TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

Lưu Ly Đạo, Vân Bán Lĩnh.

Vân Quy cưỡi mây bay xuống cuốn theo tuyết rơi đầy trời.

Phượng Bắc Hà vẫn ngồi trước bàn đá đánh cờ một mình, thấy thế thì ngước mắt lên thờ ơ hỏi.

"Phụ tôn lại dặn gì nữa à?"

Tâm tình Vân Quy có vẻ rất tốt, bình thường mặt nàng chẳng lộ ra biểu cảm gì nhưng không hiểu sao giờ lại có vẻ giễu cợt ngoài cười nhưng trong không cười.

"Thiếu tôn Đồng Hạc." Vân Quy nói, "Tôn thượng ra lệnh trong cuộc thi đấu ban mưa ba ngày sau, ngài phải lấy danh nghĩa tộc Đồng Hạc để so tài với thiếu tôn ba tộc khác và tư tôn."

Con ngươi Phượng Bắc Hà co lại, ngón tay cầm quân cờ siết chặt.

Quân cờ hóa thành bột mịn trong tay nhưng sắc mặt Phượng Bắc Hà vẫn điềm tĩnh như gió tuyết vạn năm không đổi ở Vân Bán Lĩnh.

"Phụ tôn đã có lệnh tất nhiên ta sẽ tuân theo."

Vân Quy thoáng thấy bột mịn trắng tinh giữa kẽ tay hắn thì cười lạnh trong lòng, sau đó lấy ra chiếc lông vàng Phượng Hoàng mà Tiên tôn ban ném cho Phượng Bắc Hà.

Vân Quy ghét nhất là loại người hiểm độc như Phượng Bắc Hà, luôn cảm thấy ngoài mặt hắn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời Tiên tôn nhưng thực chất ý đồ xấu đã sắp tràn ra khỏi xương tủy, chẳng biết lúc nào sẽ bị cắn ngược.

Mỗi lần Tiên tôn ban thưởng chiếc lông vàng cho Phượng Bắc Hà, Vân Quy cực kỳ miễn cưỡng đến đưa cho hắn.

Nhưng lần này vẻ mặt Tiên tôn khi đưa nàng chiếc lông vàng quá mức kỳ quái, Vân Quy nhận ra một nỗi chán ghét bài xích trước đó chưa từng có nên rất muốn xem có phải hắn thật sự bị Tiên tôn hắt hủi rồi không.

Phượng Bắc Hà nhận lấy chiếc lông vàng rồi khẽ gật đầu: "Đa tạ phụ tôn."

Vân Quy thấy bộ dạng khinh khỉnh của hắn thì lại tức giận, nhưng vì e ngại Tiên tôn nên không thể đánh nhau với hắn mà chỉ có thể nén giận.

Nàng đang định hóa rồng bay đi thì sực nhớ Tiên tôn bảo mình chuyển lời.

"Tôn thượng bảo ta nói lại với ngươi." Vân Quy nói, ——"Vật tốt như chiếc lông vàng Phượng Hoàng này đừng tùy tiện vứt bỏ."

Phượng Bắc Hà kinh hãi ngẩng đầu lên.

Vân Quy không khỏi sững sờ.

Lúc nãy Tiên tôn bảo Phượng Bắc Hà tham gia thi đấu ban mưa đầy nhục nhã như vậy cũng không làm hắn biến sắc, sao chỉ một lời dặn nhẹ nhàng lại làm hắn khiếp sợ đến mức này?

Tim Phượng Bắc Hà đập loạn.

Từ khi Vân Quy đến đây truyền tin, Phượng Bắc Hà đã mơ hồ cảm thấy không ổn.

Tiên tôn xuống hạ giới sẽ bị áp chế tu vi, nhưng sao đám người nhận lệnh treo thưởng của Huyền Chúc Lâu như thủy triều ồ ạt kia lại chẳng mảy may tìm ra dấu vết Phượng Hoàng, một tia khí vận cũng không hút được?

Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ chuyện nhỏ nhặt này.

Chiếc lông vàng Phượng Hoàng và lời dặn nhẹ nhàng của Tiên tôn làm Phượng Bắc Hà luôn luôn trấn tĩnh bị chấn động mạnh.

Tiên tôn...... chẳng những không bị áp chế tu vi mà còn lấy được chiếc lông vàng linh văn bị hắn hạ vô số kết giới phòng ngự ở Huyền Chúc Lâu sao?

Chiếc lông vàng trên lòng bàn tay tựa như bén lửa nóng rực làm Phượng Bắc Hà suýt không cầm được.

Tiên tôn muốn dùng chiếc lông vàng này nói cho hắn biết: Mọi mưu kế của ngươi ta đều biết rõ, ta đang quan sát đây.

Phượng Bắc Hà nhắm mắt lại.

Điều kinh khủng nhất là chiếc lông vàng kia đang nằm trong tay Tiên tôn.

Chỉ cần hắn muốn thì có thể nhẹ nhàng bóp nát chiếc lông vàng để pháp trận linh văn trong đó vỡ vụn phản phệ Phượng Bắc Hà.

Thấy cuối cùng Phượng Bắc Hà cũng biến sắc, tuy Vân Quy không hiểu nhưng vẫn cười khẩy.

"Thiếu tôn Bắc Hà." Vân Quy cười như không cười, "Tự giải quyết cho tốt đi."

Dứt lời nàng hóa thành rồng bay đi.

Phượng Bắc Hà đè mạnh lên ngực, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tính mạng mình thật sự bị người khác đùa bỡn trong tay.

"Sợ gì chứ?" Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Giờ hắn chưa giết ngươi có nghĩa là hắn vẫn muốn xem ngươi diễn trò đấy."

Phượng Bắc Hà: "Ừm."

"Sớm muộn gì cũng có ngày hắn chết vì sự tự phụ của mình thôi." Thanh âm kia nói, "Ngươi cứ thi đấu ban mưa đi, tất nhiên hắn cũng sẽ ở đó xem kịch, đến lúc ấy ta sẽ hạ một trận mưa lửa thiêu rụi mọi thứ trong vòng bán kính trăm dặm."

"Hôm đó sẽ là ngày tàn của hắn."

***

"Ngày chết của ngươi sắp tới rồi......"

"Á ——"

Phù Ngọc Thu hét toáng lên rồi mở bừng mắt ra, chưa tỉnh hẳn đã lồm cồm ngồi dậy run rẩy sờ cổ chân mình.

Giọng Phượng Ương vọng đến: "Sao thế?"

Phù Ngọc Thu thất thần xoa từ bắp chân đến cổ chân, biết chắc không có sẹo mới yên tâm lại.

Trên trán y rịn đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn Phượng Ương đứng cạnh giường rầu rĩ nói: "Ta mơ thấy mình bị rắn cắn một cái."

Phượng Ương nghe từ "rắn" thì nhíu mày theo bản năng.

Một ngọn lửa thiêu đốt sâu trong ký ức, dường như có một mảnh vụn lộ ra qua những khe hở của lửa.

"Nhát như cáy vậy!" Một bóng người mơ hồ chỉ vào hắn càm ràm, "Rắn mà cũng sợ, thật chẳng có tiền đồ gì cả."

Dường như hắn nói gì đó.

Người kia gắt: "Đi gì mà đi? Không đi. Ta còn chưa hái thuốc tốt cho ngươi mà? Sao, mặt ngươi không trị nữa à? Muốn làm kẻ xấu xí cả đời đúng không? Chỉ là mấy con rắn thôi mà! Bảo đảm không cắn được ta đâu."

Ở cuối ký ức, người phách lối kia nhếch nhác ngồi dưới đất, thảo dược vương vãi chung quanh, ôm bắp chân gào khóc.

"Ta bị rắn cắn rồi! Có phải ta sắp chết rồi không?!"

Phượng Ương: "......"

Theo bản năng hắn muốn chộp lấy mảnh vỡ để nhìn cho rõ mặt người kia, nhưng lửa đột ngột bùng lên dữ dội thiêu rụi ký ức ít ỏi còn sót lại thành tro bụi.

Phượng Ương đưa tay ôm đầu.

Phù Ngọc Thu kiểm tra xong bắp chân, thấy hắn lộ ra vẻ mặt thống khổ thì thắc mắc: "Sao thế? Đau đầu à?"

Phượng Ương lắc đầu.

Dường như hắn đã nhớ ra gì đó nhưng nghĩ kỹ lại thì nhớ không nổi.

Phù Ngọc Thu xuống giường, thay đồ xong lại biến thành anh hùng hảo hán nhảy nhót tưng bừng, háo hức nói: "Chúng ta đến chỗ náo nhiệt chơi tiếp đi."

Phượng Ương hỏi: "Ngươi không tìm ca ca mình à?"

Phù Ngọc Thu nghĩ ngợi rồi sửa lại: "Chúng ta đến chỗ náo nhiệt tìm ca ca ta đi."

Phượng Ương: "......"

Tất cả ký ức trong đầu Phượng Ương, thậm chí cả ký ức trong truyền thừa Phượng Hoàng đều không có được ngày tháng yên ổn nhàn nhã như vậy.

Tựa như hắn không phải chí tôn vô thượng ở Cửu Trọng Thiên mà là một người bình thường ở hạ giới, nay sống mai chết, trăm năm xem như cả đời.

Phù Ngọc Thu nói luôn miệng, vừa hăm hở xông đến chỗ náo nhiệt vừa líu lo không ngừng với Phượng Ương.

Chẳng biết y lấy đâu ra nhiều lời để nói thế.

"Tứ ca của ta không hữu dụng bằng ta đâu, không thể hạ độc mà cũng chẳng biết cứu người, vô tích sự lắm, nhưng linh thú ở Văn U Cốc đều rất thích hắn."

Phù Ngọc Thu nhai kẹo đường răng rắc, lúng búng nói: "Hắn không cam lòng bị bó buộc ở hẻm núi Văn U Cốc chật hẹp kia nên hùng hồn đòi ra ngoài lập nên thành tựu để Nhị đệ ta lau mắt mà nhìn."

Phượng Ương chẳng hề thấy phiền, dù sao Phù Ngọc Thu nói gì hắn cũng thích nghe cả.

"Sau đó thì sao?"

Phù Ngọc Thu nghĩ ngợi: "Sau đó hắn ra ngoài xông xáo, chẳng biết có xông xáo ra được trâu bò gì không nữa."

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương âm thầm tìm manh mối từ lời nói của y rồi hỏi: "Nhị ca...... Nhị đệ ngươi là cỏ độc à?"

Phù Ngọc Thu không hề cảnh giác: "Ừ."

Phượng Ương tiếp tục hỏi dò: "Còn ngươi là cỏ thuốc?"

Phù Ngọc Thu gật đầu, sự tin tưởng tuyệt đối của y đối với Phượng Hoàng khiến y hoàn toàn không nhận ra mình đang bị thăm dò, ấm ức nói: "Chính vì lá cây của ta có thể cải tử hoàn sinh và ổn định thần hồn nên ta không được tự ý rời khỏi Văn U Cốc."

Phượng Ương thấy y đã ăn hết kẹo đường thì lại mua cho y một cây kẹo khác rồi ra vẻ lơ đãng hỏi: "Vậy sao trước đó ngươi lại rời khỏi Văn U Cốc? Phượng Bắc Hà...... ép ngươi à?"

Phù Ngọc Thu lắc đầu, cau mày rầu rĩ nói: "Tại ta quá ngu thôi."

Phượng Ương nhẹ giọng hỏi: "Sao lại nói thế?"

Phù Ngọc Thu lặng thinh.

Phượng Ương đang định tìm cách đào bới bí mật của y thì mơ hồ phát giác có gì đó không đúng.

Tiên tôn vô thượng cao quý của Cửu Trọng Thiên hơi nhíu mày, hắn chợt nhận ra......

Có phải mình xem người này quá đặc biệt rồi không?

Chẳng những xuống hạ giới vì y mà còn phá lệ liên tục.

Thậm chí hắn càng ngày càng hứng thú với một "cây cỏ" đoạt xá trùng sinh......

Bước chân Phượng Ương khựng lại.

Hắn vẫn không thích cảm giác mất kiểm soát này vì sẽ làm mình tâm phiền ý loạn.

Phù Ngọc Thu lẩm bẩm hồi lâu không nghe thấy trả lời thì nghi hoặc quay đầu lại, lập tức bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của Phượng Ương mới lúc nãy còn dịu dàng, đôi mắt vàng nhìn y cũng mất hết nhiệt độ.

Phù Ngọc Thu sững sờ.

Nếu chỉ nhìn mắt vàng, thấy thế nào Phượng Ương cũng giống......

Phù Ngọc Thu bỗng dưng run lập cập, cảm thấy mình đúng là điên rồi.

Phượng Hoàng là Phượng Hoàng, Diêm La sống là Diêm La sống, sao có thể là cùng một người được?

Hơn nữa cánh gãy của Phượng Hoàng không thể làm giả được, chính miệng hắn nói mình bị bẻ cánh còn bị ép bay lên.

Chuyện vô nhân đạo này chỉ có tên điên Diêm La sống kia mới làm được thôi.

Phù Ngọc Thu ép mình bỏ đi ý nghĩ này rồi vui vẻ chạy đến ngửa đầu hỏi hắn: "Sao tự dưng ngươi lại mất hứng vậy? Không thích chỗ đông người à?"

Phượng Ương âm thầm lui lại nửa bước như không muốn ở quá gần y, rũ mắt nói khẽ: "Không —— Ngươi nhìn bên kia xem có phải nhạc sư không?"

Đầu óc Phù Ngọc Thu rất khó suy nghĩ hai chuyện cùng lúc, nghe vậy thì lập tức quay lại nhìn nhạc sư.

Trong đám đông cách đó không xa, Nhạc Thánh đội mũ rộng vành cũng khó giấu đi khí chất, trầm mặt bước đi vội vã như đang tránh kẻ thù.

"Í!" Phù Ngọc Thu mừng rỡ, y muốn hỏi nhạc sư có manh mối gì của huynh đệ mình không nên vội vàng túm lấy tay Phượng Ương.

Phượng Ương né tránh theo bản năng.

Phù Ngọc Thu chụp hụt, mờ mịt quay đầu nhìn hắn.

Phượng Ương bị ánh mắt y làm tim run lên.

Bỗng dưng có cảm giác áy náy như mình làm sai chuyện gì.

May mà Phù Ngọc Thu cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: "Mau đuổi theo hắn đi, hắn chạy nhanh lắm."

Phượng Ương: "...... Ừ."

Phù Ngọc Thu đi nhanh tới phía trước.

Chỉ là công phu mèo cào của Phù Ngọc Thu đâu dễ gì đuổi kịp tu vi của Nhạc Thánh, y chạy nửa ngày đã mất dấu hắn.

Phượng Ương cũng chẳng giúp y, thấy y mệt mỏi tiêu hao linh lực thở hồng hộc thì nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi cau mày đưa tay phóng một luồng linh lực tinh khiết vào lưng Phù Ngọc Thu.

Rốt cuộc Phù Ngọc Thu đã lấy lại sức, không chú ý tới Phượng Ương xa lánh mình mà lẩm bẩm: "Hắn chạy nhanh thế làm gì? Bị ai đuổi giết à?"

Phượng Ương im lặng.

Phù Ngọc Thu càu nhàu xong mới nhận ra hai người chẳng biết từ lúc nào đã chạy tới một nơi nóng bức chẳng có lấy một ngọn cỏ.

Mặt đất nứt nẻ như lòng sông khô cạn lâu năm, đất bùn vàng ệch, một giọt mồ hôi trên thái dương Phù Ngọc Thu rơi xuống đất lập tức bốc hơi.

Phù Ngọc Thu băn khoăn nhìn trái ngó phải.

Rõ ràng y chưa chạy bao xa, có lẽ đây vẫn còn là Phù Quân Châu.

"Ừm." Phượng Ương bình thản nói, "Chắc đây là chỗ lần trước có mưa lửa rơi xuống đấy."

Phù Ngọc Thu hiểu ra.

Hèn gì nóng như lò than vậy.

Là một ngọn cỏ, Phù Ngọc Thu ghét nhất những nơi chẳng có chút hơi nước hay linh lực như thế này vì sẽ khiến y nhớ tới bảy ngày tối tăm không mặt trời ở sa giới năm xưa.

Hai người đang định rời đi thì trên mảnh đất khô cằn mênh mông chợt xuất hiện một đám thôn dân mặc đồ rách rưới hùng hổ mắng chửi một đứa bé gầy yếu.

Tướng mạo đứa bé kia như có huyết thống dị vực, một mắt đen một mắt đỏ, quần áo tả tơi đi chân đất trên cát nóng làm cả bàn chân bị bỏng rộp.

Một sợi dây thừng cột chặt cổ nó, kéo nó thất tha thất thểu tới chỗ nóng hơn.

Phù Ngọc Thu nhíu mày.

Vẻ mặt nam nhân đang lôi đứa bé đầy vẻ cay nghiệt vì nghèo khổ, hắn kéo mạnh dây thừng rồi ồm ồm nói: "Đừng có giả chết, thiên sát cô tinh, cha mẹ mày và cả tộc đều bị mày khắc chết rồi!"

Toàn thân đứa bé khẽ run, chật vật ngẩng đầu rồi xua tay lia lịa như muốn phủ nhận.

Nó không biết nói chuyện mà chỉ phát ra tiếng ú ớ.

Có lẽ bộ dạng liều mạng nói chuyện của nó quá buồn cười nên đám người chung quanh đổ xô vào chế giễu.

