TRƯỚC KHI NGỦ VƯƠNG GIA LUÔN NGHE THẤY ÁM HẦU NIỆM CHÚ THANH TÂM

Chương 109: Sao lại có giấc mơ này?

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta sẽ nói cho ngươi chân tướng mà ngươi muốn biết."

Giọng nam tử ẩn trong bóng đêm mang theo ý cười, không nhanh không chậm nói ra câu này.

"Chân tướng gì?" Kỳ Từ hoang mang.

Vừa dứt lời trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai sợi xích leng keng trói chặt cổ tay Kỳ Từ kéo ngược y ra sau!

Kỳ Từ lập tức ngã lên một chiếc giường khung làm y xây xẩm mặt mày, khi bối rối chống tay ngồi dậy thì phát hiện một người đứng trước giường.

Người kia cầm kiếm mỏng lóe sáng, từng giọt máu đỏ rực chảy dọc theo lưỡi kiếm rơi xuống đất.

Kỳ Từ đối mặt với người kia, muốn nhận mà không dám nhận, hồi lâu sau mới rụt rè hỏi: "Biên Trọng Hoa? Là ngươi đúng không?"

Nghe y gọi, người trước giường thu hồi trường kiếm hiện ra ánh sáng bạc rồi ngước mắt nhìn Kỳ Từ.

Ánh mắt lạnh lùng đầy quyết tuyệt.

Tựa như muốn xé nát cốt nhục Kỳ Từ làm y cứng đờ rồi chậm chạp lui ra sau.

Người kia đi tới đưa tay đè y xuống giường.

Kỳ Từ giãy dụa theo bản năng, xích sắt trên cổ tay lại đột ngột thít chặt trói y vào giường không thể động đậy!

Sau đó tay phải người kia bóp cổ Kỳ Từ, đầu gối đè lên hai chân y, còn tay trái đặt trên ngực y.

Kỳ Từ phản kháng không có kết quả, chợt thấy tay trái người kia nổi lên ánh sáng bạc rồi ngực y như có thứ gì bị moi ra, thịt nát xương gãy, từ từ rời khỏi thân thể y cực kỳ đau đớn.

Kỳ Từ hét lên thảm thiết, sau đó bừng tỉnh.

Y đang nằm trên giường trong phủ Vương gia, ngoài cửa sổ ánh trăng nhạt nhòa, bóng đêm mù mịt, toàn thân Kỳ Từ toát mồ hôi lạnh, hít thở khó khăn, thậm chí còn cảm nhận được lồng ngực đau buốt.

Kỳ Từ kéo áo ra nhìn thì thấy vết bớt màu đỏ trên ngực vô cùng chói mắt.

Chuyện gì xảy ra, sao lại có giấc mơ này?

Chẳng lẽ y tương tư thành bệnh rồi sao?

Kỳ Từ xoa ngực rồi nằm xuống đắp chăn kín đầu, cuộn mình lại lẩm bẩm: "Khi nào ngươi mới về tìm ta đây?"

Cùng lúc đó, trong huyễn cảnh hoang vu tăm tối.

Biên Trọng Hoa cũng bừng tỉnh, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, chậm chạp đưa tay xoa mi tâm.

Hắn bị Hỗn Độn kéo vào đây, chung quanh chẳng có gì ngoài bóng đêm vô tận, càng không biết đã qua bao lâu, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Hơn nữa chỉ cần Biên Trọng Hoa nhắm mắt lại thì sẽ mơ thấy Kỳ Từ, Lâm Bạch Cốc, Tần Dịch Thương, Lý quốc sư chết thảm.

Sự tra tấn tinh thần này khiến Biên Trọng Hoa cực kỳ suy yếu, có thể so với cực hình.

Biên Trọng Hoa xoa mi tâm thở dài một hơi, sau đó đưa tay thử gọi kiếm ra nhưng chỉ thấy gân mạch không thuận, cả người đau nhức.

Chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh vô vọng này, đã vậy còn không thể sử dụng pháp lực, Biên Trọng Hoa khẽ cắn môi đứng dậy dò dẫm trong bóng đêm, nhưng ngoại trừ mặt đất dưới chân thì chung quanh chẳng sờ được gì, Biên Trọng Hoa không biết mình tìm bao lâu, chỉ biết mình lại kiệt sức ngồi phịch xuống nghỉ ngơi.

Biên Trọng Hoa muốn giữ vững tinh thần nhưng nỗi mệt mỏi buộc hắn phải nhắm mắt lại.

Cảnh trong mơ hiện ra.

Biên Trọng Hoa trông thấy sườn núi Bình Đỉnh, hai con thú đang hung hãn cắn nhau, tiếng gầm thét rung chuyển núi rừng, bốn phía toàn đá vụn cây gãy và hố sâu, trên thân bạch hổ và Cùng Kỳ đều bị thương, vết cắn xen lẫn vết cào, máu tươi loang lổ trên da lông nhỏ tí tách xuống đất.

Dù vậy hai con thú vẫn không chịu thua mà chiến đấu hăng say, bỗng nhiên móng vuốt Cùng Kỳ móc vào người bạch hổ, nắm cánh nó vung lên cao rồi ném mạnh xuống vách núi.

Bạch hổ lăn đến chân núi đụng gãy mấy cây đại thụ, không cam lòng giãy dụa muốn đứng dậy nhưng Cùng Kỳ đã lao xuống cắn vào bụng nó! Sau đó còn rứt ra một mảng thịt lớn!

Biên Trọng Hoa bừng tỉnh từ trong mộng, cảm thấy đầu đau như sắp nứt, hắn chậm chạp đưa tay ôm đầu.

Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết, bị tra tấn trong huyễn cảnh do Hỗn Độn tạo ra mà không thể làm gì được sao?

Biên Trọng Hoa nghiến răng đấm xuống đất một cái, sau đó cưỡng ép tụ khí trong lòng bàn tay.

Nhưng gân mạch trong cơ thể hắn đã rối loạn nên hành động này khiến cho khí huyết cuồn cuộn, đau như bị hàng ngàn nhát dao cứa vào, Biên Trọng Hoa biết làm vậy có thể mất mạng nhưng ngoại trừ được ăn cả ngã về không thì hắn chẳng còn đường nào để đi.

Biên Trọng Hoa cố nén đau đớn tiếp tục vận khí, trong lòng bàn tay dần xuất hiện ánh sáng bạc rồi tụ lại thành kiếm.

Huyết khí trong cơ thể dời sông lấp biển, cuối cùng không chịu nổi kiểu tự hại mình này nên Biên Trọng Hoa phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời choáng đầu hoa mắt.

Thanh kiếm vừa hóa ra bắt đầu chậm rãi biến mất, Biên Trọng Hoa không kịp lau vết máu ở khóe miệng mà quyết tâm vận khí lần nữa, ánh sáng bạc nổi lên hóa thành thanh kiếm.

Biên Trọng Hoa dùng hết chút sức lực cuối cùng nắm chặt chuôi kiếm đâm vào bóng tối.

Màn đêm đột ngột rách ra một lỗ!

Biên Trọng Hoa mừng rỡ muốn đi tới lỗ thủng kia nhưng lại thấy lồng ngực đau buốt, sau đó hắn ho ra một ngụm máu tươi, thể lực cầm cự hết nổi ngã phịch xuống đất, trong lúc mơ màng vì đau hắn nhìn thấy khe nứt kia từ từ khép kín.

Biên Trọng Hoa chống tay lết về phía lỗ hổng trong bóng tối, nhưng hắn di chuyển quá chậm nên lỗ hổng dần trở lại thành một khe hẹp.

Cảm giác thất bại và tuyệt vọng trào dâng trong lòng Biên Trọng Hoa bắt đầu nuốt chửng tia lý trí cuối cùng của hắn.

Bỗng nhiên!

Khe nứt trong bóng tối tràn ra ánh sáng chói lòa! Sau đó bên kia khe hở có người hoặc vật nào đó xé toạc màn đêm!

Biên Trọng Hoa không thấy rõ là ai, vì hắn bất chấp gân mạch rối loạn cưỡng ép vận khí mà hôn mê bất tỉnh.

Khi Biên Trọng Hoa tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình không còn trong huyễn cảnh mà nằm trước một cổng vòm.

Có người đang đứng cạnh hắn.

Người kia đầu báo mắt tròn, tướng mạo kỳ dị, mặt đen tóc xoăn, toàn thân toát ra chính khí, thấy Biên Trọng Hoa tỉnh lại thì nói: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."

Biên Trọng Hoa vẫn cảm nhận được mùi máu trong miệng nên đoán mình chưa ngất bao lâu, chậm chạp đứng dậy ôm quyền với người kia: "Đa tạ cứu giúp, chẳng hay phải xưng hô thế nào?"

"Không cần tạ ơn, ta chỉ nhận lời ủy thác của người khác thôi." Người kia giơ lên một lá bùa vàng, "Vả lại nếu không có bạn ngươi tạm thời phong ấn Hỗn Độn và ngươi làm huyễn cảnh nứt ra thì ta cũng không thể cứu ngươi được, ta chỉ là tiến sĩ ở núi Chung Nam, đại danh không đáng nhắc đến."

Biên Trọng Hoa lập tức nhận ra hắn: "Chẳng lẽ là Chung Quỳ, Chung thiên sư?"

Chung Quỳ gật đầu vuốt râu nói: "Không ngờ ngươi lại nhận ra ta."

Biên Trọng Hoa nói: "Quản lý một điện ở Minh phủ, ngưỡng mộ đã lâu."

Chung Quỳ lại nói: "Ngươi thật khiêm tốn, năm xưa uy danh của Yêu Đế Trọng Hoa chấn động khắp Minh giới và nhân gian, đại danh của ta so với ngươi chẳng đáng là gì, huống hồ ta không thể đến nhân gian mà chỉ có thể ở Minh phủ bắt quỷ, giờ tứ hung xuất hiện ở thế gian vẫn phải nhờ cậy vào ngươi thôi."

Chung Quỳ vừa dứt lời thì thấy Biên Trọng Hoa nhíu mày lộ vẻ nghi hoặc như đang cố nhớ lại gì đó.

"Chẳng lẽ hồn phách của ngươi vẫn còn canh giữ bên cầu Nại Hà?" Chung Quỳ kinh ngạc, thấy Biên Trọng Hoa vẫn mờ mịt thì vỗ đùi tặc lưỡi: "Quả nhiên là thế, Yêu Đế Trọng Hoa, ngươi đi theo ta."

Bình luận

Truyện đang đọc