TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

Trên đường về Phượng Ương một mực im lặng.

Phù Ngọc Thu lười dùng "rễ sợi" mong manh quý giá của mình đi bộ nên biến thành chim trắng đứng trên vai Phượng Ương vui vẻ chíp chíp không ngừng.

Y còn hót bài "Cá trong nước" mà tiên tôn dỗ thế nào cũng không chịu hót.

Tâm tình Phượng Ương càng thêm phức tạp.

Nhạc sư hay đàn bài này nên Phù Ngọc Thu nghe mãi thành quen, hiếm khi được một lần không bị lạc nhịp, tuy giai điệu ai oán bi thương nhưng qua tiếng hót lanh lảnh của y chẳng hiểu sao lại trở nên hồn nhiên vui tươi.

Phù Ngọc Thu hót suốt dọc đường, cộng thêm nửa ngày nơm nớp lo sợ vì Phượng Hoàng nên chưa về đến nơi đã uể oải nằm gục trên vai Phượng Ương ngủ thiếp đi.

Phượng Ương vừa về thì thấy trước cổng có một chiếc thuyền linh bằng gỗ. Thuyền linh này lớn hơn sân nhà rất nhiều, đình đài lầu các vô cùng nguy nga tráng lệ.

Nhạc Thánh ngồi trên thuyền linh đánh đàn, thấy "dung mạo" kia của Phượng Ương thì sửng sốt hồi lâu mới điềm tĩnh nói: "Huyền Chúc Lâu ở phía Nam dãy núi Hi Lễ cách đây rất xa nên chúng ta sẽ đi thuyền linh tới đó."

Thuyền linh này là một pháp khí quý hiếm, tuy không có kết giới phòng ngự bảo vệ nhưng được cái rộng rãi thoải mái, chỉ mất một ngày là có thể đến Huyền Chúc Lâu ở Phù Quân Châu.

Phượng Ương "ừ" một tiếng.

Hắn nâng chim trắng ngủ chổng vó mà vẫn không quên giấu móng vuốt dưới lớp lông vũ trên lòng bàn tay rồi thuần thục gãi cằm Phù Ngọc Thu.

Trong mơ Phù Ngọc Thu chẳng hề che giấu chút nào, nũng nịu "chíp" một tiếng rồi thoải mái lăn một vòng trên tay Phượng Ương.

Nhạc Thánh ôm đàn xuống thuyền linh nói: "Chuyện của Huyền Chúc Lâu nên giải quyết càng sớm càng tốt, ngài còn chuyện gì quan trọng ở đây nữa không?"

Phượng Ương cúi đầu nhìn Phù Ngọc Thu: "Hiện tại thì không."

Nhạc Thánh nói: "Vậy chúng ta thừa dịp ban đêm tới đó nhé?"

"Cũng được."

Phượng Ương đang định đánh thức Phù Ngọc Thu thì Nhạc Thánh cản hắn lại: "Chúng ta đi thuyền linh trưa mai là có thể đến rồi, Ngọc Thu sợ độ cao, nếu tỉnh dậy e là sẽ ầm ĩ không chịu lên thuyền đâu."

Câu này quá thân mật, trong câu chữ lộ ra vẻ trìu mến và quen thuộc đối với Phù Ngọc Thu, còn mang theo sự dung túng cưng chiều.

Phượng Ương bất giác nhíu mày. Nhạc Thánh chìa tay về phía hắn: "Để ta đem y đi."

Năm ngón tay Phượng Ương khép lại theo bản năng nắm chặt chim trắng, cảm giác kỳ quái trong lòng càng sâu hơn.

Cảm xúc này vừa lạ lẫm vừa phức tạp hệt như ham muốn chiếm hữu, nhưng trong dục vọng kia còn xen lẫn một cảm giác nào đó nóng bỏng hơn cả lửa Phượng Hoàng.

Phượng Ương không thích loại cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát này, hắn cố dằn xuống rồi tiện tay ném chim trắng cho Nhạc Thánh.

Nhạc Thánh vội vã đón lấy Phù Ngọc Thu, thấy y bị ném vút qua nên ủy khuất chíp chíp thì đưa tay vuốt nhẹ. "Không sao đâu, ngủ đi."

