TRƯỚC KHI NGỦ VƯƠNG GIA LUÔN NGHE THẤY ÁM HẦU NIỆM CHÚ THANH TÂM

Chương 71: Y thế mà nằm trong ngực Biên Trọng Hoa

Rõ ràng cảnh sắc khác biệt nhưng không có gì kỳ quái sao?

Ám hầu mờ mịt ôm quyền nói: "Xin Biên đại nhân chỉ giáo."

Biên Trọng Hoa phóng tầm mắt ra xa rồi nói: "Ngươi nhìn thế đất này đi, tám ngọn núi bao quanh một thung lũng, ngươi thử nhớ lại khu rừng lúc nãy chúng ta vừa xuyên qua đi, nhiều thác nước và dòng suối đều đổ về hồ nước trong sơn cốc này, cuối cùng ngẫm lại hướng phong thuỷ của núi này xem có manh mối gì không?"

Ám hầu trầm tư suy nghĩ rồi lẩm bẩm: "Phương hướng, phương hướng là phía Bắc cung Khảm."

Biên Trọng Hoa cười nhắc nhở hắn: "Giờ đang là mùa đông đấy."

Ám hầu giống như bị sét đánh, bất chợt nhìn quanh thì thào: "Phía Bắc cung Khảm, thuộc thủy, vượng vu đông quý, cái này cái này......."

Biên Trọng Hoa gật đầu, mắt nhìn Kỳ Từ ngủ say trong lòng mình, ôm chặt người rồi nói khẽ: "Đúng, ở đây là Hưu Môn, Khai Môn ở cung Càn Tây Bắc, Sinh Môn ở cung Cấn Đông Bắc, Thương Môn ở cung Chấn Đông Phương, Đông Nam Đỗ, Nam Ly Cảnh, Tây Đoái Kinh, Tử Môn ở cung Khôn Tây Nam, rõ ràng nơi này lấy thế núi để bày trận đồ Cửu Cung Bát Quái!"

Ám hầu trợn mắt há mồm, kinh ngạc không nói nên lời.

Biên Trọng Hoa nói tiếp: "Khai, Hưu, Sinh vi cát, Đỗ, Cảnh vi bình, Tử, Kinh, Thương vi hung, e là đi từ những đường núi khác nhau thì sẽ thấy cảnh sắc khác nhau, cũng chưa biết đây là trận đồ Bát Quái dời núi hay người nào hoặc yêu vật gì tạo nên, vì sao lại làm như vậy, chẳng lẽ....."

Biên Trọng Hoa im bặt.

Bởi vì Kỳ Từ cựa quậy trong ngực hắn.

Kỳ Từ mơ màng tỉnh lại, sau đó kinh ngạc phát hiện mình không còn trên xe ngựa.

Càng kinh sợ hơn chính là......

Y đang nằm trong ngực Biên Trọng Hoa!!!

Kỳ Từ còn tưởng mình đang mơ nên ngây ngẩn một lát, vừa định nhéo mình một cái thì nghe Biên Trọng Hoa cười nói: "Vương gia, cuối cùng ngươi tỉnh rồi."

Ám hầu kia sợ Kỳ Từ cảm thấy Biên Trọng Hoa mạo phạm y nên vội vàng giải thích: "Vương gia, lúc nãy đến đường hẹp xe ngựa không qua được nên chỉ có thể đi bộ, Biên đại nhân thấy Vương gia đang ngủ ngon, không muốn quấy nhiễu Vương gia nên buộc lòng phải làm như vậy, xin Vương gia đừng trách tội Biên đại nhân!"

Chẳng biết Kỳ Từ có nghe ám hầu nói hay không mà níu chặt cánh tay Biên Trọng Hoa vội vã nói: "Ngươi đừng quăng ta lên mà!"

Ám hầu: "?"

Biên Trọng Hoa: "Ta chỉ quăng ngươi một lần chứ mấy."

Kỳ Từ: "Hai lần!"

Ám hầu: "??"

Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ nói: "Sao ngươi cứ nhớ mãi lần kia làm gì?"

Kỳ Từ sợ hãi nói: "Ngươi có biết ngươi quăng ta lên cao cỡ nào không! Lần đó ta bị quăng lên thấy được toàn cảnh vương phủ cơ đấy!!"

Ám hầu: "???"

Biên Trọng Hoa cười nói: "Vậy ta hứa với ngươi sau này sẽ ôm ngươi tử tế, không quăng ngươi lên nữa được không?"

Kỳ Từ sợ là ngủ váng đầu, chưa nghĩ kỹ câu nói của Biên Trọng Hoa đã thốt ra: "Đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!"

Ám hầu: "????"

Trong lúc nói chuyện Biên Trọng Hoa đã đặt Kỳ Từ xuống đất, bỏ lại ám hầu đứng ngây ngốc tại chỗ, không biết nên lý giải đối thoại của hai người thế nào.

Lúc này Kỳ Từ mới chú ý tới cảnh sắc trước mặt, y mở to mắt, hồi lâu không nói gì, chỉ nhìn chăm chú hồ nước trong sơn cốc như bị hút vào đó.

Hồ nước phẳng lặng phản chiếu ánh nắng lấp lánh.

Nhưng dưới đáy hồ có thứ gì?

Ý nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện trong lòng Kỳ Từ rồi mọc rễ bám chắc ở đó, muốn dứt ra cũng không được.

Kỳ Từ vô thức bước tới phía trước, y cảm thấy ngón tay mình đang run rẩy như choáng ngợp trước thế giới mênh mông, cổ họng y thít chặt như nghẹn ngào khi ly biệt.

Nhưng Kỳ Từ không hiểu sao mình lại có cảm giác này.

Như muốn xác nhận điều gì, Kỳ Từ lại bước tới phía trước.

Bỗng nhiên một người nắm cánh tay Kỳ Từ khiến y bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình đã đi tới mép vực, chỉ cần thêm một bước nữa thì sẽ té xuống.

Biên Trọng Hoa giữ chặt y, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"

Tự dưng cảm giác kỳ lạ kia biến mất sạch, ngay cả Kỳ Từ cũng thấy nghi ngờ.

Hả? Mình làm sao thế nhỉ?

"À..." Kỳ Từ ậm ừ, "Không có gì, chẳng hiểu sao tự nhiên thất thần nữa."

"Chắc vì mệt mỏi quá thôi, mau đến thôn trang nghỉ ngơi đi." Biên Trọng Hoa nói.

Kỳ Từ gật đầu rồi lui đến cạnh Biên Trọng Hoa, không dám bồi hồi bên vách đá nữa.

Nông dân dẫn đường gọi: "Các vị đại nhân đi bên này, ở đây có đường xuống dưới đấy!"

Đám người trầm trồ cảnh sắc hùng vĩ trước mắt rồi đuổi theo nông dân, trên đường đi hắn vẫn huyên thuyên không dứt: "Chỗ chúng ta cái gì cũng tốt, cảnh đẹp người tốt, chỉ là quanh đây nhiều núi quá, nếu không ở lâu thì chẳng biết làm sao ra vào nữa, thường xuyên đi nhầm đường rất phiền toái, vì vậy chúng ta rất hiếm khi ra vào, hôm nay ta nghe nói bên ngoài sập đường nên mới tới xem có thể giúp một tay không."

Biên Trọng Hoa và hai ám hầu khác liếc nhau.

Xem ra thôn dân ở đây cũng không biết phong thuỷ bát quái, có lẽ chỉ là cơ duyên xảo hợp mới định cư tại nơi này mà thôi.

Lại là một đoạn đường khó đi khác, đám người nhọc nhằn đi tới sơn cốc, băng qua rừng một hồi, cuối cùng mới thấy một thôn trang với những căn nhà gỗ san sát, gà vịt chạy loạn xạ.

Người trong thôn đúng là nhiệt tình chất phác như nông dân nói, dù Kỳ Từ chưa tiết lộ thân phận Vương gia nhưng họ vẫn hăng hái giúp đỡ.

Trong thôn tất nhiên không có khách điếm, đoàn người Kỳ Từ lại khá đông, mấy hộ dân bàn bạc với nhau rồi dành ra một gian nhà trống cho mấy người ở chung, mặc dù khá chật nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với ngủ ngoài trời giữa mùa đông.

Sau khi thu xếp cho đám người và căn dặn mọi việc, Biên Trọng Hoa hỏi thăm thôn dân: "Xin hỏi trong thôn này có ai hái thuốc hoặc lang trung nào không? Ta muốn mua chút dược liệu."

Thôn dân đáp: "Hả? Các ngươi có ai bị thương à? Nào nào nào, ta dẫn các ngươi đi tìm Dược bà bà, nhưng các ngươi đừng kéo đến quá đông, chỉ cần người bị thương đến là được rồi, Dược bà bà ghét đông người lắm."

Tuy nói chỉ cần người bị thương đến nhưng Biên Trọng Hoa đời nào để Kỳ Từ đi một mình, thế là đi chung với nhau. Chỉ có hai người cũng không tính là nhiều, thôn dân nhanh nhẹn dẫn họ đi về phía hồ nước.

Bình luận

Truyện đang đọc