TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

Tộc Thương Loan.

Thanh Khê trợn mắt há hốc mồm nhìn chim trắng nằm ngáy o o trên bàn, thảng thốt hỏi: "Ngươi đem y về làm gì?!"

Phượng Hành Vân đang uống trà, chậm rãi thổi cho bớt nóng rồi thờ ơ nói: "Chẳng phải ngươi nói phụ tôn đối xử với y rất đặc biệt sao?"

Thanh Khê suýt nữa nhào tới đánh đệ đệ, nghiêm nghị nói: "Bao năm qua ngươi muốn chết ta cũng chẳng cản ngươi, nhưng lần này ngươi bị mù à?!"

Phượng Hành Vân đã quen bị Thanh Khê mắng nên vẫn điềm nhiên ngồi uống trà.

"Ngươi luôn tìm đường chết mà tại sao tiên tôn chưa bao giờ nổi điên với ngươi?" Thanh Khê phất tay một cái hất văng chén trà trong tay Phượng Hành Vân sang một bên rồi lạnh lùng nói, "Tại sao lần này ngươi bị tiên tôn ép buộc giết hắn, ngươi hoàn toàn không biết lý do sao?"

"Ta biết chứ." Phượng Hành Vân lau sạch nước dính trên ngón tay rồi hờ hững nói, "Vì ta động đến người trong lòng hắn."

Thanh Khê: "......"

Thanh Khê tái mặt, thật sự không muốn nghe Bạch Tước bị gắn với ba chữ "người trong lòng" này nhưng tiên tôn đối đãi đặc biệt với y là sự thật rõ như ban ngày, nàng muốn phản bác cũng không được.

"Vậy ngươi...... Vậy ngươi đang làm gì đây hả?" Thanh Khê bất lực nói, "Ngươi biết rõ tiên tôn xem trọng Bạch Tước mà còn bắt y về làm gì?"

Phượng Hành Vân lạnh nhạt nói: "Ta không giết được hắn, chẳng lẽ còn không giết nổi một con chim trắng hay sao?"

Thanh Khê giật mình nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.

Phượng Hành Vân nói thản nhiên đến mức suýt nữa Thanh Khê còn tưởng chú chim nằm trong tổ nhỏ này không phải đệ đệ ruột của bọn họ mà là kẻ thù nào đó.

"Y là đệ đệ ngươi mà......" Môi Thanh Khê run rẩy, bàng hoàng nói, "Sao ngươi có thể......"

Phượng Hành Vân gắt gỏng: "Có phải không đấy? Tộc Thương Loan sao lại sinh ra một con chim trắng được chứ?"

"Ngươi!" Thanh Khê tức đến nỗi toàn thân phát run, đột ngột đập bàn một cái, "Phượng Hành Vân ——"

Nàng quát hơi lớn làm Phù Ngọc Thu đang rúc trong tổ nhỏ Phù Bạch Hạc may cho y giật mình "chíp" một tiếng, mơ màng trở mình trong tổ rồi ngủ tiếp.

Thanh Khê bị Bạch Tước làm cho tức quá hóa cười.

Đúng là thùng cơm nhỏ không tim không phổi mà.

Thanh Khê bước nhanh tới phía trước chộp lấy Bạch Tước định nhét vào tay áo.

Phượng Hành Vân giữ chặt tay nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đem y đi". Thanh Khê hất mạnh tay hắn ra, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, "Không đem y đi chẳng lẽ trơ mắt nhìn y chết trong tay ngươi à?"

"Nếu y không chết thì kẻ chết sẽ là ta." Phượng Hành Vân hờ hững nói, "Ngươi và ta cùng nhau lớn lên, tình cảm phải sâu nặng hơn Bạch Tước cái gì cũng không biết này chứ, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn ta chết sao?"

Thanh Khê nghẹn lời.

Phượng Hành Vân chìa tay ra: "Đưa y cho ta."

Thanh Khê lui lại nửa bước, giấu Phù Ngọc Thu sau lưng.

Phượng Hành Vân: "A tỷ."

Thanh Khê cười chua chát: "Ngươi còn nhớ ta là a tỷ của ngươi à? Lúc trước ngươi được đưa đến Cửu Trọng Thiên, ta quyết không cho ngươi dính vào cuộc tranh đoạt của ba tộc, chính ngươi đã......"

"Nếu ta không tranh với Phượng Bắc Hà thì sau này tộc Đồng Hạc lên làm tiên tôn, tộc Thương Loan sẽ không còn đường sống." Phượng Hành Vân hờ hững nói.

Thanh Khê: "Nhưng ngươi......"

Chưa kịp dứt lời thì bên ngoài đột nhiên vọng vào một âm thanh kinh thiên động địa.

Thanh Khê quay phắt lại, khiếp sợ thấy vô số lửa Phượng Hoàng từ trên trời rì rào rơi xuống.

Là tiên tôn.

Thanh Khê giật mình nói ngay: "Phượng Hành Vân, ngươi đem......"

Phượng Hành Vân như đã bị dồn vào đường cùng, lập tức lao đến giữ chặt tay Thanh Khê đoạt lại chim trắng.

Phượng Hành Vân chẳng chút nương tay, còn Thanh Khê không dám dùng sức vì sợ bóp chết Bạch Tước nên đành phải thả tay ra.

Hai người giành giật chỉ trong nháy mắt, Thanh Khê chưa kịp phản ứng thì Phượng Hành Vân đã đem nước nóng cuốn theo lửa trên lông vũ Phượng Hoàng chẳng chút lưu tình quất tới Bạch Tước đang ngủ ngáy "chíp chíp".

Thanh Khê thét to: "Đừng ——"

Phượng Hành Vân biết rõ Phượng Ương xem trọng Bạch Tước cỡ nào, vì vậy hắn đã dùng chính lửa Phượng Hoàng trên chiếc lông vàng mà tiên tôn ban thưởng.

Lửa Phượng Hoàng có thể thiêu rụi vạn vật trên thế gian, tất nhiên bao gồm cả chim trắng này.

Nếu Phượng Ương biết người trong lòng chết vì lửa Phượng Hoàng của mình, có lẽ là......

Hắn còn chưa nghĩ xong thì lửa Phượng Hoàng đã rơi xuống chim trắng, sau đó một ngọn lửa Phượng Hoàng khác bỗng nhiên bùng lên từ móng vuốt Bạch Tước ngăn cách nước nóng và linh lực Phượng Hoàng bên ngoài.

Phượng Hành Vân giật mình.

Phù Ngọc Thu ngủ chổng vó hoàn toàn không biết suýt nữa mình đã biến thành chim non nướng trui.

Phượng Hành Vân chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đột nhiên từ phía sau vươn đến túm gáy hắn rồi mạnh mẽ kích hoạt linh lực.

Tiếng gió vù vù vang lên, trong nháy mắt Phượng Hành Vân biến về nguyên hình Thương Loan.

Vì không bị linh lực áp chế, nước nóng thi nhau tuôn ra từ thân thể hắn, thoáng chốc tưới đẫm năm ngón tay đang bóp cổ hắn.

Phượng Hành Vân sợ hãi ngoái đầu nhìn.

Chẳng biết Phượng Ương đã đến từ lúc nào, nước nóng thấm ướt bàn tay thon dài như ngọc hòa lẫn với máu Phượng Hoàng tí tách nhỏ xuống.

Lửa Phượng Hoàng từ hạt châu chậm rãi nâng Phù Ngọc Thu lên khỏi mặt bàn, hoàn toàn không hề kinh động đến y.

Thấy Phù Ngọc Thu vẫn đang ngáy khò khò, Phượng Ương lạnh nhạt dời mắt sang Phượng Hành Vân trong tay mình rồi cười như không cười: "Thì ra ngươi không đến Ma tộc khuấy nước đục là để bày ra trò này. Phượng Hành Vân, ngươi có thông minh quá không vậy?"

Phượng Hành Vân nửa chữ cũng nói không nên lời.

Phượng Ương nheo mắt, gần như khoái trá siết tay chặt hơn.

Ngoài mặt hắn thản nhiên điềm tĩnh nhưng thật ra khi phát hiện Phượng Hành Vân định dùng linh lực trên lông vũ Phượng Hoàng mình ban cho để giết Phù Ngọc Thu, hắn gần như điên cuồng mất hết lý trí.

Nếu hắn không tặng Phù Ngọc Thu hạt châu vàng, có phải...... lửa Phượng Hoàng của hắn đã thiêu đốt y hồn bay phách tán rồi không?

Nếu Phù Ngọc Thu vẫn đang giận hắn, không đem theo hạt châu bên mình......

Phượng Ương càng nghĩ càng sợ, bàn tay bóp cổ Phượng Hành Vân càng mạnh hơn.

Hai bên đều là đệ đệ nên Thanh Khê nhất thời không biết làm thế nào cho phải, nhưng thấy Phượng Ương sắp nghiền xương Phượng Hành Vân thành tro thì vội vàng cầu khẩn: "Xin tôn thượng...... Xin tôn thượng tha cho hắn một mạng!"

Mặc dù Phượng Hành Vân làm chuyện không phải người nhưng Thanh Khê vẫn không nỡ bỏ mặc người thân ruột thịt của mình.

Tai Phượng Ương ù đi hoàn toàn không nghe thấy Thanh Khê đang nói gì, ngay cả với Phượng Bắc Hà hắn cũng không có sát ý mãnh liệt như vậy.

Giết hắn đi.

Chỉ một con Thương Loan mà thôi, cứ giết là được rồi.

Chẳng qua là tam tộc mà thôi, giết cũng chẳng sao.

Giết sạch mọi người thì sẽ không còn ai cản trở hắn và làm hại người hắn thích nữa.

"...... Mấy năm sau ngươi sẽ ngồi lên vị trí tiên tôn, tàn nhẫn khát máu, giết sạch bốn tộc."

Chẳng biết giọng ai tựa như vọng qua biển lớn rót vào tai Phượng Ương, sự ác ý trong đó khiến hắn sực tỉnh.

Phượng Ương nới lỏng tay.

Hắn không muốn làm kẻ tàn nhẫn khát máu trong dự báo kia......

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chớp mắt rồi lại bị sát ý mãnh liệt dập tắt.

Chúng sinh tam giới chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Thấy Phượng Ương sắp bóp nát cổ Phượng Hành Vân, Thanh Khê sợ đến nỗi hai mắt đỏ bừng.

Đúng lúc này, Phù Ngọc Thu trở mình trong tổ nhỏ lẩm bẩm một tràng dài, cũng chẳng biết đang nói mớ cái gì.

Phượng Ương phút chốc dừng tay.

Sát ý điên cuồng xâm chiếm thần trí hắn lập tức rút đi, Phượng Ương nhẹ nhàng chớp mắt một cái, màu đỏ rực nhanh chóng tiêu tan, khi mở ra lần nữa lại là mắt vàng rực rỡ.

Phượng Ương buông tay ra để mặc Phượng Hành Vân ngã xuống đất.

Thanh Khê chưa kịp thở phào thì đã thấy dưới đất bùng lên một đám lửa Phượng Hoàng nuốt chửng Phượng Hành Vân.

Sắc mặt Thanh Khê trắng bệch: "Tôn thượng!"

Phượng Ương lạnh lùng nhìn nàng rồi giơ tay lên, cả Phù Ngọc Thu lẫn tổ chim nhẹ nhàng bay tới tay hắn.

Lửa Phượng Hoàng vẫn đang cháy hừng hực.

Sắc mặt Thanh Khê càng lúc càng khó coi, thấy Phượng Ương sắp rời đi, nàng cả gan cản hắn lại, thanh âm run rẩy: "Tôn thượng, xin ngài......"

Phượng Ương quay đầu liếc nàng một cái rồi nói: "Đừng bao giờ để ta thấy hắn nữa."

Dứt lời hắn phất tay áo bỏ đi.

Thanh Khê sững sờ vội vàng quay đầu nhìn.

Chỉ thấy lửa Phượng Hoàng dần tắt ngấm, trên mặt đất bị đốt cháy đen có một con chim non như mới phá vỏ đang cuộn mình run lẩy bẩy, lông còn chưa mọc đủ.

Thanh Khê sững sờ.

Chim non vẫn chưa mở mắt há mỏ yếu ớt "chíp" một tiếng.

Phượng Hành Vân...... bị Phượng Ương cưỡng ép "niết bàn" rồi sao?

Bị lửa Phượng Hoàng thiêu rụi tất cả ký ức, tình cảm, thậm chí thần hồn cũng chỉ sót lại một tia cuối cùng, hệt như đã hoàn toàn xóa bỏ Phượng Hành Vân khỏi thế gian.

Chim non Thương Loan mới sinh có thể xem là một sinh mệnh khác.

***

Phượng Ương ôm Phù Ngọc Thu trong ngực, sự hung tàn trên mặt dần biến mất, trở lại vẻ lạnh nhạt không rõ vui buồn như thường ngày.

Lần này hắn lướt gió cực chậm, thong thả ôm Phù Ngọc Thu về Văn U Cốc.

Phù Ngọc Thu vẫn ngủ li bì, không biết vì buồn ngủ thật hay vì Phượng Ương bảo y đừng dậy.

Phượng Ương khẽ thở dài rồi phân ra một tia thần thức tiến vào giấc mộng của Phù Ngọc Thu định đánh thức y.

Bấy nhiêu thời gian cũng đủ trở lại Văn U Cốc rồi.

Phù Ngọc Thu cứ vô tâm vô tư như vậy cũng tốt, y hoàn toàn không cần biết những chuyện phiền toái kia.

Phượng Ương nhắm mắt từ từ tiến vào mộng cảnh.

Chỉ là vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng pháo hoa nổ đì đùng bên tai.

Phượng Ương bình tĩnh nhìn quanh một vòng, phát hiện trong mộng của Phù Ngọc Thu đang là ban đêm.

Trên bầu trời đen nhánh tràn ngập pháo hoa chói lọi, đủ mọi màu sắc cực kỳ bắt mắt.

Phù Ngọc Thu biến thành chim trắng thân mật kề sát vào bé Phượng Hoàng trong tổ nhỏ ngắm pháo hoa, thỉnh thoảng còn cười "chíp chíp" có vẻ vui lắm.

Phượng Ương liếc bé Phượng Hoàng chướng mắt kia một cái như muốn quẳng nó ra ngoài.

Thấy Phù Ngọc Thu đang xem chăm chú, Phượng Ương cũng không quấy rầy y mà tìm ghế ngồi xuống, định chờ Phù Ngọc Thu thưởng thức xong màn pháo hoa này rồi nói chuyện sau.

Nhưng vừa nhìn lên trời thì con ngươi Phượng Ương lập tức co lại, vẻ mặt đột ngột biến sắc.

Trên trời không phải pháo hoa bình thường bằng đá lửa mà là từng chùm pháo hình hoa cỏ vừa rực rỡ vừa xinh đẹp.

Bảo sao Phù Ngọc Thu lại tỏ ra thích thú như vậy.

Nhưng đây cũng chưa phải trọng điểm.

Phượng Ương từng thấy trận pháo hoa này trong ký ức của Phượng Bắc Hà.

Lúc đó Phượng Bắc Hà hỏi Phù Ngọc Thu có muốn rời khỏi Văn U Cốc hay không, Phù Ngọc Thu đã từ chối.

Y không muốn đi xa nhà.

Nhưng ban đêm Phù Ngọc Thu đang ngắm pháo hoa hình cỏ khổng lồ cuối chân trời xa thì đột nhiên đổi ý, hăng hái theo Phượng Bắc Hà rời khỏi Văn U Cốc.

Sau đó hồn bay phách tán.

Phượng Ương vẫn không biết rốt cuộc pháo hoa kia mang ý nghĩa gì mà có thể khiến người tiếc mạng như Phù Ngọc Thu bất chấp mạo hiểm đi xa nhà.

Thậm chí hắn còn ghen tỵ nghĩ thầm pháo hoa kia...... quan trọng đến vậy sao?

Nếu lúc ấy Phù Ngọc Thu yên ổn ở lại Văn U Cốc thì sau này đã không rơi vào kết cục bị hành hạ hồn bay phách tán.

Sắc mặt Phượng Ương càng lúc càng khó coi, hắn đứng phắt dậy đi nhanh tới trước mặt y.

Phù Ngọc Thu thấy hắn thì vui vẻ biến thành người: "Ngươi lại tới rồi, ta dậy được chưa?"

Phượng Ương cảm thấy cổ mình như bị vật gì chặn lại, hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào, nghẹn ứ nửa ngày mới khó nhọc nói.

"Pháo hoa......"

Phù Ngọc Thu càng vui hơn: "Ừ, đẹp thật đó, ta thích lắm."

Mắt Phượng Ương tối sầm lại.

Trong lúc mờ mịt hắn chợt nảy ra một suy đoán không thể tin nổi.

Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Phượng Ương, Phù Ngọc Thu ngờ vực hỏi: "Chắc không phải ngươi quên cả chuyện này rồi đấy chứ?"

Phượng Ương nói không nên lời, trái tim như bị ai khoét mất một miếng rồi bị gió lạnh xoáy thẳng vào.

Phù Ngọc Thu băn khoăn: "Sao vẻ mặt ngươi lại thế kia, ta có tính sổ với ngươi đâu."

Rốt cuộc Phượng Ương mở miệng, tựa như đang đè nén một nỗi thống khổ cực lớn, hắn gằn từng chữ: "Pháo hoa này...... là ta tặng cho ngươi à?"

Hai mắt Phù Ngọc Thu cong cong, đúng lúc này một đám pháo hoa hình cỏ bỗng nhiên bay vút lên cao rồi nổ tung.

Ánh sáng từ pháo hoa phản chiếu vào đôi mắt xinh đẹp của Phù Ngọc Thu, con ngươi tràn ngập đốm sáng lấp lánh.

Y hớn hở nói: "Đúng vậy, ta thích lắm."

Sắc mặt Phượng Ương lập tức trắng bệch.

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết Phượng Ương đang nghĩ gì mà vẫn cười ngây ngô.

"A!" Phù Ngọc Thu vừa cười vừa kéo tay Phượng Ương bảo hắn nhìn pháo hoa hình bông hoa cuối chân trời, "Cái này cũng đẹp nữa, sao ngươi làm được vậy? Đẹp ghê, Hỏa Nham gia gia cũng không làm được đâu."

Thân thể Phượng Ương lảo đảo, hắn nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì mặt trầm như nước, con ngươi chẳng có chút ánh sáng nào.

Hắn đưa tay cưỡng ép pháo hoa ngừng lại.

Phù Ngọc Thu đang xem hết sức hào hứng, thấy vậy thì mờ mịt quay sang hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Phượng Ương lắc đầu nói: "Tỉnh dậy đi."

Tuy Phù Ngọc Thu không hiểu gì nhưng thấy vẻ mặt khác thường của Phượng Ương thì vội vàng tỉnh lại.

Chỉ là linh đan của y bị hút đi chút linh lực nên gây tổn hại nguyên khí, sau khi thoát khỏi giấc mộng vẫn không sao tỉnh lại được, cứ như bị bóng đè vậy.

Phù Ngọc Thu cố sức giãy dụa nửa ngày, rốt cuộc cảm thấy mắt mình có thể động đậy.

Đầu tiên là lông mi khẽ chớp, hai mắt nhúc nhích nửa ngày mới tỉnh dậy.

Phù Ngọc Thu tưởng mình vẫn đang rúc trong phòng nhỏ với bé Phượng Hoàng ở Văn U Cốc, ai ngờ vừa mở mắt ra lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

Phù Ngọc Thu hoang mang.

Chẳng biết y đã biến thành người từ lúc nào, giờ đang được Phượng Ương bế trong ngực chậm rãi đi giữa hoa cỏ, hạt châu Phượng Hoàng đung đưa trên cổ chân lóe sáng dưới ánh nắng vàng vọt.

Khí tức Phượng Hoàng quá quen thuộc nên Phù Ngọc Thu cũng chẳng sợ hãi, bám vào vai hắn muốn xuống đất.

Nhưng toàn thân Phượng Ương căng cứng, hai tay ôm chặt y như sợ bị ai cướp mất.

Phù Ngọc Thu cũng chẳng nghĩ nhiều, thấy mình không cần tự đi thì thoải mái ôm vai Phượng Ương tò mò nhìn quanh.

"Đây là đâu vậy?"

Phượng Ương ngước mắt lên, một cung điện tráng lệ cách đó không xa từ từ mở cửa.

Phù Ngọc Thu thoáng sửng sốt.

Điện Phượng Hoàng?

"Đây là Cửu Trọng Thiên sao?" Phù Ngọc Thu cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh ngủ, sao vừa mở mắt đã đến Cửu Trọng Thiên thế này?

"Không phải."

Phượng Ương bình tĩnh lạ thường, sau khi trả lời Phù Ngọc Thu thì bước lên bậc tam cấp rồi chậm rãi đi từng bước vào điện Phượng Hoàng mới xây xong.

Vẻ mặt Phù Ngọc Thu đầy ngơ ngác, cứ thế bị bế vào trong.

Hai người vừa vào thì cửa điện Phượng Hoàng chậm rãi khép lại.

Cùng lúc đó, trận pháp chi chít như mạng nhện dày đặc trên mặt đất lập tức sáng lên.

"Đây là Phượng Hoàng Khư."

Bình luận

Truyện đang đọc