Phù Ngọc Thu trở mình ngủ tiếp.

Phượng Ương thờ ơ lạnh nhạt.

Phù Ngọc Thu nằm trên tay ai cũng vô tư ngủ vậy sao?

Nhạc Thánh đặt Phù Ngọc Thu vào trong tay áo rồi gật đầu ra hiệu cho Phượng Ương lên thuyền linh.

Phượng Ương âm thầm siết chặt lòng bàn tay trống rỗng rồi phất tay áo bỏ đi.

Nhạc Thánh đi vào sân ngồi đàn một khúc dưới cây ngô đồng, vẻ mặt dịu dàng chưa từng có. Hắn trìu mến nói với bia mộ lạnh lẽo: "Ta ra ngoài một chuyến nhé, hôm khác sẽ về."

Phong lan trước mộ bị gió thổi phất phơ như đang đáp lại.

Nhạc Thánh mỉm cười rồi ôm đàn đi.

Chỉ chốc lát sau, thuyền linh nhẹ nhàng theo gió bay lên.

Phù trận chi chít dưới đáy thuyền liên tục tuôn ra linh lực nâng thuyền linh khổng lồ bay nhanh về phía chân trời.

Nhạc Thánh tìm một chậu hoa bỏ ít đất vào rồi đặt Phù Ngọc Thu lên trên.

Ngửi được mùi đất linh, Phù Ngọc Thu đang chìm trong mộng sung sướng vùi móng vào đất, chẳng bao lâu sau nửa thân chim đã ngập trong đất linh tơi xốp, gối đầu lên mép chậu ngủ say sưa.

Nhạc Thánh còn muốn tưới cho y nhưng nghĩ lại Phù Ngọc Thu bị xối nước tỉnh dậy không chừng lại chíp chíp chửi hắn nên đành thôi.

Phượng Ương không có trên thuyền linh, thần thức Nhạc Thánh quét qua, cảm nhận được trên nóc thuyền có linh lực dao động.

Hắn lướt gió bay lên, nhưng chưa kịp đứng vững thì đã nghe tiếng lửa Phượng Hoàng cháy xèo xèo kèm theo một tiếng rú thảm thiết thê lương.

Nhạc Thánh ngẩng đầu nhìn Phượng Ương xõa tóc ngồi quay lưng lại ở rìa mái hiên, mặt trăng to lớn làm nổi bật hình dáng ưu mỹ của hắn.

Lửa Phượng Hoàng đang cháy hừng hực đốt kẻ đến đây ám sát ra tro.

"Vù" một tiếng, lửa Phượng Hoàng biến thành một đốm sáng nhỏ bên cạnh Phượng Ương rồi hòa tan vào áo bào đen tuyền, chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Nhạc Thánh âm thầm thở phào một hơi, thật sự không hiểu được làm thế nào mà tên nhóc ngốc nghếch Phù Ngọc Thu kia lại quen biết Phượng Hoàng.

Nguyên văn của Phù Ngọc Thu là thế này:

"Hắn bị Diêm La sống nhốt ở Cửu Trọng Thiên tra tấn ghê lắm!"

"Còn ta không hề sợ Diêm La sống độc ác tàn bạo, một cước đá văng cánh cổng cao mấy chục thước để cứu Phượng Hoàng ra khỏi nguy khốn."

"Phượng Hoàng lương thiện vì báo đáp ơn cứu mạng của ta mà cố phá vỡ trận pháp rồi tung cánh bay đến cứu ta."

Lúc ấy trên mặt Nhạc Thánh đầy vẻ hoài nghi.

Phù Ngọc Thu cũng biết hắn không tin nên bóp ngón cái và ngón trỏ thành một khoảng nhỏ: "Ờ thì có thêm mắm dặm muối chút xíu, chỉ có tí tẹo thôi nhưng sự thật cũng gần giống vậy đó."

Nhạc Thánh: "........."

Khoan nói tại sao Phượng Hoàng bị gãy cánh không thể tự chữa lành mà chỉ cần nói tới tiên tôn thôi, đấng chí tôn vô thượng tu vi ngập trời tính khí thất thường như thế sao lại dễ dàng để y cứu Phượng Hoàng bị cầm tù ngay dưới mí mắt mình được?

"Lá cây này thêm mắm dặm muối chắc không ít đâu." Nhạc Thánh nghĩ thầm.

Huống hồ với năng lực Phượng Hoàng cũng chẳng cần một con chim trắng không có linh lực cứu mình ra khỏi chốn ngục tù. Chuyện bịa đặt của Phù Ngọc Thu hoàn toàn không thể tin nổi.

Nhạc Thánh đang nghĩ ngợi thì trên trời đột nhiên vang lên tiếng rồng gầm, mưa rì rào rơi xuống làm mái ngói lưu ly lấp lánh nước.

Nhạc Thánh nhíu mày ôm chặt cây đàn.

Hắn tưởng lại có kẻ đến truy sát Phượng Hoàng, vừa định ra tay thì đã thấy một con rồng đen đáp xuống mái hiên rồi hóa thành người cung kính quỳ xuống.

Vân Quy nói: "Tôn thượng, ngài không sao thì quá tốt rồi ạ."

Nhạc Thánh: "???"

Tôn thượng? Tôn gì? Tôn nào?

Nhạc Thánh vốn thông minh nên trong khoảnh khắc đã kết hợp những câu khoác lác của Phù Ngọc Thu để tìm ra lời giải thích hợp lý nhất.

Nghe đồn bên cạnh chí tôn vô thượng ở Cửu Trọng Thiên có hai vị tùy tùng Long tộc. Một rồng đen và một rồng xanh.

Hai mắt Nhạc Thánh tối sầm, mặt mũi tái mét. Trời cao đất dày ơi.

Phượng Hoàng chính là tiên tôn Cửu Trọng Thiên!

Nhạc Thánh suýt khóc vì sự ngốc nghếch của Phù Ngọc Thu.

Lại còn "Trộm truyền thừa Phượng Hoàng của Diêm La sống cho Phượng Hoàng, Phượng Hoàng vô cùng vui vẻ, còn luôn miệng khen ta giỏi nữa", "Dạy Phượng Hoàng mắng Diêm La sống tám trăm hiệp cho hắn sửa tính xấu của mình đi". Những lời khoe khoang của Phù Ngọc Thu lặp đi lặp lại tựa như sấm sét giáng xuống đầu Nhạc Thánh.

Nhạc Thánh chỉ thấy xấu hổ giùm Phù Ngọc Thu, vẻ mặt vô cùng thê thảm. Nếu ngày nào Phù Ngọc Thu chết thì nhất định là bị sự ngu ngốc của mình hại chết.

Phượng Ương thản nhiên hỏi: "Bốn tộc biết ta xuống hạ giới thế nào rồi?"

Vân Quy cũng bị "dung mạo" của Phượng Ương làm giật mình nhưng mau chóng trấn tĩnh lại rồi cung kính đáp.

"Phượng Bắc Hà có dã tâm cực lớn lại không an phận, tuy hắn đã về Lưu Ly Đạo nhưng lệnh treo thưởng của Huyền Chúc Lâu hình như do hắn đưa ra đấy ạ."

"Nghe nói Phượng Hành Vân đã thông đồng với Yêu tộc, tộc chủ mới của Yêu tộc là......" Vân Quy dè dặt nói, "Một con báo tuyết."

Phượng Ương mỉm cười thích thú: "Vậy chẳng phải hắn hận ta lắm sao?"

Vân Quy không dám trả lời mà nói tiếp: "Thiếu tôn Khổng Tước thì an phận hơn nhưng hắn đã sai không ít tộc nhân đi tìm quả Âm Đằng khắp hạ giới."

Phượng Ương trầm ngâm: "Phượng Hành Vân, Phượng Bắc Hà, Phượng Tuyết Sinh......."

Vân Quy đang định nói đến tộc Uyên Sồ thì chợt nghe Phượng Ương nói: "Ta nói tên mình cho y rồi."