"Nói gì thế?" Nam nhân cười lạnh, "Nếu không độc câm mày thì chẳng biết có bao nhiêu người phải chết vì cái miệng quạ đen của mày nữa!"

Nghe được ba chữ "miệng quạ đen", đứa bé ngẩn ngơ, nước mắt lập tức rơi xuống mặt đất nóng cháy khô cằn bốc lên từng làn khói trắng.

Nó không phát ra được âm thanh nào, cố gắng mở miệng làm khẩu hình......

"Ta không có......"

Nó không có.

Chỉ là trời sinh nó có thể thấy trước tai hoạ.

Chỉ là nó thấy được một trận mưa lửa trút xuống thôn xóm, nhìn thấy vô số người rên la chết thảm.

Nó chỉ muốn......

Cứu người mà thôi.

Nó không phải tai hoạ.

Phượng Ương sững sờ nhìn đứa bé kia, năm ngón tay buông thõng trong tay áo đột nhiên siết chặt.

Người bên cạnh đang chỉ trỏ đứa bé có màu mắt khác nhau kia, còn vạch miệng nó ra giễu cợt: "Nói đi, không phải mày biết nói sao? Nói!"

"Bay đi."

"Chẳng phải Phượng Hoàng đều biết bay sao? Sao ngươi không bay hả?"

"À ta quên, đã bị độc câm sao có thể mở miệng nguyền rủa được? Thằng nhóc xui xẻo."

"Ta quên mất, ngay cả Phượng Hoàng bị bẻ cánh cũng đâu bay lên được chứ."

Con ngươi màu vàng của Phượng Hoàng co lại, ánh mắt bị đám lửa ngút trời che kín, mơ hồ thấy những kẻ xấu xa kia như đang liều mạng vươn bàn tay ma quỷ về phía hắn, mưu toan kéo hắn xuống địa ngục thống khổ lần nữa.

Mặt mũi đứa bé đầm đìa nước mắt, ánh sáng le lói trong mắt dần mờ đi.

Nhân họa còn có chỗ trút giận chứ thiên tai thì biết oán hận ai đây?

Oán hận thiên đạo?

Nhưng người phàm có chửi mắng nguyền rủa bao nhiêu thì thiên đạo trên cao cũng chẳng mảy may suy suyển.

Những dân quê ngu muội như bọn họ không chịu thừa nhận số mình xui xẻo, càng không muốn chịu khổ sở một mình nên phải tìm một người gánh chịu oán giận của bọn họ.

Chắc cũng có người biết đứa bé kia vô tội, nhưng ai quan tâm đây?

Trong trận thiên tai này ai mà chẳng vô tội?

Chỉ có trút hết thống khổ lên người khác mới thỏa mãn được nỗi oán hận ngút ngàn của bọn họ.

Nhưng một đứa bé thì lấy đâu sức mạnh gây ra thiên tai?

Một con Phượng Hoàng còn chưa phá vỏ......

Làm gì có năng lực khiến Kim Ô tranh nhau tỏa sáng với mặt trời chứ?

Sự ủy khuất trong mắt đứa bé dần biến thành từng tia từng sợi, cuối cùng kết thành oán hận ngập trời.

Nếu nó thật sự có năng lực gây ra thiên tai thì việc đầu tiên là đốt những kẻ này ra tro.

Giết bọn họ......

Giết......

Đột nhiên, "Cút đi ——"

Đứa bé ngẩng phắt lên.

Dây thừng trên cổ bị cắt đứt, thiếu niên tóc trắng áo trắng nắm cổ tay gầy guộc của nó kéo ra sau lưng mình che chở.

Thân hình mảnh khảnh kia trong mắt đứa bé lại giống như núi cao sừng sững không thể phá sập.

Phù Ngọc Thu tức run, y vốn đã ghét nhân loại, nãy giờ còn nghe đầy tai ô ngôn uế ngữ ác độc nên hung dữ xù lông lên như muốn cắn người.

Y nhe răng, hai mắt đỏ ngầu, nghiêm giọng nói: "Câm miệng! Nói thêm câu nữa ta sẽ cho các ngươi đi gặp Diêm La hết đấy!"

Đứa bé mở to mắt.

Ánh sáng hơi lóe lên trong con ngươi đen thẫm.

Bóng dáng cao gầy của Phượng Ương nổi bật giữa vùng đất khô cằn hoang vu.

—— Tựa như một cơn mưa lành vừa bất chợt đổ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc