TRƯỚC KHI NGỦ VƯƠNG GIA LUÔN NGHE THẤY ÁM HẦU NIỆM CHÚ THANH TÂM

Chương 55: Nói không muốn làm gì có quỷ mới tin

Kỳ Từ lay Biên Trọng Hoa say rượu bất tỉnh, thấy hắn không có vẻ gì muốn tỉnh lại thì đành đau khổ đứng dậy càu nhàu: "Tửu lượng của ngươi thật quá kém! Gọi ngươi đến uống rượu là muốn nói chuyện yêu đương dưới phong hoa tuyết nguyệt với ngươi, kết quả còn chưa bắt đầu thì ngươi đã say trước rồi! Có phải ngươi tưởng ta không dám làm gì ngươi không? Ta ta ta ta đúng là không dám làm gì ngươi thật......"

Kỳ Từ dìu Biên Trọng Hoa vào phòng ngủ muốn để hắn nghỉ ngơi cho tốt, ai ngờ y vừa đỡ Biên Trọng Hoa nằm lên giường thì hắn đột ngột mở mắt ra, sau đó túm ống tay áo Kỳ Từ kéo mạnh một cái, thừa dịp Kỳ Từ lảo đảo lôi y lên giường nằm dưới người mình!

Lưỡi đao tỏa ra ánh sáng bạc gác lên cổ Kỳ Từ, chỉ thiếu chút nữa là có thể cắt cổ họng y, hàn khí và sát ý khiến tay chân Kỳ Từ lạnh buốt, toàn thân cứng đờ.

Cũng may Biên Trọng Hoa kịp thời dừng lại, hắn lờ đờ nhìn Kỳ Từ rồi thốt ra một tiếng: "A...."

Kỳ Từ: "......"

A cái quỷ gì!!!

Buông lão tử ra!!! Đừng đè lão tử!!!

Khóe miệng Biên Trọng Hoa bỗng nhiên nhếch lên, lưỡi đao bạc trên cổ Kỳ Từ cũng bắt đầu chuyển động, Kỳ Từ run sợ nghĩ: Tiêu rồi, bị thị vệ say rượu lỡ tay gϊếŧ chết, chắc y là Vương gia có kiểu chết kinh thiên động địa nhất.

Nhưng lưỡi đao không hề đâm vào da thịt Kỳ Từ mà chậm rãi lướt dọc theo cổ y.

Tuy không rạch đứt nhưng cảm giác bén nhọn trên da mang theo cảm giác tê dại kỳ dị khơi lên nỗi sợ hãi bản năng và nguyên thủy nhất của Kỳ Từ, y nín thở đến sắp ngạt, cuối cùng Kỳ Từ nhịn không được hít sâu một hơi: "Ngươi........."

Kết quả vừa thốt ra một chữ thì lưỡi đao lại rơi vào trên môi Kỳ Từ, thân đao lạnh buốt lập tức ngăn chặn mọi lời tiếp theo của y.

Biên Trọng Hoa vươn tay, đầu ngón tay lạnh buốt xoa lên cổ Kỳ Từ, ở đó có vết đỏ vừa rồi lưỡi đao xẹt qua để lại, dưới da thịt nóng rực là mạch đập nhảy nhót, Biên Trọng Hoa nhìn vào mắt Kỳ Từ rồi lấy ra lưỡi đao trên môi y, chợt cười nói: "Ta có một bí mật, ngươi nghe không?"

Kỳ Từ: "Ngươi nói trước đi ngươi còn mấy bí mật để ta tính xem phải chuốc say ngươi mấy lần."

Biên Trọng Hoa buông Kỳ Từ ra rồi nghiêng người nằm xuống cạnh y, dùng tay chống đầu, hai mắt khép hờ như muốn ngủ: "Còn nhiều lắm, ngươi muốn biết gì?"

Kỳ Từ hỏi thẳng: "Ngươi có người trong lòng không?"

Biên Trọng Hoa cười rồi lười biếng nhả ra từng chữ một: "Không, nói, ngươi, biết."

Kỳ Từ: "Được thôi, vậy ngươi muốn nói bí mật gì?"

Biên Trọng Hoa: "Hôm đó mặc dù ta không biết ngươi là Vương gia nhưng vẫn trở lại thanh lâu tìm ngươi, ngươi biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì cảm giác."

Kỳ Từ lập tức bật cười.

Lại là cảm giác? Lần trước hỏi tại sao luôn mang theo mứt hoa quả bên người cũng trả lời là vì cảm giác, giờ lại nói lúc trước trở về thành trấn tìm mình cũng vì cảm giác, cái từ này vừa lập lờ nước đôi vừa mơ hồ không rõ, sao Biên Trọng Hoa cứ thích nói như vậy?

"Cảm giác thế nào?" Kỳ Từ hỏi ngược lại.

Biên Trọng Hoa lại lộ ra vẻ bối rối, vẻ mặt này Kỳ Từ đã từng thấy, lần trước hỏi hắn tại sao luôn mang theo mứt hoa quả trong người, Biên Trọng Hoa cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.

"Được rồi được rồi, không nghĩ ra thì thôi, xem như hai ta mệnh trung chú định, một đôi trời sinh nên mới ở bên nhau đi." Kỳ Từ thấy Biên Trọng Hoa buồn rầu nghĩ ngợi thì buột miệng chiếm tiện nghi, kéo chăn khuyên Biên Trọng Hoa nghỉ ngơi.

Ai ngờ Biên Trọng Hoa lại nói: "Ta nhớ ra rồi, lúc mới có cảm giác kia ta không hiểu, giờ thì ta hiểu được rồi, nhưng........" Biên Trọng Hoa dừng một chút, khóe miệng cong lên, "Đây là bí mật thứ ba của ta."

Kỳ Từ: "Nếu giờ ngươi dám say ngất đi thì ta nhất định sẽ đánh ngươi tỉnh lại."

Biên Trọng Hoa bật cười, hắn nhắm mắt nằm ngửa rồi khẽ thở dài: "Nhưng bí mật thứ ba này giờ ta chưa thể nói với ngươi được."

"Tại sao?"

"Không đúng thời điểm."

"Vậy khi nào mới đúng?"

Biên Trọng Hoa đã bắt đầu buồn ngủ nên nói đứt quãng: "Chờ lần sau ta uống say sẽ nói ngươi biết."

Biên Trọng Hoa không muốn nói, Kỳ Từ cũng không thể cạy miệng hắn nên đành phải thỏa hiệp: "Vậy ngươi cũng đừng quên nhé, đừng có tỉnh lại rồi quên mất chuyện này đấy."

"Yên tâm ta nhớ mà." Biên Trọng Hoa nói xong liền ngủ thiếp đi vì say rượu.

Kỳ Từ đắp kín chăn cho Biên Trọng Hoa rồi bối rối vò tóc mình.

Nói không muốn làm gì có quỷ mới tin.

Kỳ Từ nhìn qua gương mặt đẹp trai của Biên Trọng Hoa, chống một tay bên tai hắn rồi dè dặt cúi người hôn lên đôi môi kia, ngay khi sắp hôn đến thì Kỳ Từ chợt dừng lại.

Y ngồi dậy, hai tay ôm đầu thầm mắng mình thừa nước đục thả câu, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo quanh trên thân Biên Trọng Hoa, cuối cùng nhìn về phía tay hắn.

Kỳ Từ cầm lấy từng ngón tay Biên Trọng Hoa, sau đó nắm vào lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, áp sát ngón tay mình vào ngón tay hắn rồi mười ngón đan xen, cuối cùng còn cào nhẹ vào lòng bàn tay Biên Trọng Hoa.

Có lẽ Biên Trọng Hoa thấy nhột nên nhíu mày định rụt tay vào chăn, Kỳ Từ vội vàng nắm chặt.

Kỳ Từ nắm tay Biên Trọng Hoa không nỡ buông ra, sau đó nghiêng người nằm xuống nhắm mắt lại.

Biên Trọng Hoa say đến nửa đêm tỉnh dậy, dụi mắt lầm bầm: "Rượu này cũng quá lưu manh, sao nói say liền say thế chứ?" Sau đó hắn vừa mở mắt đã thấy Kỳ Từ ngủ ngay cạnh mình.

Biên Trọng Hoa lập tức cong môi cười, trong lòng nhủ thầm: Có tiện nghi không chiếm là đầu đất!

Sau đó chẳng chút e dè chồm qua hôn Kỳ Từ một cái, cuối cùng thản nhiên ôm người vào ngực rồi nhắm mắt thiếp đi lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc