TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

U Thảo gần như bay xuống núi Côn Luân.

Càng xuống thấp càng ấm, băng qua khu vườn trăm hoa đua nở rực rỡ sắc màu, từ xa đã thấy một chiếc thuyền linh khổng lồ đậu sát lối vào tộc Tuyết Lộc.

Phù Ngọc Thu mừng rỡ vắt giò lên cổ chạy tới.

Mộc Kính bị y kéo suýt trật khớp tay, đôi chân ngắn ngủn phải chạy hết tốc lực mới theo kịp Phù Ngọc Thu.

Phù Bạch Hạc khoanh tay đứng ở cửa thuyền linh với vẻ mặt lo lắng, hoàn toàn không còn bộ dạng bày mưu tính kế như thường ngày nữa.

Tộc chủ Yêu tộc chẳng biết mắc chứng gì, từ Phù Quân Châu đến núi Côn Luân ít nhất cũng mấy ngàn dặm, thế mà hắn vẫn rảnh rỗi theo tới đây, giờ đang hóa thành báo tuyết lười biếng nằm cạnh Phù Bạch Hạc, thỉnh thoảng lại ngửa đầu hít sâu mấy hơi như sắp thăng thiên.

"Hít gì mà hít?" Phù Bạch Hạc đạp hắn một cú rồi lạnh lùng nói, "Sao không vượt qua được kết giới núi Côn Luân này hả, chẳng phải tộc Tuyết Lộc đã nói sẽ lập tức dẫn người tới à, sao giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?"

Tộc chủ Yêu tộc đã quen với kiểu gây sự vô cớ này của Phù Bạch Hạc, hít một hơi rồi làu bàu nói: "Mới nửa khắc đồng hồ thôi mà, cứ chờ thêm đi."

Phù Bạch Hạc nạt: "Chưa ai dám bắt ta chờ đâu đấy."

Báo tuyết gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng."

Phù Bạch Hạc lại đạp hắn một cú.

Đúng lúc này, cách đó không xa thấp thoáng hai bóng người một lớn một nhỏ, Phù Bạch Hạc lập tức ngẩng đầu nhìn.

Nhưng chưa kịp thấy rõ thì đột nhiên phát hiện bóng người trắng xóa kia hệt như mũi tên bay vút khỏi dây cung đâm sầm vào ngực hắn.

Phù Bạch Hạc giật mình.

Người trong ngực mang theo khí tức xa lạ của bốn tộc, sau khi biến thành người xương cốt trong thân thể cũng trống rỗng lạ lẫm......

Nhưng thần hồn lại giống như ngọn cỏ non vừa nhú lên khỏi mặt đất tỏa ra hương vị mùa xuân.

Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết rất hiếm khi về Văn U Cốc.

Mấy năm mới miễn cưỡng về một chuyến, chỉ cần mang theo mấy món đồ chơi nhỏ mà ở thế gian bỏ ra một linh thạch là có thể mua cả đống cũng đủ làm Phù Ngọc Thu vui vẻ quên cả giận họ.

Mỗi lần trở về, Phù Bạch Hạc vừa bước qua kết giới thì Phù Ngọc Thu đã từ xa chạy tới đâm sầm vào ngực hắn như chim non gặp mẹ.

Lúc vui thì y sẽ cười nói "Cuối cùng cũng chịu về rồi à?"

Lúc không vui thì sẽ cáu kỉnh húc người ngã nhào, sau đó lầm bầm làu bàu nửa ngày mới thôi.

Cảm giác bị đụng lảo đảo suýt ngã này quá quen thuộc khiến Phù Bạch Hạc ngẩn ngơ, thật lâu sau mới chậm chạp đưa bàn tay run rẩy lên vuốt tóc trắng của Phù Ngọc Thu.

Tóc trắng kia như mới ngâm trong nước băng nên cực kỳ lạnh.

Nhưng Phù Ngọc Thu chưa từng lạnh như vậy.

Y ghét mùa đông, cứ vào đông thì lại vác chậu hoa của mình đến ngủ giữa đống đá lửa mà không sợ bị thui cháy lá.

U Thảo giáng linh dù có biến thành người cũng ấm áp mềm mại như bánh bao.

Phù Bạch Hạc vuốt ve gò má Phù Ngọc Thu rồi ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng theo thời gian dần trở nên xa lạ kia.

"Ngọc Thu......"

Phù Ngọc Thu vui vẻ gọi to: "Tứ ca!"

Nghe được tiếng gọi quen thuộc này, hai mắt Phù Bạch Hạc ửng đỏ, ngón tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, chẳng biết phải nói gì.

Phù Ngọc Thu vẫn cười ngây ngô.

Y không hề trải qua sinh ly tử biệt hơn hai mươi năm như Phù Bạch Hạc mà chỉ nghĩ mình ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì biến thành chim trắng.

Lần chia ly này còn chưa đến mấy tháng.

Phù Bạch Hạc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của y, chẳng biết nghĩ gì mà đột nhiên sa sầm rồi đưa tay định đánh.

Phù Ngọc Thu ngơ ngác.

Nhưng bàn tay Phù Bạch Hạc chưa rơi xuống mặt Phù Ngọc Thu thì đã khựng lại.

Phù Bạch Hạc luôn lười biếng thong dong chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này, mấp máy môi không biết nên hỏi gì trước.

Phù Ngọc Thu mờ mịt nói: "Tứ ca?"

Bàn tay Phù Bạch Hạc lơ lửng trên mặt Phù Ngọc Thu khẽ run như đang cố kìm nén gì đó.

Lý trí mau chóng chiến thắng xúc động, Phù Bạch Hạc hung hăng thu tay lại mạnh đến nỗi tay áo trắng tinh phát ra tiếng gió phần phật, hắn sầm mặt quay lại đạp báo tuyết một cú.

Tộc chủ Yêu tộc bị giận cá chém thớt: "......"

Sức lực Phù Bạch Hạc chẳng lớn bao nhiêu, khó khăn lắm mới trút giận xong, niềm vui mừng khi xa cách lâu ngày gặp lại dần lắng xuống, hắn lạnh lùng nói: "Sao ngươi không nghe lời ta mà nhất định phải rời khỏi Văn U Cốc hả?!"

Giờ Phù Ngọc Thu mới hiểu ra hắn đang giận chuyện này nên lập tức cãi ầm lên: "Ta bị hại chết ngươi không trách kẻ hại ta mà lại trách ta ra khỏi Văn U Cốc à?!"

Mặt Phù Bạch Hạc lạnh tanh: "Ngươi chỉ giỏi cãi bừa thôi."

"Ta đâu có cãi bừa, ta nói thật mà." Phù Ngọc Thu muốn lý lẽ với hắn, "Ta nói sai chỗ nào chứ —— Mỗi lần ngươi đuối lý toàn nói ta cãi bừa."

Phù Bạch Hạc: "Ngươi!"

Phù Bạch Hạc quả thật đuối lý nên quay sang đạp báo tuyết thêm cái nữa.

Tộc chủ Yêu tộc: "......"

Phù Ngọc Thu rời khỏi Văn U Cốc bị hại chết đúng là không thể trách y mà chỉ có thể trách kẻ nảy ra ý đồ xấu với y.

Phù Bạch Hạc đau đầu bóp trán: "Vậy giờ ngươi muốn sao? Muốn lêu lổng bên ngoài nữa không?"

"Không không." Phù Ngọc Thu lập tức sợ hãi nói ngay, "Ta muốn về Văn U Cốc, không bao giờ ra ngoài nữa đâu."

Phù Bạch Hạc lạnh lùng nói: "Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm à?"

Phù Ngọc Thu ủ rũ cúi đầu nín thinh.

Sở dĩ Phù Ngọc Thu bị lừa gọi Phù Bạch Hạc là Tứ ca vì đôi lúc Phù Bạch Hạc còn giống huynh trưởng hơn cả Phù Ngọc Khuyết.

Cùng là lâu ngày gặp lại mà Phù Ngọc Khuyết bị lời ngụy biện của Phù Ngọc Thu chọc giận nói không nên lời, còn Phù Bạch Hạc lại mỉa mai xóc xiểm buộc Phù Ngọc Thu ngoan ngoãn chịu thua.

Thấy Phù Ngọc Thu héo rũ lá như khi còn bé, Phù Bạch Hạc có chút không nỡ, bất đắc dĩ thở dài rồi đưa tay về phía y.

"Tới đây."

Phù Ngọc Thu lúng túng nói: "Có, có người ngoài đang nhìn kìa."

Phù Bạch Hạc bất động, bàn tay vẫn giơ lên.

Phù Ngọc Thu đành phải bất đắc dĩ đi tới dụi đầu vào lòng bàn tay Phù Bạch Hạc cọ cọ mấy cái.

Trước mặt Mộc Kính và người ngoài, Phù Ngọc Thu cảm thấy mặt mũi mình đã mất hết, cọ xong muốn rút lui thì đột nhiên bị Phù Bạch Hạc đưa tay ôm vào lòng.

Phù Bạch Hạc ôm ngọn cỏ mất đi lại tìm được, nhắm mắt hít sâu một hơi, trái tim treo cao rốt cuộc đã hạ xuống.

"Lần sau còn dám lén chúng ta tự tiện ra ngoài nữa thì ta đánh gãy chân ngươi đấy."

Với Phù Ngọc Thu thì đánh gãy "sợi rễ" này chẳng khác nào uy hiếp "lấy mạng chó của ngươi", y vội vã lắc đầu: "Không đâu không đâu, ta sẽ chết già ở Văn U Cốc."

Phù Bạch Hạc buông y ra: "Đuợc rồi, ta đưa ngươi về."

Phù Ngọc Thu gật đầu lia lịa rồi vui vẻ theo Phù Bạch Hạc lên thuyền linh.

Dãy núi Côn Luân trải dài bất tận, thuyền linh chậm rãi bay lên làm Phù Ngọc Thu hoảng hồn lảo đảo ôm chặt cánh tay Phù Bạch Hạc, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.

Phù Bạch Hạc xoa đầu y: "Sợ độ cao à?"

Phù Ngọc Thu gật đầu.

Chắc vì từng có kinh nghiệm đi thuyền linh với Phượng Hoàng nên giờ y đã quen thuộc hơn, nhắm mắt lại thôi miên mình "Không phải trên trời không phải trên trời", nhờ vậy trái tim đập loạn mới dần ổn định.

Sau khi bình tĩnh lại, Phù Ngọc Thu sực nhớ ra một vấn đề: "Phù Ngọc Khuyết không tìm ngươi sao?"

Vừa nghe thấy tên Phù Ngọc Khuyết, Phù Bạch Hạc cười lạnh: "Tìm ta? Tìm chứ, nghe nói cả Huyền Chúc Lâu dán đầy lệnh treo thưởng ta mà, sao lại không tìm được?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu chột dạ không dám nói lệnh treo thưởng kia do mình phát ra nên lập tức phụ họa: "Đúng đúng đúng, quá đáng ghê á."

Tộc chủ Yêu Tộc nằm rạp trên sàn mở miệng: "Lúc thi đấu giành mưa hình như có người tìm ngươi nhưng sau khi mưa lửa rơi xuống thì chẳng có tin tức gì nữa, chắc là chết rồi."

Phù Bạch Hạc vỗ tay cười to: "Chết thì tốt, quá tốt luôn."

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu bất mãn chọc hắn: "Ta phải đến Huyền Chúc Lâu trước đã."

"Tới đó làm gì?" Phù Bạch Hạc lười biếng túm một lọn tóc trắng của Phù Ngọc Thu thờ ơ nói, "Sống chết có số, ngươi có đi hay không cũng đâu thay đổi được gì."

"Phù Bạch Hạc!"

Phù Bạch Hạc tặc lưỡi rồi miễn cưỡng nói: "Thôi được. Nếu gặp hắn thì ngươi phải đứng về phe ta đấy."

Phù Ngọc Thu đáp qua loa: "Tới đó rồi tính."

"Lần trước ngươi cũng nói vậy." Phù Bạch Hạc nói, "Sau đó chúng ta đánh nhau ngươi lại giúp hắn."

Phù Ngọc Thu hùng hồn lý lẽ: "Ta có giúp hắn đâu, ta giúp cái chuông bảo vệ cỏ mà. Ngươi biết cái chuông kia đẹp cỡ nào không, đeo lên người ta sẽ không có chim nào dám mổ ta nữa, lỡ ngươi đập vỡ nó thì sao?"

"......" Phù Bạch Hạc yếu ớt nói, "Ngọc Thu, giờ ngươi đã là chim rồi còn gì."

Phù Ngọc Thu: "...... "

Nỗi đau lòng của Phù Ngọc Thu lập tức dâng lên, phẫn nộ chíp chíp: "Đều do tên Phượng Bắc Hà kia a a a! Biết vậy lúc nãy ta đã đi hành chết hắn rồi!"

Phù Bạch Hạc cảm thấy Phù Ngọc Thu chíp chíp thật đáng yêu, đưa tay khều cằm y nói: "Giờ nguyên hình của ngươi trắng trẻo đáng yêu, tiên tôn Cửu Trọng Thiên kia thích vuốt lông chim nên mới đối xử với ngươi đặc biệt vậy sao?"

Phù Ngọc Thu trừng hắn.

Biến thành chim trắng, Diêm La sống......

Một câu đâm trúng hai nỗi đau của Phù Ngọc Thu, Phù Bạch Hạc cũng thật có tài.

Thuyền linh bay cực nhanh, mới nửa ngày đã đến Phù Quân Châu.

Phù Ngọc Thu vội vàng nhảy xuống thuyền rồi vọt vào Huyền Chúc Lâu.

"Phù Ngọc Khuyết đâu Phù Ngọc Khuyết đâu?!"

Phù Ngọc Khuyết không phải người nuốt lời, hắn đã hứa với Phù Ngọc Thu sẽ tìm Phù Bạch Hạc thì dù việc này làm hắn chán ghét cỡ nào cũng sẽ không im hơi lặng tiếng.

Có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.

Phù Bạch Hạc uể oải ngồi trên thuyền linh nhìn xuống, hờ hững lục lọi một chiếc hộp nhỏ như muốn tìm đồ chơi dụ dỗ Phù Ngọc Thu theo phe mình khi đánh nhau với Phù Ngọc Khuyết.

Thuyền linh cách mặt đất hơi cao, Mộc Kính bị bỏ quên muốn đi theo Phù Ngọc Thu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, rụt rè bám vào mép thuyền nhảy xuống.

Khó khăn lắm Mộc Kính mới tiếp đất an toàn thì lại thấy Phù Ngọc Thu lao ra khỏi Huyền Chúc Lâu như một cơn gió rồi nhẹ nhàng nhảy lên thuyền linh.

Mộc Kính: "......"

Phù Ngọc Thu vội nói với Phù Bạch Hạc: "Hình như hắn vẫn chưa về......"

Phù Bạch Hạc lập tức đóng hộp lại rồi thản nhiên kết luận: "Đừng hỏi nữa, chết chắc rồi."

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu trừng hắn: "...... Nghe nói đến Ma tộc rồi."

***

Ma tộc, Viêm Hải.

Vô số người Ma tộc đeo đầu lâu trên mình, chỗ nào cũng có kẻ giao cấu giữa màn trời chiếu đất, Phù Ngọc Khuyết đi trên đường quả thực không dám nhìn.

Cũng may hắn đã quen lạnh lùng nên dù trong lòng cực kỳ hỗn loạn nhưng vẫn chẳng mảy may lộ ra ngoài.

Phù Ngọc Khuyết vuốt nhẹ vòng tay đen nhánh trên cổ tay rồi hỏi khẽ: "Chắc chứ?"

"Ngươi không tin ta thì theo ta tới đây làm gì?" Âm Đằng lập tức mắng người, "Dây leo dây leo! Ta đã gắn dây leo dẫn đường lên người tên chó kia rồi, bảo đảm không sai được đâu!"

Phù Ngọc Khuyết nói: "Có thể hắn đang ở Yêu tộc."

"Mặc dù con chim đuôi to kia đã bị trọng thương ở Yêu tộc nhưng cái thứ màu vàng chóe trong người hắn chạy trốn rồi. Bất kể hai tên này cộng sinh hay ký sinh thì cũng đang có âm mưu với cỏ non!" Âm Đằng mắng, "Ngươi đừng lắm mồm nữa được không?! Dọc đường cứ lằng nhà lằng nhằng, còn phiền hơn cỏ nữa!"

Phù Ngọc Khuyết: "......"

Lần đầu tiên có người bảo hắn lắm mồm.

Âm Đằng ghét nhất là người khác hoài nghi mình: "Nhất định hắn đang ở Ma tộc, tin ta đi, chờ ta bắt được tên kia sẽ thao cho hả giận!"

Phù Ngọc Khuyết không nói gì mà chỉ gật đầu một cái.

Dung nham cuồn cuộn sôi trào trong Viêm Hải Ma tộc, một vầng sáng lấp lánh như ẩn như hiện trong đó.

Sau đó lập tức mất hút.

***

Đỉnh núi Côn Luân.

Vân Quy cưỡi mây bay đến rồi hóa thành người đáp xuống đất.

Nàng đã lùng sục khắp Vân Bán Lĩnh Lưu Ly Đạo ròng rã ba ngày nhưng không tìm ra bất kỳ dấu vết nào của Kim Ô, thậm chí ngay cả linh đan U Thảo giáng linh mà Phượng Ương căn dặn cũng chẳng tìm được.

Vân Quy nhíu mày, nhất thời không biết phải ăn nói thế nào với tôn thượng.

Nàng đang nghĩ ngợi thì chợt cảm nhận được một luồng linh lực kinh thiên động địa phát ra từ đỉnh núi Côn Luân, cũng may hạ giới không có tuyết, nếu không nhất định lần này sẽ gây ra bão tuyết lớn.

Vân Quy linh cảm không lành nên đi nhanh về phía trước.

Giữa núi Côn Luân là một đống đổ nát, Phượng Bắc Hà bị trói trong trận pháp gục đầu không rõ sống chết.

Vân Quy vô tình nhìn lướt qua, con ngươi lập tức co lại.

Phượng Ương đứng sừng sững ở đó, rõ ràng ánh nắng rực rỡ chiếu vào áo bào trắng tuyết của hắn nhưng chung quanh tựa như có vô số lệ quỷ lượn lờ bao vây bóng dáng cao lớn kia.

Mái tóc đen của Phượng Ương bị gió thổi bay lất phất, vẻ mặt âm trầm đáng sợ như nhìn thấy gì đó vượt quá sức tưởng tượng của mình, toàn thân căng cứng như sắp nổ tung vì không thể chịu nổi thống khổ.

Vân Quy ấp úng gọi: "Tôn thượng?"

Mắt vàng của Phượng Ương đã đỏ như lửa, hư vô trống rỗng.

Hắn hờ hững nhìn Vân Quy, chỉ một ánh mắt cũng mạnh hơn uy lực Phượng Hoàng gấp mấy lần khiến Vân Quy suýt đứng không vững.

"Sao?" Phượng Ương lạnh nhạt hỏi.

Vân Quy cắn răng chống đỡ uy lực của Phượng Ương: "Tìm khắp Lưu Ly Đạo cũng không có dấu vết Kim Ô và...... linh đan ạ."

Chỉ có phục hồi lại linh đan của Phù Ngọc Thu như cũ thì Kim Ô mới sử dụng được, theo ký ức Phượng Bắc Hà, phải một thời gian ngắn nữa linh đan mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Phượng Ương vẫn còn thời gian để tìm.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Giờ tiên tôn đang nổi điên, Vân Quy cứ tưởng nói xong sẽ bị trách móc nặng nề, ai ngờ Phượng Ương chỉ gật đầu nói: "Ừm, tới hạ giới tìm lửa mừng của Kim Ô đi."

Trong lòng Vân Quy càng thêm run sợ, lí nhí vâng dạ.

Phượng Ương lại im lặng, không bảo Vân Quy đi mà cũng chẳng dặn nàng chuyện gì khác.

Vân Quy đang nơm nớp lo sợ thì Phượng Ương ôn tồn lên tiếng.

"Đến Phượng Hoàng Khư."

Chỉ mới nói bốn chữ nhưng tiên tôn vô thượng tựa như không chịu được nữa, bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu nhuộm đỏ đôi môi trắng bệch.

Vân Quy sợ hãi: "Tôn thượng!"

Phượng Ương giống như bị thứ gì đó đè ép cúi gập người, bờ vai run rẩy như đang cố đè nén cảm xúc mất khống chế.

Là day dứt dằn vặt khi người trong lòng chết vì mình? Hay là hối hận khôn nguôi vì không thể bảo vệ y?

Ngay cả Phượng Ương cũng không biết.

Hắn không còn ký ức mà chỉ có tình cảm hư vô mờ mịt kia chống đỡ thân xác trống rỗng trăm ngàn lỗ thủng này, dù có bi thương khổ sở cũng chẳng biết tại sao.

Trong chớp mắt Phượng Ương lại chậm rãi đứng thẳng dậy rồi hờ hững lau đi vết máu trên môi, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng như bị hút cạn bảy hồn sáu phách, chẳng khác nào u hồn lang thang trên đường Hoàng Tuyền.

Vẻ mặt hắn điềm tĩnh như thể bộ dạng thất hồn lạc phách lúc nãy chỉ là ảo giác, thân hình cao lớn như núi đá sừng sững không thể rung chuyển, không gì hạ gục được hắn.

Phượng Ương tiếp tục câu nói dở dang.

"...... Trùng tu Phượng Hoàng Khư rồi dời trận pháp trong điện Phượng Hoàng ở Cửu Trọng Thiên tới đó đi."

Hắn muốn xây một chiếc lồng vàng lộng lẫy để nhốt một chú chim trắng xinh đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc