuyền lạnh lẽo âm tà văng vẳng tiếng cười rùng rợn của Sở Ngộ.

Sở Ngộ giống như nghe được chuyện cười ngàn năm hiếm có, cười đến nỗi ngàn vạn lệ quỷ khắp toàn thân đều muốn xông ra.

Khó khăn lắm hắn mới nín được nhưng vẫn cười híp mắt: "Trước đây ngươi không muốn biết gì về người kia mà, sao giờ lại có hứng thú rồi?"

Phượng Ương lặng im.

Trước kia hắn hoàn toàn không có ký ức, tình cảm điên khùng không biết đâu là xuất phát từ nội tâm, đâu là bị bức điên nên cũng lười để ý "người trong lòng" mà mình từng yêu đến chết đi sống lại trước khi mất hết ký ức.

Nhưng giờ thì khác.

Bởi vì Phượng Ương phát hiện người trong lòng mình hơn hai mươi năm trước......

Có lẽ là Phù Ngọc Thu.

Bình luận

Truyện đang đọc