Vân Quy sững sờ, lập tức hiểu ra "y" trong miệng tiên tôn là ai.

Trong lòng nàng nổi lên sóng to gió lớn, suýt nữa không giữ được vẻ bình tĩnh.

Tôn thượng cực kỳ căm ghét cái tên nhục nhã kia, ai dám nhắc tới nhất định sẽ bị nghiền xương thành tro, vậy mà chim trắng kia.......

Chỉ xuống hạ giới một lần mà vị trí chim trắng trong lòng tôn thượng đã đặc biệt đến mức này rồi sao?

Vân Quy không dám hỏi nhiều mà cúi đầu làm thinh.

Cũng may Phượng Ương không bắt nàng trả lời mà trầm ngâm nói: "Thiếu tôn ba tộc cũng họ Phượng, lỡ y nghi ngờ thì sao."

Vân Quy: "........."

Nhạc Thánh: "........."

Không, với đầu óc của y chắc sẽ không nghĩ ra điều này đâu.

"Đi đi." Phượng Ương thản nhiên nói, "Bảo bốn tộc từ nay đổi thành họ Phượng hết đi."

Vân Quy: "????"

Nhạc Thánh: "........."

Vân Quy giật mình: "Tôn thượng, bốn tộc vốn đã có ý đồ xấu, nếu đưa ra lệnh này, ngài ở hạ giới một mình bị áp chế tu vi chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm đấy ạ."

Phượng Ương thản nhiên cười nói: "Bọn hắn đã bỏ ra bao công sức dựng sân khấu kịch ở hạ giới, ta thêm một mồi lửa thì đã sao?"

Vân Quy nghẹn lời, không thể làm gì khác hơn nên đành nói: "Vâng."

Nàng tuân lệnh rồi hóa thành rồng bay đi.

Phượng Ương quay đầu nhìn Nhạc Thánh cười như không cười.

Nhạc Thánh: "........ Ừm."

Biết Phượng Hoàng là tiên tôn Nhạc Thánh cũng không quá chấn động, dù sao Phượng Hoàng sinh ra đã bất phàm, nếu hắn thật sự bị cầm tù ở Cửu Trọng Thiên mất tự do thì Nhạc Thánh mới thấy kinh ngạc.

Cảm tưởng duy nhất của Nhạc Thánh là xấu hổ và lo lắng thay cho Phù Ngọc Thu, thấy mắt vàng Phượng Ương liếc tới thì không cần đoán cũng biết ý hắn.

Nhạc Thánh thở dài, biết Phượng Hoàng tạm thời sẽ không hại Phù Ngọc Thu nên đành cúi đầu nói: "Tôn thượng yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này với Ngọc Thu đâu."

Phượng Ương nở nụ cười lạnh nhạt, tựa như đang chất vấn tình nghĩa giữa hai người. "Chẳng phải các ngươi là bạn thân à? Dù có liều mạng cũng phải nói sự thật cho bạn mình biết chứ nhỉ?"

Nhạc Thánh nhất thời không biết trả lời thế nào.

Phượng Ương liếc hắn một cái rồi lại nhìn về phía trăng tròn cuối trời.

"Ngươi đến Huyền Chúc Lâu trước đi." Phượng Ương thờ ơ nói, "Điều tra xem trên linh văn truy tìm khí tức của ta là cái gì."

Nhạc Thánh nghi hoặc nhìn hắn.

Chẳng phải họ đang trên đường đến Huyền Chúc Lâu sao?

Phượng Ương nói: "Đi đi, đừng hành động khinh suất."

Nhạc Thánh: "........" Bảo mình điều tra mà lại không cho khinh suất là sao?

Nhạc Thánh nghiền ngẫm câu nói của Phượng Ương. "Chẳng lẽ muốn đẩy mình đi?"

Nhạc Thánh cảm thấy mình không nên nghĩ nhiều nữa. Dễ mất mạng lắm.

"Vâng."

Vì muốn báo đáp ơn cứu mạng năm xưa của Phượng Hoàng nên Nhạc Thánh cũng không từ chối mà gật đầu nhảy xuống thuyền linh cưỡi gió bay đi.

Phượng Ương nhìn mặt trăng tròn vành vạnh: "Phượng Bắc Hà, Kim Ô......."

Hắn cười khẩy rồi đi vào khoang thuyền.

Phù Ngọc Thu ngủ say cựa quậy lung tung đạp văng hơn phân nửa đất linh trong chậu ra bàn ngọc. Phượng Ương đi tới nhìn thoáng qua.

Quả cầu trắng như tuyết giờ đã dính đầy đất cát hệt như đang tắm bùn, Phù Ngọc Thu rất mê đất linh, thậm chí còn vùi đầu vào đất, chỉ thấy được hai chiếc lông đuôi vểnh lên và thân chim lấm lem.

Phượng Ương nhíu mày, sợ y chết ngạt nên đưa tay túm lông đuôi kéo y lên.

Phù Ngọc Thu chúi đầu xuống, trên mỏ toàn là đất, miễn cưỡng vẫy cánh rồi ủy khuất chíp chíp mấy tiếng. Phượng Ương nhíu mày niệm chú tẩy sạch đất linh trên mình chim trắng rồi bưng y đặt lên ghế dài.

Phù Ngọc Thu khó chịu lăn hai vòng, mơ màng mở mắt ra chíp chíp càu nhàu: " Muốn, muốn đất cơ."

Phượng Ương: "Bẩn lắm."

Phù Ngọc Thu lắc đầu: "Không bẩn."

Y ngủ mê sảng, nhào lên muốn chui vào chậu hoa trên bàn.

Phượng Ương cũng không cản mà thậm chí còn thả y vào lăn lộn mấy vòng mới thản nhiên cười nói: "Trong đất có sâu đấy."

Phù Ngọc Thu lăn lộn đã đời, đang hài lòng định ngủ tiếp thì nghe thấy năm chữ này làm toàn thân run lên, lập tức bừng tỉnh.

"Chíp!"

Y hét lớn một tiếng rồi lộn nhào ra khỏi chậu hoa, liều mạng xù lông lên lắc mạnh để giũ "sâu" ra.

Phù Ngọc Thu nức nở: "Sâu đang cắn ta kìa!"

Phượng Ương không ngờ y lại phản ứng mạnh đến vậy, thấy y suýt nữa nhổ trụi lông để bắt sâu thì đành phải nói: "Hết rồi."

"Còn mà!"

Hai mắt đậu đen của Phù Ngọc Thu tràn đầy hoảng sợ.

Phượng Ương không nói còn đỡ, vừa nói đến sâu thì y lập tức cảm thấy trên người như có một bầy sâu lúc nhúc chui vào lông vũ.

Chim trắng lắc mạnh rồi ngoái đầu nhìn trên người mình có sâu không, nhưng y quá béo nên chỉ quay vòng vòng tại chỗ, làm thế nào cũng không thấy được toàn thân, quýnh đến độ nước mắt sắp trào ra.

Thấy Phượng Ương ngồi đằng kia, Phù Ngọc Thu lảo đảo nhào tới chỗ hắn. "Phượng Hoàng!"

Phượng Ương đã giơ tay ra sẵn để bế cục bông trắng không hề nhẹ lên lòng bàn tay.

Phù Ngọc Thu đang sợ cuống cuồng nên không hề để ý mình đang ở đâu, ngẩng đầu nài nỉ Phượng Hoàng bắt sâu cho mình: "Cắn ta, nó đang cắn ta kìa, có khi nào nó chui vào rễ ta luôn không?"

Phượng Ương vừa qua loa bắt sâu không hề tồn tại vừa suy nghĩ câu nói của Phù Ngọc Thu. Rễ?

Chim mà lại có rễ sao?

Phù Ngọc Thu khẩn trương hỏi: "Bắt được chưa?"

Phượng Ương: "Chưa."

Phù Ngọc Thu càng sợ hơn, y tưởng chim trắng nhiều lông nên sâu ẩn nấp hết rồi, thế là vội vàng hóa thành người, "chíp" một tiếng ngồi trên đùi Phượng Ương.

Phượng Ương: "........."

Đúng lúc này, bên ngoài thuyền linh đột nhiên vọng vào tiếng chim Thương Loan kêu to, theo sau là tiếng gáy của Khổng Tước.

Âm thanh linh lực va chạm nhau càng lúc càng gần, dường như đang hướng về phía thuyền linh. Phượng Ương cau mày.

Ngoài thuyền, một con Thương Loan sải cánh bay đến rồi đáp xuống nóc thuyền hóa thành người. Chính là Thanh Khê.

Khổng Tước cũng sà xuống, Phượng Tuyết Sinh hóa thành người chậm rãi nói: "Ta thấy trước mà."

"Đánh rắm!" Thanh Khê lạnh lùng nạt, "Ta đuổi theo Âm Đằng bao lâu nay, sao ngươi vừa xuất hiện lại thành của ngươi hả, phế vật."

Phượng Tuyết Sinh bị mắng ỉu xìu, cúi đầu ủ rũ nói: "Ta đúng là phế vật mà."

Thanh Khê: "Tự biết mình thì tốt, xéo đi!"

Thanh Khê đuổi theo Âm Đằng bao nhiêu ngày chỉ để vặt quả giao nộp cho tiên tôn, tốt nhất là có thể đưa đệ đệ ngốc của nàng về, ai ngờ nửa chừng lại bị Phượng Tuyết Sinh ngáng chân.

Phượng Tuyết Sinh bị chửi sa sút tinh thần nhưng vẫn chậm rãi nói: "...... Nhưng phụ tôn muốn quả Âm Đằng."

Âm Đằng đã bị hai người truy đuổi đại thương nguyên khí, linh lực chẳng còn bao nhiêu, rơi vào tay bọn họ bị vặt quả chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Với tính tình táo bạo của Thanh Khê đâu dễ nhường quả mình theo đuổi bao ngày cho kẻ khác, đang định mắng ba chữ thô tục chíp chíp chíp thì chợt cảm nhận được một uy lực mạnh mẽ ập tới.

Con ngươi Thanh Khê và Phượng Tuyết Sinh co lại, vội vã phi thân xuống mái hiên rồi cung kính quỳ một chân xuống sàn thuyền.

Bọn họ đã nghe nói tiên tôn xuống hạ giới nhưng không ngờ mình xui xẻo như vậy, khó khăn lắm mới tìm được một chiếc thuyền linh để thương lượng với "bạn tốt" về chiến lợi phẩm sắp tới tay, ai ngờ gặp trúng tiên tôn.

Hai người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lúc nãy bọn họ biến về nguyên hình bay tới đây. Tôn thượng ghét nhất là chim xòe cánh.

Phượng Tuyết Sinh buồn rầu nghĩ: "Chắc phụ tôn sắp bẻ cánh mình rồi."

Sau đó hắn lại nghĩ: "Bẻ gãy có sao đâu, dù gì mình cũng rác rưởi xấu xí sẵn rồi."

Mồ hôi lạnh chảy xuống cằm Thanh Khê, mơ hồ cảm thấy trên cổ đang gác một thanh đao sắc bén chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống. Hai người nơm nớp lo sợ chờ tiên tôn trong thuyền giáng tội.

Cửa gỗ khắc hoa của thuyền linh đóng kín nhưng có thể thấy lờ mờ hai bóng người dính sát vào nhau. Thanh Khê nín thở đánh bạo nhìn lướt qua, con ngươi lập tức co lại.

Tiên tôn.......

Thế mà lại thân mật với người khác vậy sao?

Đúng lúc này, trong thuyền linh chợt vọng ra tiếng khóc nức nở.

"Ngươi, ngươi sờ rễ...... sờ chân ta đi, tìm kỹ vào...... A! Cắn ta kìa cắn ta kìa!"

"Sao ngươi lại rút tay về? Mò tiếp đi chứ!"

"...... Nếu tìm ra ngươi nhất định phải ăn nó luôn đấy!"

Phượng Ương: "........."

Thanh Khê: "........."

Phượng Tuyết Sinh: "........."

Bình luận

Truyện đang đọc